Tô Yên Nhiên nói thủ thỉ, trong phòng rất yên tĩnh, cô lấy tay gảy gảy hai cái trên cây đàn, phát ra hai tiếng “tưng tưng” nhỏ.
– Năm đó di nương cũng gảy hai cái, hiển nhiên là trong lòng cũng mất bình tĩnh.
A Thủy than nhẹ một tiếng, chú ý đến sự thay đổi trong lời nói của Tô Yên Nhiên. Cô luôn nói đến cái gì mà giấc mơ, luôn nhắc đến di nương thay cho Cư Sĩ, đây là hai từ dùng để nói đến di nương năm đó, hiển nhiên cô đã coi mình là cô bé kia, coi giấc mơ là câu chuyện xảy ra đối với chính mình, nhưng lẽ nào những lý luận của nhà khoa học kia là thật sao?
Nghĩ đến đây thì A Thủy không kìm được nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn cũng nhìn mình thì chậm rãi lắc đầu, trong lòng trầm xuống. Lúc trước Tiểu Phi cũng rất kì lạ, từ sau khi hắn khỏi bệnh thì cậu cũng tra rất nhiều tư liệu, luôn theo dặn dò của dì Lâm, không tùy tiện kích động tâm tư của hắn. Dạo gần đây có thể nói là Tiểu Phi đã thay đổi khá nhiều, so với trước kia thì mạnh hơn gấp trăm lần nhưng trên người hắn lại có rất nhiều chuyện mà cậu không hiểu được. Ví dụ như là những kiến thức thông thường về võ công và y học, lại nhìn dáng tay của Tô Yên Nhiên khi đánh đàn thì cậu chưa từng thấy trước đây. Mấy ngày nay nghe cô đánh đàn cậu chỉ cảm thấy không ai có thể sánh được, cậu vừa nghĩ đến Cư Sĩ kia là một kì nữ, không chỉ thơ từ giỏi mà thiết nghĩ tài đánh đàn cũng giỏi. Lẽ nào tài đánh đàn của Tô Yên Nhiên là học được từ cô gái trong giấc mơ giống như Lâm Dật Phi?
Di nương kia cũng được coi là một kì nữ, luôn là một nữ anh hùng không thua gì đấng mày râu, luôn lo nghĩ cho dân cho nước, quốc gia đại sự, lấy thân phận một người con gái nhưng lại đề cao sự bình đẳng và tình yêu. Tô Yên Nhiên nói năm đó cô ấy bị hạ ngục cũng là chuyện có thật chỉ vì cô bất mãn với một đoạn hôn nhân sau này, thà tố cáo kẻ tiểu nhân kia tội khi quân, mình bị liên lụy phải ngồi tù cũng không thấy đáng tiếc. Nhưng thanh danh của cô rất lớn, kinh sư chấn động nên sau đó chỉ ở trong nhà lao được mấy ngày lại được thả ra nhưng không ngờ trong đó cũng nhờ Nhạc nguyên soái giúp đỡ.
Dịch An Cư Sĩ, Nhạc Phi, Tiêu đại hiệp, Nhan Liệt, Lục Vụ Quan, Tô Yên Nhiên, trong lòng A Thủy rất mờ mịt. Mặc dù năng lực tiếp nhận mọi việc của cậu có thể coi là khá mạnh, cũng có thể tiếp nhận những chuyện mà người đời cho là vớ vẩn nhưng vẫn bị chuyện này làm cho mơ hồ, không biết xử lý như thế nào.
– Di nương trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Lẽ nào Tiêu đại hiệp cho rằng lần này Nhan Liệt đến không có ý tốt?”
Giọng nói Tô Yên Nhiên như mộng như ảo rồi lại rõ ràng:
– Không ngờ Tiêu đại hiệp nói: “Đúng là như vậy, chỉ là nếu như trong lòng một người có cổ quái thì có thể sẽ thể hiện qua đôi mắt, nhưng người này lúc trước lại cứu Uyển Nhi, còn cứu cả Cư Sĩ, đôi mắt nghiêm nghị, có thần, chắc chắn không giống loại người gian trá. Điều này mới khiến cho ta cảm thấy nghi hoặc nên tìm Cư Sĩ để chứng thực. Chỉ có điều…”, đột nhiên anh ta thở dài một tiếng, cô bé kia đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, có thể nghĩ được tâm sự của Tiêu đại hiệp.
– Tâm sự của Tiêu đại hiệp?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói nhưng giọng nói quá nhẹ. Năm đó Tiêu Biệt Ly sớm đã nghe thấy tiếng hai đứa bé nhẹ tay nhẹ chân ngoài cửa sổ nhưng nghĩ bọn chúng tuổi còn nhỏ, không lõi đời nên giả vờ không biết. Nhưng hắn không ngờ mặc dù mình để Lục Vụ Quan trông nom Uyển Nhi nhưng sau đó lại xảy ra nhiều thay đổi như vậy, quả là không kịp trở tay.
– Di nương lại gảy hai tiếng đàn, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.
Tô Yên Nhiên lại nói:
– Cuối cùng di nương cũng chậm rãi nói: “Tiêu đại hiệp, hồi nhỏ ta và Nhan Liệt có gặp qua một lần, biết đây là người trượng nghĩa, huynh ấy lại còn cứu Uyển Nhi, có thể nói là bản tính không xấu. Nếu như một ngày nào đó huynh ấy làm sai chuyện gì thì tha cho huynh ấy một mạng.” Trong lòng cô bé vui mừng, biết di nương rất ít khi cầu ai cái gì, năm đó cho dù là qua sông, lưu lạc, lao ngục thê thảm nhưng cũng không chịu cầu cứu mấy gian thần đang nắm quyền hành mà lại đến họ hàng ở xa này, quả đúng là người rất có chủ kiến, là người không làm việc trái với lương tâm. Không ngờ lần này di nương lại cầu tình Tiêu đại hiệp cho Nhan Liệt, đây đúng là một chuyện trước nay chưa từng có.
A Thủy cũng sửng sốt trong lòng, biết mình lại suy luận gần thêm được một tầng vì theo như sách sử nghi chép lại thì Cư Sĩ và quyền thần đương triều vốn là thân thích, phu nhân của tể tướng là con gái cậu thứ hai của Cư Sĩ, cũng chính là chị họ thân thiết. Lúc đó vị tể tướng quả đúng là như mặt trời ban trưa, rất được yêu thích, chỉ vì đại danh của Tần Cối quả thực là phụ nữ, trẻ em ai ai cũng biết.
Tô Yên Nhiên nói đến đây, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ không biết vị Tiêu đại hiệp này có phải là lòng dạ sắt đá không nữa.
Cô sâu kín thở dài, vừa nói ra bốn từ “lòng dạ sắt đá” thì tất cả mọi người đều biết kết quả là Tiêu Biệt Ly không chịu.
Quả nhiên, Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Tiêu đại hiệp lập tức chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: “Cư Sĩ, từ trước đến nay ta luôn kính trọng cách cô làm người, cho dù Nhạc nguyên soái đề cập đến Cư Sĩ, vì một số chuyện của năm đó mà cũng tôn sùng. Nhạc nguyên soái đã nói rồi, Cư Sĩ có dặn dò gì, nếu như ta có thể làm được thì phải tận lực làm. Vốn ta thân là thủ hạ của Nhạc nguyên soái,T.r.u.y.e.n....v.n Cư Sĩ nói gì thì cũng giống như Nhạc nguyên soái nói, Tiêu Biệt Ly không có lý nào mà không làm theo. Nhưng chuyện này quả thực rất quan trọng, không đơn giản chỉ là ân tình cá nhân, nếu như Nhan Liệt phạm sai lầm nhỏ, Tiêu Biệt Ly kính trọng võ công của anh ta, có thể cười mà cho qua, không có gì không thể. Nhưng nếu như anh ta làm giặc quân Kim, làm nội ứng để dẫn quân Kim xuôi Nam, làm hại đến con dân Đại Tống thì đây là chuyện quan trọng, cho dù mấy chục triệu người xin ta tha cho anh ta thì chuôi kiếm của Tiêu mỗ cũng chắc chắn không đồng ý.”
Tô Yên Nhiên nói một cách hùng hồn, hiên ngang. Một cô gái nói chuyện như vậy đã là chuyện rất kì lạ nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được những gì Tiêu đại hiệp nói trong giấc mơ, tất cả mọi người im lặng không nói gì.
– Cô bé vừa nghe thấy vậy, trong lòng nguội lạnh một nửa nhưng trong lòng lại kêu lên: “Mặc dù Tiêu đại hiệp nói có lý nhưng sao Nhan đại ca lại là người như vậy chứ, chắc chắn là Tiêu đại hiệp đã hiểu lầm, nhất định di nương sẽ giải thích cho Nhan đại ca.”
Đã nhiều lần Tô Yên Nhiên đề cập đến nội tâm, cảm tưởng, miêu tả nội tâm của cô bé, cho dù là Đại Ngưu thì cũng chết lặng, không muốn nói thêm gì nữa.
– Nhưng cô bé không ngờ rằng di nương luôn rất yêu thương Nhan đại ca lại đứng dậy nói: “Tiêu đại hiệp nói rất đúng, tiểu nữ tử nhất thời hồ đồ, không nghĩ đến điều này, chuyện trong quân không đến lượt tiểu nữ tử nghĩ và tham dự, mong Tiêu đại hiệp tha thứ.” Trong lòng cô bé nguội lạnh nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ cố chấp: “Mình nhất định không để Tiêu đại hiệp giết Nhan đại ca.”
Tô Yên Nhiên than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng khôi phục sự bình tĩnh, lại uống một hớp nước, một lúc lâu sau không nói gì. Phỏng chừng cả đời này cô cũng chưa từng nói nhiều chuyện như vậy, rất nhiều suy nghĩ đều giấu trong lòng, bây giờ nói ra trước mặt mọi người, thần sắc tuy kích động nhưng tâm tình cũng khá hơn nhiều.
– Giấc mơ hết rồi sao?
Đại Ngưu giống như chim non sợ cành cong, nhìn tứ phía một cái, sợ vừa nói ra thì lại bị một đống người phê phán, ngượng ngùng cười nói:
– Hình như vẫn còn đoạn tiếp thì phải.
A Thủy cũng không nhịn được nói:
– Yên Nhiên, tôi nghĩ chắc là vẫn còn nữa, không có lý gì mà chỉ nói một nửa. Cô cứ nói ra hết, có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhẹ giọng hỏi:
– Dật Phi, không biết hiện gờ anh thấy vị Tiêu đại hiệp kia làm có đúng không?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ muốn nói, anh ta làm đúng hay sai thì cũng khó nói nhưng lúc đó, khi tôi nghe cô kể lại thì chuyện này đã có liên quan đến thành bại một chuyện lớn của quần hùng. An nguy của dân chúng lúc đó, có lẽ chỉ một bước thì có thể Nhan Liệt sẽ dẫn quân Kim xuôi Nam, hành hạ dân chúng. Vốn dĩ vị Tiêu mỗ kia kính trọng con người Nhan Liệt, cũng chứng thực nhiều mặt, thiết nghĩ thì anh ta cũng đã biết là chuyện đã như tên trên cung, không thể không bắn.
– Hay cho câu tên trên dây, không thể không bắn.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:
– Tôi mơ nhiều lần như vậy, lần nào cũng giống nhau, cho dù cô bé kia có tìm trăm phương ngàn kế để thay đổi cục diện nhưng cũng không thể.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới nói:
– Cô bé đó còn quá nhỏ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa biết, cũng là do bất lực thôi.
– Giấc mơ thứ ba của tôi lại đổi sang một cảnh khác.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng nói ra giấc mơ tiếp theo, cho dù cô cũng kể cho Tô Tình nghe được một nửa, khi đó còn phân tích tâm lý cho cô nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn chuyện này một cách nghiêm túc nên mấy giấc mơ này của cô hôm nay có thể coi là nói ra một cách hoàn chỉnh.