Lãng Tử Tại Đô Thị

chương 350-1: quân ức (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Nhưng mà chuyện của ông và chuyện ông gia nhập vào quân Bát Lộ không có liên quan gì nhiều.

Ông cũ Phương thở dài một tiếng:

– Vũ Đồng, nếu con không thích nghe, chi bằng con đi xem đồ ăn làm xong chưa?

– Con vẫn thích nghe mà.

Phương Vũ Đồng thở dài trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười:

– Con chỉ sợ ông nội mệt thôi.

Ông cụ Phương không ừ hử gì cả, đã nói tiếp:

– Lúc đầu nơi đánh trận cũng không cần nói nhiều, dù sao thì chúng ta ngày nào cũng sợ hãi lo lắng, tối hôm nay ở Hà Đông, ngày mai nói không chừng là chạy qua Hà Tây, hôm nay còn là một người khỏe mạnh, ngày mai nói không chừng đầu cũng không thấy. Chiến tranh, chính là tàn khốc như vậy, Dật Phi con nói phải không?

Ông nhìn thấy Dật Phi trầm mặc lúc lâu nên tự nhiên bật ra câu hỏi đó, nói chuyện là phải như vậy, cái cần là phải có một thính giả, nếu không những gì bạn nói chẳng phải là rất không thú vị sao.

Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần:

– Không sai, ông nói phải, có lúc con cảm giác ở chung hòa thuận thật tốt bao nhiêu, ngày ngày đánh nhau, không có gì là thú vị cả.

– Đúng vậy.

Ông cụ Phương than thở:

– Lúc đó ông cũng như vậy, nhưng mà lúc đó không phải bọn ông muốn đánh nhau, mà là không thể không đánh. Đêm đó ông còn nhớ là một đêm tối như mực, không có trăng, sao cũng rất ít, mọi người vừa bị bọn quỷ Nhật đánh cho một trận, tháo chạy một hồi, tìm được một nơi nghỉ ngơi, cơm cũng ăn không no, mệt đến độ ngủ như chết. Lúc đó ông đang mơ thấy mình đang lấy vợ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, bọn quỷ đó sắp đến, tiếng kêu đó hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì, mọi người la lên một tiếng rồi vỡ ra như tổ ong, cái gì cũng không cần, lúc đó ông còn nhớ là ông cầm lấy cây súng, chạy bán mạng cùng với mọi người.

– Năm đó ông men theo một con sống lớn mà chạy trốn, trong lúc hoảng loạn cũng không cảm thấy có gì không ổn. Sau đó thì ông mới biết, vốn dĩ là do một vài người không muốn đánh nhau nữa cho nên mới tính với nhau ra kế hoạch này. Mọi người chạy tán loạn như ong vỡ tổ, cho dù quan có nổ súng thì cũng không ngăn cản được.

Ông cụ Phương mỉm cười:

– Rất nhiều lúc là như vậy đó, doanh trại bất ngờ làm phản chỉ là chuyện sớm chiều, đợi đến khi ông biết chuyện thì đã không thấy ai bên cạnh, ông đem theo một cây súng quèn nên có chút hoang mang, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, hạ hết quyết tâm chôn cây súng xuống đất rồi làm kí hiệu đánh dấu, xong xuôi thì đi đến trước xem tính hình ra sao.

– Ông vứt khẩu súng sao?

Phương Vũ Đồng cảm thấy kì lạ:

– Ông nội, con tưởng là ông phải giữ khẩu súng mới đúng chứ.

Ông cụ Phương liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười:

– Dật Phi chắc là hiểu được đạo lý này.

Lâm Dật Phi gật gật đầu,

– Thật ra lúc binh đao loạn lạc, tuy là không có súng phòng thân thì rất là nguy hiểm nhưng mà cầm theo một khẩu súng mà không có cách nào giấu nó thì càng dẫn đến hoạ sát thân.

– Đúng đó!

Ông cụ Phương thở dài nói:

– Vẫn là Dật Phi hiểu đạo lý này, làm thế nào thì ông cũng không thể giấu khẩu súng Cabbeen kia, tuy rằng lúc bình thường vác nó đi thì rất là oai phong, nhưng mà gặp phải bọn binh lính côn đồ thì cướp súng, kéo vào trong nhóm là chuyện nhỏ, thình lình đánh lén một phát thì không thể nào phòng được.

Phương Vũ Đồng cười nói:

– Thì ra trong chuyện này còn có đạo lý như vậy.

– Lúc đó ông thuận theo con sông mà đi, đừng nói đất nước có hình dáng như thế nào, lúc đó chỉ một màu đen, cho dù là kế bên có hình dạng như thế nào thì ông cũng không biết. Đến đâu cũng nghe tiếng súng nổ khiến gà bay chó sủa diễn ra lẻ tẻ ở đâu đó, thời đó là như vậy đó, những binh lính phân tán không tìm được đội nhóm thì dựa vào vài khẩu súng trong tay mình đi cướp, chém giết. Quan quân nào tốt thì còn nương tay một chút, người không có lương tâm thì cứ dung túng cho chém giết. Ông tuy là đói sắp chết nhưng mà lương tâm không cho phép làm những chuyện đó.

Ông cụ Phương thở dài nói:

– Có nhiều lúc sự tốt xấu của con người chỉ cách nhau một đường ranh mỏng, nói thật ông cũng là vì chút lương tâm này mà sống đến ngày nay.

Trong lòng Phương Vũ Đồng chợt rùng mình:

– Ông nội, sao ông chưa từng nói qua chuyện này với con.

– Là do các con chỉ muốn nghe chuyện lúc nở mày nở mặt thôi, hơn nữa rất kị chuyện ông làm lính trong quốc quân.

Ông cụ Phương bật cười:

– Cho nên lúc đầu đâu có nghe chuyện ông đến Mạch thành. Lúc đó ông men theo con đường nhỏ đi về phía trước, vô tình đi tới một miếu đổ nát, cái miếu đổ nát kia đã sập nửa cánh cửa, hương án cũng đã đóng một lớp bụi dày, giống như là rất lâu rồi không có ai ở qua vậy, trên hương án có một bức tượng kì lạ, nhìn không ra hình dáng của nó. Lúc đó ông chỉ nghĩ là nếu mà tượng có thể phù hộ ông bình an thì sau này, sau này, sau này,… một hồi lâu ông cũng không biết là nguyện vọng là gì, trong đầu trống rỗng. Những năm đó, ai mà biết có thể sống được tới khi nào, nhưng mà lúc đó ông đã âm thầm bái tượng Phật. Lúc này ông mới phát hiện ở góc xa có một thanh niên đang ngồi, đôi mắt nhắm lại, tay trái thả nơi đan điền, tay phải để trước ngực, ngồi xếp bằng. Dật Phi, hình như con biết võ, con đoán xem người đó đang làm gì?

Sắc mặt Lâm Dật Phi thay đổi, hai tay làm theo tư thế vừa nãy.

– Ông ơi, là tư thế này sao?

Trong mắt ông cụ Phương hiện lên vẻ kinh ngạc:

– Quả thật là như vậy, một chút cũng không sai, Dật Phi, sao con biết được?

Lâm Dật Phi rốt cục vẫn phải lắc đầu:

– Con, con nghe nói có loại luyện tập này, đây là một loại luyện tập nội công, tên là Phương Minh Thiên Lý, là một loại võ công thích hợp cho con gái, nhưng mà bây giờ không thấy nhiều nữa.

Ông cụ Phương nhướng ngón tay cái lên,

– Hoá ra Dật Phi đã sớm đoán ra rồi.

– Anh ấy đóan ra gì vậy?

Phương Vũ Đồng và Bách Lý Băng, hai người cùng đồng thanh hỏi, chẳng qua là âm thanh của Bách Lý Băng có chút phát run, âm thanh của Phương Vũ Đồng lại rất là vội vàng.

– Mặt người đó lúc đó ngăm đen, bộ dạng giống như rất là dơ, nhưng mà lại rất gọn gàng,

ông cụ Phương thở dài nói:

– Lúc đó ông không nhận ra cái gì khác lạ cả, nếu Dật Phi ở đó thì chắc nhìn một cái cũng biết người đó thật ra là con gái.

Phương Vũ Đồng cảm thấy có chút kì lạ, thầm nghĩ trong lòng, ông nội quả thật là người hồ đồ mà, người đó là nam hay nữa sao mà phải thận trọng và kích động như thế?

Ông cụ Phương còn nói thêm:

– Lúc trước thật ra không cần nói người đó là nữ hay không, ngay cả cái chiêu thức Phụng Minh Thiên lý gì đó, ông không biết gì hết, ông chỉ cảm thấy tư thế của người đó khá cổ quái, lúc ấy chưa từng gặp qua, còn tưởng rằng người đó bị bệnh cho nên chậm rãi bước đến hỏi thăm một câu, người anh em, không sao chứ? Thì người đó mở mắt ra nhìn …

Khi mà ông cụ Phương nói tới đây thì không biết vì sao mắt ông lại mở to lên, trong ánh mắt đã có chút vẩn đục của ông vẫn thấy được sự hưng phấn trong đó:

– Mắt của cô ấy thiện lương như ngôi sao sáng trên trời, lúc đó ông ngẩn cả ra, chỉ biết cảm thán, đôi mắt cô ấy rất là đẹp. Cô ấy mở mắt nhìn ông một chút rồi lắc đầu, sau đó lại nhắm mắt lại, lúc đó ông đã biết là cô ấy không muốn nói chuyện với ông, ông cũng không muốn tự làm mình mất mặt, quay người đi đến một góc, chỉ là lúc quay người đi thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt, ông phát hiện ra là mặc dù áo quần có chút bẩn nhưng mà trên cổ lại đeo một vòng ngọc.

– Loan Phượng Thanh Minh?

Lâm Dật Phi thất thanh hỏi.

Ông cụ Phương liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, có chút kinh ngạc hỏi:

– Làm sao con biết Loan Phượng Thanh Minh?

– Loan Phượng Thanh Minh và Bàn Long Như Ý có một liên quan đến nhau,

Lâm Dật Phi do dự nói:

– Con chỉ là đoán ra mà thôi.

Lúc vừa rồi hắn tỏ ra hết sức kích động, nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay.

– Người đó có dáng điệu như thế nào?

– Người đó?

Ông cụ Phương nhíu mày:

– Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đương nhiên đây là sau này ông mới biết được, lúc mới gặp người đó chỉ thấy là gương mặt cô ta hơi ốm.

– Không phải người đó?

Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc lầm bầm một câu.

Bách Lý Băng cầm bàn tay của Lâm Dật Phi, thấp giọng hỏi:

– Dật Phi, là ai?

Lâm Dật Phi quay đầu nhìn cô một cái, sau một lúc lâu mới nói:

– Chi bằng chúng ta nghe tiếp trước?

-Được!

Bách Lý Băng thấp giọng trả lời, gục đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.

– Lúc trước ông cũng không biết khối ngọc kia là Loan Phượng Thanh Minh gì, chỉ biết là khối ngọc kia rất đẹp, mà còn vô cùng gái trị, người đó lộ liễu mang trên cổ lộ ra bên ngoài, quả thật là quá không hiểu chuyện đời, cho nên ông mới có lòng tốt nhắc nhở, cô à, miếng ngọc của cô nên giấu vào đi, bây giờ binh mã loạn lạc, cô cẩn thận không thì nó tiễn mạng cô đó. Cũng không biết người đó có nghe hay không, khẽ nhíu chân mày. Ông thấy người đó tỏ ra không có kiên nhẫn cho nên đi kiếm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, rồi đi tìm một ít cỏ khô định ngủ ở đó một đêm, chuyện ngày mai tính sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio