Uông Tử Hào vốn đang bưng ly cafe, bàn tay đột nhiên run rẩy khiến vài giọt nước bắn tung ra, bắn lên tay của y nhưng y lại không hề nhận thức được:
– Không phải, không phải là anh ta, là người khác nói. Anh ta nói miếng ngọc đó gọi là cái gì…là Loan Phượng Thanh Đảo gì đó…!
– Cái gì?
Lâm Dật Phi vẫn vững như bàn đá, nghe thấy bốn chữ Loan Phượng Thanh Đảo suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, ánh mắt sắc lạnh nói:
– Cậu nói lại lần nữa?
Giọng của hắn lần này có hơi to khiến các đôi tình nhân xung quanh đều đưa ánh mắt nhìn lại. Đương nhiên là trách móc hắn đã phá hủy không khí nơi đây rồi. Nhưng Lâm Dật Phi không hề để tâm chuyện đó, ánh mắt sắc như dao hỏi:
– Cậu vừa nói cái gì?
– Tôi, tôi …
Nói thế nào thì Uông Tử Hào cũng có bản lĩnh. Nếu là người bình thường chắc sẽ không để tâm, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật Phi khiến y cảm giác lạnh sống lưng, tách trà trên tay cũng không còn vững nữa mà trực tiếp rơi xuống mặt bàn:
– Tôi nói là xin anh đem miếng ngọc Loan Phượng Thanh Đảo kia trả lại cho tôi, trả cho tôi!
Thiếu Niên tâm tư rối bời, không rõ tại sao Uông Tử Hào lại đề cập đến miếng ngọc cổ Loan Phượng Thanh Đảo kia, lại còn khăng khăng nhận định miếng ngọc kia đang trong tay Lâm Dật Phi. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng vọng lại, t.r.u.y.e.n....n trong thâm tâm dù hoảng loạn nhưng lại tỏ ra không hề hoảng sợ, âm thầm thở dài, rồi lại ngửi thấy một mùi hương thơm truyền tới…
Loại hương thơm này quả thực rất đỗi quen thuộc, chính là loại Phong Tuyết Quân thường dùng. Trong lòng Lâm Dật Phi thầm run lên, chỉ cảm thấy tim đập “thình thịch” mạnh mẽ. Mấy lần gặp mặt trước đây Thiếu Niên đã không còn cảm giác này, nhưng không rõ tại sao lần này tâm thần lại bất định như vậy?
Uông Tử Hào bị dọa đến nói không ra lời, chỉ cảm thấy khuôn mặt Lâm Dật Phi tái mét. Cho dù y bị mù cũng cảm nhận được một loại gọi là sát ý!
– Dật Phi, Tử Hào, các anh sao vậy, lớn tiếng vậy làm người khác sợ chết khiếp à.
Phong Tuyết Quân từ phía sau ỏn à ỏn ẻn nói:
– Các anh nói chuyện vui vẻ như vậy, xem ra…hôm nay không cần em tới nữa rồi.
Con hồ ly tinh này quả nhiên đã trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt trải qua sự gọt giũa điệu nghệ đã lộ ra vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng, dưới ánh đèn chiếu màu hồng nhạt hiện ra vẻ quyến rũ mê người. Khoác trên người một bộ lễ phục dạ hội màu đen cúp ngực trễ, chỉ cần động đậy một chút thì phía trước đã hiện ra cặp trái đào mãnh liệt, vô cùng sinh động.
Khoảnh khắc này nhanh chóng bao vây trước mặt Lâm Dật Phi, đôi mắt xuân quyến rũ, khóe miệng cười duyên, Phan Kim Liên gặp được có lẽ sẽ tự biết xấu hổ. Bạn có thể nói Phong Tuyết Quân không phải là một cô gái tốt, nhưng không thể không thừa nhận cô ta là một người phụ nữ hấp dẫn!
Tâm tư Lâm Dật Phi bị lay động, khí sắc biến đổi trong giây lát, ánh mắt đã rơi xuống trước ngực cô. Nơi đó có một chiếc khuyên tai ngọc, phong cách cổ xưa, phản chiếu ánh sắc nhạt. Thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy, chỉ tay quát hỏi:
– Miếng ngọc này tại sao lại ở trên người cô?
Xa cách, em muốn anh nhớ đến em, mỗi ngày nhìn thấy miếng ngọc này sẽ nhớ đến em một lần!
Tiếng nói vẫn vọng bên tai, ngọc vẫn ở trước mắt mà em hiện đang nơi đâu? Thời khắc này Thiếu Niên tâm trạng rối bời, chỉ ngơ ngác nhìn miếng ngọc kia, không biết bản thân đang ở nơi nào. Từ trước tới giờ Thiếu Niên chưa từng nghĩ tới, miếng ngọc kia vốn đã mất đi không có cách nào tìm lại được mà giờ lại ở trên người Phong Tuyết Quân!
Phong Tuyết Quân nghe thấy tiếng quát hỏi của Thiếu Niên gần như là té ngã trên mặt đất, giờ phút này cái con người tên Thiếu Niên mà trước đây rất nghe lời cô đột nhiên lại trở nên vô cùng xa lạ. Giống như một người khi đã nắm chắc thắng lợi thì đột nhiên lại thua thảm hại, điều kinh hãi trong đó có thể báo động biết được.
– Tôi, tôi, vòng cổ là của Tử Hào, ngọc cũng là của anh ấy tặng.
Phong Tuyết Quân giơ tay tóm lấy cánh tay Uông Tử Hào, cảm thấy anh ta mới là chỗ dựa hiện tại. Chỉ có điều khi đã nắm được mới cảm thấy Uông Tử Hào cũng đang run lẩy bẩy, tựa như lá rụng trong gió thu vậy.
– Tiên sinh, xin mọi người bình tĩnh chút.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới. Trong ngữ khí có chúy oán giận, nhưng đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Lâm Dật Phi, trong lòng ớn lạnh, đánh rơi chiếc khay trên tay. Thiếu Niên đã lấy lại được bình tĩnh, đưa tay ra đỡ lấy chiếc khay đưa cho nhân viên phục vụ rồi nói:
– Được!
Nhân viên phục vụ mù mờ đón lấy chiếc khay, nghĩ không thông tại sao cánh tay Lâm Dật Phi lại dài như vậy, lắc đầu không hiểu rồi đi sang một bên.
Lâm dật phi chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy bọn người Uông Tử Hào đang trợn mắt há mồm nhìn mình, đột nhiên mỉm cười rồi đưa tay ra chào hỏi:
– Mời ngồi, xem ra chúng ta phải bàn bạc chút mới được.
Lần này hắn dường như biến thành chủ nhân, bề thế ngồi ở chỗ đó, thái độ kiên quyết không để cho người khác do dự. Uông Tử Hào ngồi xuống trước, kỳ thực sự việc ban nãy khiến hai chân y mềm nhũn, y nói:
– Lâm tiên sinh, cậu thích miếng ngọc này sao?
Uông Tử Hào cẩn thận hỏi, hai mắt đột nhiên sáng lên:
– Nếu Lâm tiên sinh thích, vậy chúng ta trao đổi.
Lâm Dật Phi giương lông mày lên:
– Cậu đưa tôi miếng ngọc này, tôi trả cậu Loan Phượng Thanh Đảo?
– Đương nhiên. Nếu cậu còn cảm thấy thiệt thòi vậy chúng ta tiếp tục đàm phán.
Không biết vì sao Uông Tử Hào đã mất đi vẻ nham hiểm tĩnh lặng trước sau như một, tỏ ra vô cùng bức thiết đối với miếng ngọc Loan Phượng Thanh Đảo:
– Tuyết Quân, mau cởi vòng cổ xuống, ừm…mai sẽ mua cho em cái mới.
Phong Tuyết Quân do dự một chút, có phần không nỡ rời xa. Miếng ngọc này cô cũng khá thích, lần trước vốn nghe Lâm Dật Phi nói bản thân đeo loại dây chuyền bằng vàng trắng này khá đẹp, vì thế mới trang điểm kỹ lưỡng một chút.t.r.u.y.e.n....n Đeo nó theo, trong tiềm thức vẫn nghĩ muốn lấy được thiện cảm của Lâm Dật Phi. Chỉ có điều cô chưa từng nghĩ Lâm Dật Phi đối với cô không hề có chút tình cảm nào hết, cái làm hắn hứng thú chỉ là chiếc vòng cổ, hoặc nói một cách chính xác hơn chính là miếng ngọc trên chiếc dây chuyền mà thôi!
– Mau lên.
Uông Tử Hào sốt sắng thúc giục.
Lâm dật phi tỉnh táo trở lại, chỉ xua xua tay nói:
– Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu hài lòng tôi có thể suy nghĩ đến điều kiện cậu nói.
Uông Tử Hào gấp gáp nói:
– Cậu nói, cậu nói đi.
– Thứ nhất, ngọc của cô ấy là cậu tặng?
Thấy Uông Tử Hào gật đầu một cách nghi ngờ, Lâm Dật Phi lập tức hỏi:
– Cậu lấy được miếng ngọc này ở đâu? Từ tayDương Tam phải không?
Hắn hỏi như vậy quả thật rất ngẫu nhiên. Hắn đã từng đi đến cái mồ chôn đó, nhưng không phải là một lần. Du Lão Thử đã đi tới, trước đây Du Lão Thử nói không chừng cũng đã có người đi tới. Du Lão Thử nói chỉ lấy ra vài chiếc áo giáp, nhưng tính chân thật còn phải chờ nghiên cứu. Nhưng bọn Dương Tam và Đinh lão đại nhất định cũng đã tới, hơn thế còn lấy được một đống đồ bên trong!