– Đương nhiên, đương nhiên
Nhân viên phục vụ vui vẻ nói, dường như phạm nhân tử hình được ân xá vậy.
– Vậy đem tam tươi ra trước đi.
Bách Lý Băng lại thở dài nói:
– Kỳ thực ăn chút đồ ăn đồng quê cũng không tồi.
– À
Nhân viên phục vụ còn chưa kịp phản ứng Lâm Dật Phi đã té xỉu.
Khi hai người ra khỏi quán, Lâm Dật Phi camt thấy tuy rất no, nhưng ánh mắt đằng sau họ của nhân vien phục vụ giống như nhưng con dao nhỏ mà bản thân hắn là tuyệt thế cao thủ cũng không thể đề phòng, hắn rất sợ nhân viên phục vụ sẽ lấy bát đĩa ra làm ám khí mà phi về phía bọn họ.
– Tiên sinh, mua hoa tặng bạn gái đi.
Một cố gái nhỏ bước đến.
Được tránh được mùng một không tránh được hôm rằm, Lâm Dật Phi thầm nhìn cô trong lòng thầm nghĩ, lăn lộn để đi ra cuối cùng vẫn gặp. Lâm Dật Phi quay đầu nhìn Bách Lý Băng hắn thấy cô đang cúi đầu chân di di xuống đất.
– Cho tôi đóa hồng đỏ.
Lâm Dật Phi không do dự nói.
Cô bé rất vui đưa cho hắn bông hoa rồi nói:
– Chúc anh chị luôn hạnh phúc.
Cô thật ra cũng không tham lam, mỗi khi thấy cặp tình nhân nào tâm đầu ý hợp cô cảm thấy rất mãn nguyện, cô không giống những người khác cứ léo đẽo theo họ mời chàng trai mua nhiều hoa.
Lâm Dật Phi trả tiền rồi cầm lấy bông hoa, đưa đến trước mặt Bách Lý Băng, thiếu nữ vừa rồi rát bình tĩnh, không hề đỏ mặt trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của nhân viên phục vụ, bây giờ khuôn mặt đỏ ửng trông rất xinh đẹp nói lí nhí rằng:
– Tặng hoa có lý do gì không?
– Tại sao không.
Lâm Dật Phi mắt sáng ngời, mỉm cười nói.
– Lý do gì?
Trong long cô cảm thấy không yên.
– Sinh nhật vui vẻ!
Ai cũng có sinh nhật của mình, cũng mong có người nhớ đến và cùng đón sinh nhật với người mình yêu, khi còn bé thì ngày nào cũng mong ngóng một món đồ chơi yêu thích bố mẹ tặng cho, thực hiện những ước mơ mà mình đã cầu mong rất lâu trước đó nhưng đến khi già cả thì lại mong con cái có thể tụ họp với nhau, khiến cho cuộc đời của mình ấm áp hơn, bớt đi những tiếc nuối. Thiếu nam thiếu nữ khi đón sinh nhật thì niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng của họ đến từ chính một nửa của mình.
– Thực ra thì anh cũng không biết tổ chức sinh nhật cho người khác như thế nào cả.
Lâm Dật Phi cười thản nhiên nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hắn cũng như vậy.
– Nên chỉ có thể đưa em đi ăn cơm, xem phim thôi. Thực ra anh có hỏi Đại Ngưu và A Thủy nhưng ý kiến hai người đó đưa ra lại khác nhau. Đại Ngưu bảo rằng phải tặng em đóa hồng.
Hắn nói đến đây thì ngừng lại một chút, thực ra Đại Ngưu còn một câu phía sau nữa, đó là phải mua một viên kim cương thật to cho Bách Lý Băng. Trong mắt Đại Ngưu thì không có cô gái nào có thể từ chối nhẫn kim cương và hoa tươi. Thực ra khi cậu ta đưa ra ý kiến này thì cũng có chút cảm thán, xem ra mình không làm được điều này, mặc dù đóa hồng rất rực rỡ nhưng còn lâu mới bằng cân thịt lợn.
Bách Lý Băng cười nhưng không nói gì, nắm chặt bông hồng đỏ kia:
– Sao phải khoa trương như thế vậy? Ai mà ôm được chứ?
– Ý kiến của A Thủy lại rất đơn giản.
Lâm Dật Phi cười, trong giọng nói có chút ấm áp:
– Cậu ấy nói nếu như hai người có tình cảm thì ngày nào mắt to trừng mắt nhỏ cũng thấy lãng mạn.
– Anh ta nói chuyện ….
Bách Lý Băng phụt cười:
– Hiện giờ anh ấy đến bạn gái cũng chưa có nên ý kiến đưa ra cũng hơi hẹp hòi, cái gì mà mắt to trừng mắt nhỏ chứ? Ít nhất cũng phải liếc mắt đưa tình chứ, oh, em hiểu rồi, anh với A Thủy là kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên anh mới dùng chiêu lãng mạn của anh ấy hả?
– Anh chỉ khái quát lại ý kiến của hai người đó thôi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nói thật thì từ trước đến nay anh chưa từng đón sinh nhật, đến Nhạc nguyên soái cũng chưa từng nên cũng không có kinh nghiệm gì cả, nếu có chỗ nào chưa được thì em cứ nói ra nhé.
– Thực ra đón sinh nhật chỉ cần người yêu của anh ở bên anh là được rồi.
Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt vốn sáng như ánh trăng đột nhiên lóe ra ánh hào quang của ánh sao trong nước biển:
– Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh, Dật Phi.
Lúc cô nói vẻ mặt hơi cô đơn nhưng không phải do Lâm Dật Phi không bày biện khoa trương mà do cô nhớ lại tình hình trước đây. Cô nhớ đến bố mình, sinh nhật mỗi năm của cô ông chưa từng quên nhưng từ trước đến nay cô chỉ trốn ở xa. Năm nay thì sao? Hay là bố cô đã quên rồi?
– Sinh nhật luôn phải ước một điều.
Đột nhiên Lâm Dật Phi nói:
– Cái này là A Thủy nói, không biết điều ước của em là gì vậy?
– Điều ước của em là hôm nay có thể nhìn thấy mưa sao băng.
Đột nhiên Bách Lý Băng cười nghịch ngợm, hôm nay đừng nói là trời âm u, cho dù trời có nắng thì mưa sao băng cũng không như củ cải trắng, nói có là có ngay được, cô chỉ muốn xem rốt cuộc Lâm Dật Phi có phản ứng như thế nào mà thôi.
Lâm Dật Phi chỉ cười:
– Đơn giản vậy thôi sao?
– Đơn giản á?
Bách Lý Băng mở to đôi mắt đẹp:
– Vậy phiền anh biến ra một trận mưa sao băng cho em đi.
– Chỉ có điều tại sao điều ước của em không phải là điều gì khác?
Lâm Dật Phi thấy rất kì lạ:
– Lẽ nào mưa sao băng rất đẹp sao?
– Lẽ nào anh chưa từng nghe một câu chuyện.
Bách Lý Băng giảo hoạt cười nói:
– Đó là một vị thần gặp phải một đứa bé rất thông minh, nói rằng mình có thể cho đứa bé một điều ước. Anh đoán được cậu bé nói gì không?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sao mà anh đoán được chứ. Anh không phải là cậu bé thông minh kia.
Bách Lý Băng hơi chậm lại, một lúc lâu sau mới nói:
– Cậu bé nói điều ước của cậu rất đơn giản, đó là muốn vị thần cho cậu ba điều ước. Anh có biết tại sao cậu bé chỉ cần ba điều ước thôi không?
– Sau mỗi điều ước cậu bé lại có thể tiếp tục yêu cầu, không phải là sẽ có vô vàn điều ước sao?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu bé này quả thực rất thông minh.
– Anh không nghĩ vậy sao?
Bách Lý Băng thấy ánh mắt hắn có chút châm biếm.
– Đây chẳng qua là tự cho mình thông minh nên mới tưởng tượng ra mà thôi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Thực ra điều này cũng cho thấy nhiều người rất tham lam nhưng không biết nắm chắc lấy sự thật trước mắt.
– Anh thật là tàn nhẫn.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Dật Phi, thực ra anh không phải là người lãng mạn trong thế giới này, anh luôn thích đánh đổ ảo tưởng của người khác.
Lâm Dật Phi yên lặng:
– Em nói đúng, anh nghe nói nhìn thấy một ngôi sao băng thì có thể ước một điều, lẽ nào em có rất nhiều điều muốn ước sao?
– Em không phải tham lam.
Bách Lý Băng cười ngọt ngào nói:
– Thực ra em cũng chỉ có ba điều ước thôi.
Cô vừa nói ra lời thì đột nhiên cảm thấy trên mặt ướt ướt, vài giọt mưa rơi xuống.
– Trời mưa rồi!
Bách Lý Băng giang rộng cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời:
– Nước mưa năm nay rất nhiều, có phải là do ông trời cũng có chuyện đau lòng không? Dật Phi, lẽ nào anh chưa từng có điều ước gì sao?
Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động:
– Đương nhiên là anh cũng có.
– Điều ước gì vậy?
Bách Lý Băng dường như lơ đãmg hỏi.
– Bí mật.
Lâm Dật Phi nghiêm trang nói.
Bách Lý Băng có chút thất vọng, lại ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm nói:
– Xem ra hôm nay không những không có mưa sao băng rồi, cho dù có thì cũng không nhìn thấy được.
– Đi theo anh.
Đột nhiên Lâm Dật Phi bắt được tay Bách Lý Băng chạy về phía trước, trong khoảnh khắc này Bách Lý Băng có chút kinh ngạc, có chút hoảng hốt nhưng đa phần là hưng phấn. Cho đến tận bây giờ cô cũng không ngờ Lâm Dật Phi trên đường cũng giống như một người con trai. Cô chỉ cảm thấy mình như đang bay lên, dường như lại được trở lại thời thơ ấu, chạy dưới những bông tuyết tung bay ở phương Bắc. Trong màn mưa cô cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người hay những ánh đèn xung quanh, trong mắt cô hiện giờ chỉ có Lâm Dật Phi đang nắm bàn tay kia.
Không biết hai người đã chạy bao lâu, mưa vẫn rơi tí tách không ngừng nhưng không còn sự tiêu điều trong ngày đông lạnh giá mà dường như mưa xuân đang rơi trong lòng, khiến vạn vật sống lại. Lâm Dật Phi đưa Bách Lý Băng đến trước một tòa nhà lớn, trực tiếp đi thẳng vào. Bách Lý Băng hơi giật mình:
– Dật Phi, hình như tòa nhà này mới khánh thành, vẫn chưa được bàn giao sử dụng đâu.
Thành phố Giang Nguyên giống như Thâm Quyến ở phía Nam, thu hút vốn đầu tư rất lớn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy những khu chung cư được khánh thành hay khởi công. Cô không hiểu tại sao Lâm Dật Phi lại đưa cô đến đây nhưng cô cũng chỉ hỏi một câu, khi Lâm Dật Phi nhấn nút thang máy và bước vào thì cô cũng không do dự mà bước vào cùng.
Thấy Lâm Dật Phi nhấn nút tầng thượng, Bách Lý Băng nhìn xung quanh một cái thấy rất giản dị sạch sẽ. Thang máy quả thực rất sạch sẽ khiến cho cô cảm thấy hơi kinh ngạc. Tòa nhà này mới xây xong mà để cho người khác ra vào tự do như thế, chẳng lẽ không có ai quản lý sao? Lâm Dật Phi lên tầng thượng làm gì? Lẽ nào ở đó có một nhà hàng xoay đã sắp xếp một bữa tiệc thịnh soạn sao?
Bách Lý Băng nghĩ đến đây, tự cảm thấy buồn cười và thấy không có khả năng. Nếu có bữa tiệc thì sao Dật Phi còn đưa mình đi ăn hải sản, sao anh ấy vẫn còn đi đôi giày đầy bụi bẩn chứ? Hơn nữa việc trang hoàng lắp đặt trong tòa nhà vẫn chưa hoàn thành xong, làm sao mà có được nhà hàng xoay chứ?