Hô Tất Lặc Hãn chỉ vung tay lên, một luồng cuồng phong trào ra, toàn bộ ám khí lại bay trở lại, mọi người kêu cha gọi mẹ tranh nhau tránh đi, mấy tên Ninja bị ném ám khí, trên người người nào cũng trúng ít nhất mười mũi trở lên.
Kiến huyết phong hầu không giả chút nào, mấy người kia bị mất mạng tại chỗ, sắc mặt người xanh mét, người bầm tím, có người chảy cả máu màu xanh.
Phục Bộ Tàng Mộc tránh nhanh hơn một chút, cúi người xuống nhưng bả vai vẫn bị trúng một mũi xuyên qua xương, ngã luôn tại chỗ, dù ăn giải dược nhưng vẫn không dám động đậy chút nào. Đằng Thôn Chính Bộ nhảy dựng lên, đùi bị trúng một con nhím. Nếu như ám khí kia được gọi là con nhím tức là toàn thân đều là gai, một khi đâm vào người thì sẽ nổ tung, bên trong có ẩn châm nhỏ sẽ thuận theo máu mà vào, chạy thẳng đến tâm mạch.
Đằng Thôn Chính Bộ lấy đao khoét đi ba miếng thịt, nhìn thấy cả xương, suýt nữa chặt cả đùi đi mới thoát được một mạng nhưng nếu muốn động thủ thì đúng là không thể.
Lúc ấy anh ta, Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn đều vô cùng sợ hãi, ý nghĩ trong đầu vẫn chưa chuyển kịp thì đã thấy Ninja bị chết, trong đó có cả Bách Địa Kiều, ba vị chủ nhà của Y Hạ Lưu chết một, bị thương hai, có thể nói là thất bại đến rối tinh rối mù.
Cô gái kia phất tay cái nữa lại giết thêm hơn mười người, mọi người vốn là cao ngạo, cho rằng bản thân mình là hơn người nhưng đến hiện giờ mới phát hiện ra so với Hô Tất Lặc Hãn này thì chỉ là chuyện vặt, không bằng chó lợn.
Phục Bộ Tàng Mộc giằng co rồi quỳ xuống trước mặt cô gái kia, buồn bã hỏi rốt cuộc cô muốn thế nào mới có thể buông tha cho mọi người ở đây. Phục Bộ Ngọc Tử quật cường muốn xông lên nhưng lại bị Đằng Thôn Xuyên Sơn gắt gao ôm lấy. Rốt cuộc cô gái kia cũng dừng việc giết chóc lại, đưa ra mấy điều kiện, một là tông chủ sau này của Y Hạ Lưu chính là Hô Tất Lặc Hãn cô, hai là việc kinh doanh của các gia tộc trong Y Hạ Lưu mỗi năm phải chia % lợi nhuận cho cô.
Đây vốn là chuyện không thể nhưng nhìn ánh mắt gần như biến thành màu đỏ của cô thì Phục Bộ Tàng Mộc đã thay mặt cho cho ba đại gia tộc chấp nhận lời hứa, phục tùng vô điều kiện.
Mệnh lệnh này của Phục Bộ Tàng Mộc vừa được tuyên bố thì Bách Địa Trung Cương là người đầu tiên xông lên. Anh ta không phải báo thù cho cái chết của bố mình mà là quỳ xuống, thay mặt cho gia tộc Bách Địa thề trung thành vĩnh viễn với Hô Tất Lặc Hãn, cả đời này không có chí hướng nào khác. Đằng Thôn Chính Bộ cả cái mạng đã mất đi nửa, đương nhiên không thể phản kháng. Vị trí tông chủ ba gia tộc tranh đấu hơn mười năm cứ thế mà thuận tình hợp lý để cho Hô Tất Lặc Hãn ngồi vững. Nhưng tin tức này vẫn luôn giữ kín không nói ra, có rất ít người biết, đương nhiên cũng có người biết nhưng đều bị cô gái kia giết sạch, không chừa lại một ai.
Đến bây giờ thì cơn ác mộng đó đã qua được ba năm nhưng trong lòng Bách Địa Trung Cương thì cơn ác mộng này vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Mỗi khi đêm đến anh ta đều bừng tỉnh trong cơn ác mộng, dường như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Cô gái kia vẫn không nói gì, Bách Địa Trung Cương gần như sắp sụp đổ, không biết những gì mình vừa nói có câu nào đụng chạm đến Hô Tất Lặc Hãn không nữa.
– Dật Phi có chuẩn bị không?
Rốt cuộc cô gái kia cũng mở miệng hỏi nhưng lại không trả lời câu hỏi khi nãy của Bách Địa Trung Cương.
Bách Địa Trung Cương có cảm giác tìm được con đường sống trong chỗ chết, lén lau mồ hôi:
– Tôi đã thông báo cho cậu ta thông qua một cách bí mật rồi, phòng cậu ta ở có một cao thủ máy tính tên là Thủy Trung Vũ, từ lúc tôi đặt hàng đã bảo một cao thủ internet trong tổ chức liên lạc với cậu ta, nói mình không thể phá giải được trang web bảy ngày nên muốn mời cậu ta gia nhập.
Cô gái kia vẫn không nhúc nhích, hình như không muốn nói nhiều hơn một câu nhưng Bách Địa Trung Cương thà để cô bất động còn hơn, vì Phật sống vừa động một cái thì rất có khả năng sẽ có người chết.
– Cái cậu Thủy Trung Vũ kia quả thật cũng có chút bản lĩnh.
Bách Địa Trung Cương nói tiếp:
– Rất nhanh cậu ta đã phá giải được trang web kia, phản hồi lại thông tin nhưng lại không nghĩ qua những gì huyền bí trong đó, cậu ta chỉ dùng từ rất mơ hồ, nói là không phát hiện ra gì nhưng tôi nghĩ chắc chắn cậu ta có thu hoạch, hơn nữa đã thông báo với Lâm Dật Phi rồi.
– Anh muốn?
Cô gái kia lạnh lùng hỏi.
– Không phải.
Bách Địa Trung Cương không muốn mất thêm ngón tay nữa, vội vàng nói:
– Chắc chắn Lâm Dật Phi đã biết tin này rồi, tôi dám lấy tính mạng ra bảo đảm vì sau khi đơn đặt hàng biến thành trạng thái ám sát thì hôm nay cậu ta biến mất, không ai biết đã đi đâu.
– Không thấy anh ta đâu nữa?
Đột nhiên cô gái kia xoay người lại, nhìn Bách Địa Trung Cương, giọng điệu hơi kinh ngạc:
– Xem ra trong ba năm nay anh cũng không tiến bộ thêm chút nào.
Cô gái khuôn mặt như vẽ, trong đôi mắt phượng có cảm giác xuất trần nhưng nhìn kĩ thì lại thấy vẻ ủ rũ được cất giấu rất sâu, dường như không gì có thể khơi dậy hứng thú của cô. Nhìn lại lần thứ hai thì lại thấy dung mạo của cô rất mơ hồ, tuy cô không đeo mạng che mặt nhưng trên mặt lại như bị một tầng sương bao phủ, khiến người ta không nhìn ra được vui buồn.
Bách Địa Trung Cương thấy cô quay đầu thì lại không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu xuống nhưng mồ hôi trên người lại chảy như suối, hết lớp này đến lớp khác.
Anh ta theo cô gái này cũng được khoảng ba năm, tận mắt chứng kiến sự thay đổi thất thường, vui buồn bất định của cô, từng người từng người chết dưới tay cô mà không cần lý do.
Có một lần bọn họ gặp phải một chuyện rất quái dị. Một tên thủ hạ nói cái gì mà ma quỷ thần linh, đây chỉ là lời nói vô căn cứ nhưng không biết câu này lại chạm đến dây thần kinh nào của cô, bị cô gọi luôn người ném người kia xuống biển làm mồi cho cá mập. Một tên đi chấp hành nhiệm vụ trở về, a dua nịnh hót nói có ma quỷ thật, cô gái kia thấy có hứng, hỏi hai câu nhưng tên thủ hạ kia không trả lời được, ngay lập tức cũng giống như tên đồng bọn trước, đến an cư ở bụng cá mập.
Sau chuyện đó không ai dám nói câu gì trước mặt cô, cũng không ai dám không hoàn thành nhiệm vụ cô giao. Lần này bản thân mình luôn phụ trách theo dõi Lâm Dật Phi, đột nhiên lại làm mất dấu của hắn. Đây có thể coi là sự tắc trách rất lớn, thực ra anh ta không dám nói nhưng lại không thể không nói.
– Vâng!
Bách Địa Trung Cương khó khăn phun ra một chữ, giống như lời trăn trối của người sắp chết.
– Mất dấu từ lúc nào?
Kì lạ là cô gái kia không bảo Bách Địa Trung Cương trực tiếp mổ bụng mà chỉ thản nhiên hỏi.
– Sáng sớm hôm nay, sau khi nhìn thấy cậu ta. Cậu ta và Bách Lý Băng cùng đi ăn sáng, sau khi nói nói cười cười chia tay thì cậu ta lại ra khỏi trường mua một tờ báo, đến một cửa hàng hóa rồi đến cửa hàng tạp hóa mua ít nhựa cao su và dao lam, không biết cậu ta có mục đích gì nhưng dáng vẻ như không có chuyện gì vậy.
Bách Địa Trung Cương nói rất ngắn gọn, thực ra anh ta thấy cái cậu Lâm Dật Phi này nhiều lúc cứ như người không có việc gì để làm. Người này có võ công tuyệt đỉnh mà lúc nào cũng như một tên ma cà bông, không có chút chí tiến thủ nào, quả thực là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Bách Địa Trung Cương và bố anh ta giống nhau, đều có dã tâm rất lớn nhưng anh ta lại thông minh hơn Bách Địa Kiều một chút. Vậy nên có thể sống đến ngày hôm nay, anh ta chăm chỉ luyện võ, lại có được sự chỉ điểm của cô gái kia nên có thể nói là võ công của anh ta đã mạnh hơn hẳn so với ba năm trước. Điều này cũng khiến cho anh ta hiểu được đạo lý sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên (tức là mình giỏi nhưng còn có người giỏi hơn mình). Những công phu mà cô gái này tùy ý chỉ điểm cho anh ta đều là những công phu mà anh ta chưa nhìn thấy bao giờ. Vốn Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn và anh ta cũng sàn sàn như nhau, hai người kia sẽ sớm bị anh ta bỏ lại phía sau nhưng anh ta biết mình vẫn còn kém xa cô gái này. Anh ta cũng có một nghi vấn là sao võ công của Lâm Dật Phi lại cao đến như vậy? Chẳng lẽ hắn có cao nhân chỉ điểm, liệu người giật dây có phải chính là cao nhân phía sau hắn?
– Sau đó cậu ta đến một siêu thị, đi cùng một đám mấy bà dậy sớm, chen vào như ong vỡ tổ, cứ như là đi cướp đồ ăn sáng được giảm giá đặc biệt vậy. Nhưng người theo dõi số năm và số bảy không ngờ đến điều này nên chỉ đành chờ ở hai cửa ra của siêu thị, đợi một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cậu ta ra, lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, phái người vào tìm, đến toa lét cũng kiểm tra nhưng Lâm Dật Phi đã biến mất. Chúng tôi làm việc không tốt, xin chủ nhân trừng phạt.
Bách Địa Trung Cương nơm nớp lo sợ nói, thái độ ngạo mạn khi đối diện với cảnh sát đã sớm biến mất tăm.
Không ngờ trong mắt cô gái kia lại lộ ra ý cười hiếm thấy:
– Anh ta mua nhựa cao su và dao lam à?