Cô móc ra cái ví da, trả tiền một cách sảng khoái, điều này để lại ấn tượng rất tốt với nhân viên phục vụ. Cô ta một tay nhận tiền nhưng tay còn lại đã nhanh nhẹn lấy chìa khóa ra, đến tên cũng không hỏi gì, giới thiệu một cách chuyên nghiệp:
– giờ trưa mai thì giao lại chìa khóa, nếu như chị muốn ở tiếp thì thông báo trước hai tiếng đồng hồ, để quá hạn là không được.
Lâm Dật Phi hơi lắc đầu, cũng muốn lấy tiền ra thuê một phòng nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại giữ chặt tay hắn:
– Hai người chúng ta chen trong một phòng là đủ rồi.
Nhân viên phục vụ giật mình ngẩng đầu lên nhưng cũng không nói gì cả.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái:
– Tôi hơi béo đấy.
– Tôi không ngủ được.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Anh ngủ trên giường đi, tôi chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi, xem TV là được rồi, sáng mai tôi phải bắt xe về nhưng hiện giờ hình như tảng sáng đều phải gióng chuông thì phải.
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Vậy thì tôi đây có nên tiêu phí một lần không nhỉ? Nói thế nào thì cũng là giao thừa. Nói đi, đi đâu ăn cơm bây giờ?
Nhân viên phục vụ nhìn hai người, cảm thấy rất kì lạ, nếu nói là người yêu thì nhìn thế nào cũng không thấy hắn có kiểu thân thiết của những người yêu nhau, nếu nói là tình một đêm thì hình như cũng hơi vô lý, có ai mà nói chuyện trên mạng rồi ra ngoài chơi tình một đêm vào hôm Tết chứ?
– Nhiều khách sạn đều đóng cửa rồi.
Tiếu Nguyệt Dung nghĩ một chút, đột nhiên cười nói:
– Tôi biết một nhà chắc chắn vẫn còn mở cửa, Dật Phi, anh đi theo tôi.
Cô đưa tay nắm lấy tay Lâm Dật Phi như một đứa trẻ rồi chạy về phía trước. Lâm Dật Phi cũng không giằng ra, cùng chạy về phía trước với cô, trên đường đụng phải ba người đang lẩm bẩm bước về phía trước, thấy hai người họ chạy đến thì vội vàng trốn qua một bên.
Đợi đến khi hai người đi qua, Độc Nhãn Long đang ôm đầu gối:
– Lão Nhị, người con trai kia là ai vậy? Sao lại động tay động chân thế, không bị đánh à?
Một người khác đang ôm cổ tay, hít vào một ngụm khí lạnh, nhíu mày nói:
– Nhanh lên đi, cậu không nhìn thấy cậu ta bị người khác nắm, không cách nào phản kháng lại à? Phỏng chừng là tìm chỗ nào đó đánh cho một trận rồi nói tiếp vậy.
Tiếu Nguyệt Dung đưa Lâm Dật Phi đến tiệm tạp hóa kia, cười nói với một ông lão:
– Chúc mừng năm mới!
Không biết tại sao sự ưu sầu giữa hai đầu lông mày của cô đã biến mất, ông lão cười rộ lên, trên khuôn mặt nhăn nheo tràn ngập niềm vui như được mùa.
– Cô gái, chúc mừng năm mới! Tiểu tử, cậu cũng vậy nhé.
Nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, đột nhiên ông lão cũng thấy mình trẻ ra mấy chục tuổi, nhớ lại năm đó mình cũng từng lãng mạn như vậy nhưng cái nắm tay khi ấy không giống với bây giờ. Lúc đó chỉ dùng đầu ngón tay, nhỡ gặp phải người quen là vội buông ra nhưng hai trái tim đều không tách rời nhau, cũng không giống cái nắm tay của thanh niên bây giờ, tách cũng không tách ra được, chia tay cũng không có bất cứ lý do nào.
– Chúng cháu muốn mua chút đồ ăn.
Tiếu Nguyệt Dung đưa tay chỉ chỉ một số đồ ăn:
– À, lấy thêm hai mươi lon bia nữa.
– Hả?
Nụ cười của ông lão cứng lại, có chút giật mình nhìn Tiếu Nguyệt Dung.
Đến khi Tiếu Nguyệt Dung bước vào khách sạn thì cô đã cười ngả nghiêng, quả thực cô không quên được khi cô và Lâm Dật Phi ôm một đống bia lên trên tầng thì vẻ mặt của nhân viên phục vụ như nuốt phải mấy con ếch sống vậy.
Tiếu Nguyệt Dung nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, nhìn xung quanh một chút, TV gần cửa sổ, hai cái ghế sô pha, một cái bàn trà, giữa phòng là một cái giường lớn.
Mặc dù là phòng đơn nhưng cái giường lại không hề nhỏ, cho dù có nằm hai người thì cũng không chật chội nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại chiếm luôn ghế sô pha, chỉ tay về cái giường:
– Tối nay anh ngủ ở đó, nghe nói đón giao thừa vào đúng thời khắc giao thừa thì cả năm sẽ may mắn cát tường nên tôi quyết định là đêm nay sẽ không ngủ.
Lâm Dật Phi ngồi xuống cái ghế còn lại:
– Nếu truyền thuyết này là thật thì tôi cũng muốn năm sau sẽ may mắn cát tường.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, lấy một lon bia ném cho Lâm Dật Phi nhưng cô không lo sẽ đụng phải đầu của hắn. Thực tế thì cô biết rằng cho dù có mười người ném ra một trăm mũi ám khí thì hắn vẫn có thể đỡ được chỉ với một tay.
– Tôi không biết là cô cũng uống rượu.
Lâm Dật Phi mở một lon bia nhưng lại đưa cho Tiếu Nguyệt Dung.
– Anh không uống à?
Tiếu Nguyệt Dung hơi ngạc nhiên:
– Nhưng tôi nhớ lúc đầu khi anh hơi khỏe một chút, chẳng phải việc đầu tiên anh muốn chính là uống rượu sao?
– Không phải là tôi không uống.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Nhưng thấy cô lần đầu tiên đã mua hai mươi lon, quả thực tôi rất sợ mình uống không lại cô.
Tiếu Nguyệt Dung lại mỉm cười, tiếng cười dường như bị đè nén rất lâu lần này phải cười cho đã:
– Tôi nói cho anh biết một bí mật nhé.
– Bí mật gì vậy?
Dáng vẻ Lâm Dật Phi rất hứng thú.
Tiếu Nguyệt Dung cũng nhỏ giọng nói:
– Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu đấy.
Suýt nữa Lâm Dật Phi té xỉu.
– Tôi vẫn muốn nếm xem rượu có vị thế nào nhưng lại không muốn để cho người khác biết.
Tiếu Nguyệt Dung thở dài một hơi:
– Vậy nên Dật Phi à, anh tuyệt đối không được nói chuyện này với bất cứ ai, tôi không muốn bị mọi người coi là một con ma men.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Yên tâm đi, cô uống được bao nhiêu thì cứ uống, nhưng cô đã nói cho tôi biết một bí mật thì tôi cũng phải nói cho cô biết một bí mật của mình thì mới công bằng.
– Bí mật gì vậy?
Tiếu Nguyệt Dung cầm lon bia, hơi kinh ngạc hỏi.
– Lúc nãy khi chúng ta mua đồ ăn và bia, tôi đã tiêu hết sạch tiền rồi. Mẹ của tôi chỉ đưa cho tôi tấm bản đồ mà lại quên mất phải đưa tiền cho tôi:
Lâm Dật Phi trịnh trọng nói:
– Vậy nên tôi phải nhân lúc cô vẫn còn tỉnh táo, có thể cho tôi mượn tiền xe ngày mai được không?
Tiếu Nguyệt Dung sửng sốt rồi cười, uống “ừng ực” hết lon bia rồi móc cái ví da trong túi áo:
– Mượn thì có thể nhưng phải thắng tôi đã.
– Thắng như thế nào?
Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần, dáng vẻ như ma cờ bạc.
– Oẳn tù tì.
Hôm nay việc nào Tiếu Nguyệt Dung làm cũng đều rất bất ngờ.
Lâm Dật Phi không phải là thần tiên, hắn không biết tại sao cô lại đến huyện Bạch Thạch, không biết tại sao cô lại tìm một người phụ nữ tên là Trương Quế Lan, hắn cũng không biết tại sao Tiếu Nguyệt Dung biết uống rượu, không biết tại sao cô lại đề nghị chơi oẳn tù tì nhưng hắn biết Tiếu Nguyệt Dung rất buồn. Khi cô khóc nức nở, hắn ngồi cạnh nhìn cô, cho dù hắn có võ công cái thế nhưng vẫn bất lực. Lúc nãy hắn đã nói rồi, rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng quyền cước được.
Có tiền đương nhiên là tốt nhưng cũng có nhiều chuyện tiền cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Nhớ lại Đường Thanh Phượng năm đó cũng như vậy, Nhạc nguyên soái cũng như vậy.
– Huynh chỉ biết chống Kim, bận rộn khôi phục đại nghiệp, huynh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của muội không? Nhạc Bằng Cử, muội hận huynh.
Khi Đường Thanh Phượng nói đến đây, không để ý gì mà bỏ đi, không để ý đến ánh tà dương đang buông xuống, trong mắt có vẻ cô đơn vô hạn, cho dù Nhạc nguyên soái có tung hoành ngang dọc trên chiến trường nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.
Đường Thanh Phượng nói sai một điều, không phải Nhạc nguyên soái không để ý đến cảm nhận của cô mà ngược lại, Nhạc nguyên soái rất quan tâm đến cảm nhận của cô nhưng lại không hề biết có nhiều lúc, đây chính là một kiểu tổn thương mặc dù người trong cuộc lại không nghĩ như vậy.
Hắn chỉ nhớ sau khi mình ra tay đánh bại Đường Thanh Phượng, một cô gái kiêu ngạo như phượng hoàng, một cô gái cho rằng những việc mà đàn ông làm được thì Đường Thanh Phượng mình cũng làm được đột nhiên như già đi rất nhiều. Đó là một trận tỷ võ bất đắc dĩ, rất nhiều người cũng không đoán được nguyên nhân nhưng lại đoán đúng kết cục.
Tiêu Biệt Ly là ai? Tiêu Biệt Ly là cao thủ võ lâm từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ thất bại, ai cũng cho rằng Đường Thanh Phượng có thể đánh bại được Tiêu Biệt Ly.
– Ta đánh ngươi nhưng về sau ta sẽ không bao giờ có dây dưa gì với Nhạc Bằng Cử nữa, phiền ngươi nói với huynh ấy rằng ta sắp thành thân rồi.
Khi Đường Thanh Phượng rời đi, bóng lưng kéo rất dài, dài như nỗi u sầu vĩnh viễn không thể cắt đứt.
Cho dù cô kiêu ngạo, mạnh mẽ, có thể làm được nhiều việc đàn ông không làm được nhưng trong mắt người đời cô vẫn chỉ là một cô gái, cô cũng phải gả đi mặc dù sau đó cô đã chọn đào hôn.
Không biết tại sao khi nhìn Tiếu Nguyệt Dung khóc nức nở hắn lại nghĩ đến Đường Thanh Phượng. Khi nghĩ đến Đường Thanh Phượng, hắn lại nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều thứ nhưng cũng không an ủi cô. Hắn sợ lại rắc thêm muối vào vết thương của cô.
Vậy nên hắn chỉ có thể làm bộ đến trước khách sạn rồi chờ Tiếu Nguyệt Dung. Hắn vốn nghĩ sẽ đưa Tiếu Nguyệt Dung về hoặc là đến Lâm gia, hắn không yên tâm khi cô cứ hồn bay phách lạc như vậy nhưng không ngờ Tiếu Nguyệt Dung luôn theo khuôn phép cũ lại cõ những hành động khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.
– Oẳn tù tù cái gì?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Trước kia tôi không biết, hiện giờ cũng không biết.
Tiếu Nguyệt Dung nghĩ một chút, đột nhiên nói:
– Oẳn tù tì không được, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, chủ đề là tôi hỏi anh trả lời.