Chỉ là trong lòng có chút mờ mịt. Nếu thật sự có kiếp sau, vậy Tiêu Biệt Ly đâu? Bây giờ tính là gì? Trong tám trăm năm nay, có phải kiếp trước, kiếp này của Tiêu Biệt Ly là một mảng trống rỗng? Nếu có luân hồi, vậy Ngân Bình đâu? Có phải cô ấy một lần lại một lần thất vọng hay không? Thiếu niên nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên nét thống khổ.
Tô Yên Nhiên không chú ý tới điều đó, cô chỉ cực lực ngăn sự hưng phấn của mình.
– Rất rõ ràng, Dương Hộ chính là con trai nhà họ Lý chuyển thế. Bằng không anh căn bản không thể giải thích nổi, cậu bé nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có hành động như vậy.
Lâm Dật Phi đờ đẫn một lát mới nói:
– Có thể cô nói đúng.
– Thật ra không chỉ có Dương Hộ.
Nghe thấy Lâm Dật Phi tán đồng quan điểm của mình, Tô Yên Nhiên thay đổi thái độ điềm đạm lúc trước, thậm chí còn có chút sốt ruột nói:
– Thời cổ đại thật ra có rất nhiều ghi chép về việc chuyển thế, nhưng văn tự lưu lại vô cùng ít, nhưng tôi biết ít nhất còn có Bảo Tịnh.
– Bảo Tịnh?
Lâm Dật Phi rùng mình.
– Cô nói là Thái Thú thần tiên kia?
– Đúng vậy.
Tô Yên Nhiên vui mừng, không khỏi đem ghế chuyển đến trước người Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn hơi tựa về sau, cô không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
– Tôi không cố ý.
– Không có gì.
Thiếu nữ vừa nói, Lâm Dật Phi ngược lại thấy rất hổ thẹn, thấy mình quá mức cứng nhắc. Hắn ho khan một tiếng rồi mới nói:
– Bảo Tịnh từng đảm nhận làm Thái Thú quận Nam Hải Quảng Đông, là nhạc phụ của Cát Hồng. Đều nói ông ấy thông minh hiếu học từ nhỏ, đọc nhiều sách vở, giỏi Đạo học.” t.r.u.y.e.n....v.n” Còn nói ông tinh thông tiên đạo nên còn được dân chúng gọi là Thái Thú thần tiên. Dã sử ghi lại, ông ấy thời còn trẻ từng gặp tiên nhân Âm Trường Sinh trên Long sơn, tập được cách luyện đơn và thi giải đạo pháp. Ông với Cát Tiên Ông tuy là cha vợ con rể nhưng thường xuyên luận đạo với nhau. Người cô nói chính là ông ấy sao?
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Đều nói anh biết rộng nhớ nhiều, tôi còn không tin. Hôm nay vừa thấy, hóa ra là thật. Tiểu nữ thật là phục sát đất.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Tôi cũng chỉ là tò mò, tiện thì ghi nhớ thôi, thật là hổ thẹn với bốn chữ biết rộng nhớ nhiều.
– Nhưng anh nói chỉ là cuộc đời của Bảo Tịnh trên sách sử.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói:
– Tôi không tin anh không biết những chuyện khác của ông ấy.
Lâm Dật Phi vội ho một tiếng:
– Cô muốn biết gì nữa?
Tô Yên Nhiên nhìn thoáng ra ngoài cửa, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên.
– Lúc Bảo Tịch năm tuổi, từng nói với cha mẹ ông “Con vốn là con của Khúc Dương Lý Thị, chín tuổi bị rơi chết”. Cha mẹ ông đi điều tra theo thì đúng là như vậy. Tôi không tin anh không biết chút gì về điều này!
Lâm Dật Phi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói:
– Cô nói không sai! Trên sách đúng là có ghi lại.
– Còn có một chuyện kỳ lạ, tôi nghĩ anh cũng nên biết.
Sắc mạt Tô Yên Nhiên có chút khác thường nói:
– Trong sách ghi lại, Bảo Tịnh sống đến hơn một trăm tuổi và được chôn cất trên đồi đá ở Đan Dương. Sau đó có người trộm mộ lại chỉ phát hiện một cây đao lớn. Anh nghĩ thế nào về chuyện này?
Lâm Dật Phi lần này không lùi bước:
– Mộ của cổ nhân hầu như đều làm như vậy. Năm đó Doanh Chính, Tào Tháo đều làm cách này. Bảo Tịnh làm một ngôi mộ trống không cũng chẳng lấy gì làm lạ.
– Tôi không nghĩ vậy.
Hai mắt Tô Yên Nhiên chăm chú, từng chữ nói:
– Tôi cho rằng ông ấy đã học thi hành đạo pháp, đã có đại thành, thành tiên mà đi. Anh thấy có lý không?
Lâm Dật Phi không biết trong đầu Tô Yên Nhiên ở đâu ra nhiều ý nghĩ cổ quái như vậy, chỉ có điều nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của cô, hắn chậm rãi hỏi:
– Cô cũng thảo luận mấy vấn đề này với những người khác?
Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt, khuôn mặt nhiệt tình đột nhiên biến mất, ánh mắt chuyển tới, giọng điệu trở nên có chút lãnh đạm:
– Anh cho là lời nói của tôi vô căn cứ?
– Vậy cô cho rằng thi giải nên giải thích như thế nào?
Lâm Dật Phi cười hỏi.
– Tôi nghĩ hẳn là đạo sĩ sau khi đắc đạo có thể vứt bỏ xác thịt mà thành tiên, hoặc là bất lưu di thể, chỉ mượn cớ quần áo, như y, trượng, kiếm vvv.
Tô Yên Nhiên nghiêm túc nói, hiển nhiên hiểu biết không hề hời hợt về phương diện này. Đột nhiên nhìn thấy nét mặt của Lâm Dật Phi có chút khác thường, không kìm nổi hỏi:
– Dật Phi, Lâm Dật Phi?!
Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần, cười khổ một tiếng,
– Cô nói đến đâu rồi hả?
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, phất tay:
– Không nói nữa.
Cô có vẻ có chút hứng thú rã rời, hiển nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi không tin cô.
Lâm Dật Phi vừa rồi xác thực có chút thất thần, chỉ có điều trong đầu chợt nghĩ đến một vấn đề, nếu như dựa theo như lời Tô Yên Nhiên nói, thi giải là thoát xác, như vậy trường hợp của mình này có được coi là thi giải hay không? Hắn đột nhiên phát hiện mình vẫn quên suy xét một vấn đề mấu chốt, Tiêu Biệt Ly cho dù thi giải, đương nhiên vẫn còn chờ khảo cứu, bởi vì mình đâu có thành tiên, cũng không có thể xem như luân hồi, mà chỉ có thể nói Nguyên Thần hoặc là ý thức nhập vào thân thể của một người khác, hơn nữa đã vượt qua tám trăm năm, nhưng thanh “Vấn Thiên kiếm” kia thì sao?
Còn nữa, cho dù Hoàn Nhan Liệt đã hủ hóa thành xương trắng, nhưng thanh ‘Ma viêm đao’ kia của Hoàn Nhan Liệt thì ở đâu? Binh khí trên chiến trường mục nát vô số, nhưng hai thanh binh khí mấu chốt lại không có ở hiện trường! Binh khí bình thường như đao kiếm thương búa rất nhiều đã rỉ sét loang lổ, nếu nói là hai thanh thần khí kia tám trăm năm sau bị hư nát, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!
“Biệt hồn lý phách” trong “Biệt ly đại pháp” là một tầng nguy hiểm nhất, nhưng đều không phải là một tầng cảnh giới cao. Chẳng qua theo trong sách sử ghi lại, khi thi triển pháp này, bản thân mình có nguy hiểm rất lớn, về phần nguy hiểm gì, trong sách vẫn chưa nói rõ. Cho dù tính toán xấu nhất, thời gian thi triển loại công phu này, hồn phách đều sẽ tự do ra khỏi cơ thể. Điều này cũng có thể là nguyên nhân mình xuyên qua thời không, nhưng “Thập Tam Vô Cực Công” của Hoàn Nhan Liệt hình như không tồn tại loại hiện tượng này, Hoàn Nhan Phi Hoa nội công kém, bọn họ có khả năng xuyên qua?
Đương nhiên bọn họ cũng có khả năng còn sống, chẳng qua những binh sĩ kia, bất kể là Nhạc Gia Quân hay là Phi Hổ Thiết Giáp Binh, đều mất mạng tại chỗ, bọn họ dưới tình trạng bị trọng thương, còn có lý do gì sống sót?
Nếu giả thiết bọn họ xuyên qua, nhưng có phải cũng giống như mình, đi tới tám trăm năm về sau, hoặc tới niên đại khác hay không?
Còn cả quầng sáng kia nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người vẽ ra bức tranh đó có dụng ý gì? Lâm Dật Phi càng nghĩ càng hồ đồ, không kìm nổi lắc đầu, mắt thấy Tô Yên Nhiên mặt có ý giận, áy náy cười nói:
– Thực ngại quá, vừa rồi tôi nghĩ đến một vấn đề cổ quái, nhất thời thất thần, những gì cô nói nói tôi chỉ có thể nói là chưa từng gặp qua, về phần thật giả.
Lâm Dật Phi có chút cười khổ.
– Vậy có khả năng chỉ có người đương sự mới có thể biết được.