Phó bí thư không thể liếc nhìn xung quanh. Rốt cuộc nhìn thấy ba người Vương Tường đang hái hoa ngắt cỏ ở khoa văn hóa bên cạnh. Mặc dù có chút bất mãn, nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại. Nhìn đồng hồ trên tay, còn chừng mười phút nữa là bắt đầu thi đấu.
Ba người Vương Tường cuối cùng lấy đại cục làm trọng. Trước trận đấu vài phút rốt cuộc đi tới vị trí thi đấu. Chào hỏi mọi người một câu, liền ngênh ngang đi vào sân bãi.
Phó bí thư một chút phản cảm cũng không có, ngược lại là cao hứng. Câu cửa miệng nói, không có ba phần tài năng, sao dám lên núi Lương Sơn. Nếu bọn họ không có tài, lấy đâu ra kiêu ngạo như vậy. Nhưng nhìn thấy vẻ khẩn trương của Tiểu Trương, thì lại bất mãn, lớn tiếng kêu lên:
– Trương Dương, đừng để anh em phải mất mặt.
Bình thường vẫn kêu là Tiểu Trương, hiện tại Lâm Dật Phi mới biết tên thật của cậu ta. Trong lòng có chút buồn cười, thật không ngờ anh chàng Tiểu Trương này đúng là hữu danh vô thực. Tên gọi là Trương Dương, nhưng làm người lại rất khúm núm.
Trận mở màn là đấu với khoa luật. Không hổ sinh viên khoa luật, người nào cũng đeo kính dày cộm. Làm hại mấy người chuyền bóng đều phải cẩn thận, chỉ sợ làm vỡ kính của đối thú, khiến cho hai khoa xảy ra mâu thuẫn.
Chỉ có điều Nhân vô thương hổ ý, hổ hữu hại nhân tâm, mấy anh chàng trong khoa luật không có chút hạ thủ lưu tình nào. Chưa gì đã ăn được điểm từ hai quả ném rổ. Tiểu Trương vì quá khẩn trương, mà cầm bóng tới nửa sân đã bị lấy mất. Chỉ trong chốc lát, khoa luật đã dẫn trước :.
Phó bí thư thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, không ngừng vung tay ra hiệu, bất đắc dĩ kêu tạm dừng: – Tiểu Trương, cậu bị làm sao vậy. Tôi đã bảo cậu đừng cầm bóng quá lâu, sao cậu lại không nghe.
Tiểu Trương thiếu chút nữa khóc ra tiếng, liên tục gật đầu: – Tôi nhất định chú ý, mấy điểm vừa rồi đều tại tôi, mong mọi người tha thứ.
Ngô Vũ Thân cười nói: – Phó bí thư, không cần phải lo lắng. Lúc này chỉ là luyện tập tinh thần cho Tiểu Trương mà thôi. Đỡ khi gặp đội mạnh lại lúng túng.
Vương Tường cũng cười nói: – Không sai, Tiểu Trương đừng sợ, cứ thoải mái cầm bóng. Bị mất bao nhiêu điểm, Vũ Thân sẽ bù về cho cậu. Hôm nay mà bị thua thì tôi chi tiền mời mọi người.
Tiểu Trương như được uống thuốc an thần, quăng ánh mắt cảm kích về phía Vương Tường và Ngô Vũ Thân. Phó bí thư chỉ có thể cười khổ: – Các cậu muốn luyện binh cũng phải nói trước với tôi một tiếng. Cứ im lìm như vậy, khiến tôi lo lắng không đâu. Vương Tường cũng không cần chi tiền, việc ăn uống chỉ là việc nhỏ. Nếu thắng trận này tôi mời mọi người đi ăn thịt nướng.
Phó bí thư đã hiểu ra rằng không trích tí huyết thì mấy ông tướng này sẽ không ra sức. Cho nên cuống quít động viên, cam đoan mọi người sẽ không thiệt thòi.
Vương Tường cười cười, Lâm Dật Phi vỗ vai Tiểu Trương: – Không gấp, từ từ sẽ tới.
Tiểu Trương cảm động mỉm cười. Lúc quay lại sân không còn quá khẩn trương nữa. Nhưng khoa luật có vẻ đã nhìn trúng điểm yếu này, bóng vừa vào tay, đã lao về phía Tiểu Trương, giống như có thù không đội trời chung với cậu ta vậy.
Tin tưởng là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác. Vốn đang tự tin bành trướng, Tiểu Trương không kịp chuẩn bị, lại bị người lấy bóng. Thiếu chút nữa muốn nhảy xuống hồ Lăng Ba tự sát. Ai đã nói khoa luật này rất yếu, không chịu được một kích nhỉ?
Đang định xoay người đoạt bóng, thì đối thủ đã chạy tới dưới rổ, nhảy lên muốn ném, thì có bóng người chớp động. Ninh Chí Viễn đã vọt tới phía sau, cao cao nhảy lên, đập mạnh vào bóng.
Đội cổ động của khoa báo chí vốn đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, hối hận tới đây làm điều thừa. Cho rằng đội bóng rổ của khoa đã nát không thể nát thêm. Nhưng một pha cướp bóng kia đã thiêu đốt một ít nhiệt tình của bọn họ, đều kêu một tiếng tốt.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, lại chum đầu nghé tai, tiểu tử này là ai vậy nhỉ? Giống như lúc trước chưa từng gặp qua. Cũng không phải là lớp trên, lẽ nào là người mới tuyển từ khoa khác?
Tuy nhiên không được hoàn mỹ chính là, quả bóng mắt thấy sắp rơi ra ngoài vạch sân.
Đang lúc mọi người thở dài, Vương Tường liền lao tới, trong tích tắc vớt được quả bóng rổ, đẩy về phía Lâm Dật Phi.
Đoàn người lại tán thưởng, không khí thoáng cái trở nên sôi nổi. Ninh Chí Viễn tạo bất ngờ, Vương Tường lại có kỹ xảo, Lâm Dật Phi thì có vận khí. Bởi vì ai đứng vị trí của hắn đều có thể tiếp được bóng!
Chỉ là không có người nào để ý, vài bước chân như vô tình của Lâm Dật Phi lại giấu huyền cơ trong đó.
Lâm Dật Phi không chút do dự, chân cũng không động, vung tay lên, bóng liền bay về hướng Ngô Vũ Thân.
Đội cổ động của khoa luật vốn đang chuẩn bị vỗ tay chúc mừng, thì thật không ngờ ba giây sau, địch nhân đã đánh tới thành. Đứng gần nhất là một hậu vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Vũ Thân lười biếng ném bóng vào rổ.
– Hay! Phó bí thư vỗ tay kêu to. Nhưng thấy đội cổ động của khoa báo chí quá yên tĩnh, không khỏi quay đầu trợn mắt nhìn Chu Chấn Vũ. Lúc này cậu ta mới như tỉnh mộng, liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đội cổ động trợn mắt há mồm nửa ngày, cũng đều kêu hay. Chỉ có điều thanh âm thưa thớt, có cũng như không.
Đội khoa luật hồi phục tinh thần, không cam lòng yếu thế. Một cầu thủ chạy nhanh về phía sau, lấy bóng chuẩn bị một vòng tấn công mới. Một cầu thủ khác vừa nhận được bóng, định xông lên thì trên tay bỗng nhẹ, bóng đã không thấy.
Chỉ môt vài giây thôi, bóng đã vào tay của Ngô Vũ Thân. Cậu ta thoải mái tiến lên ba bước, bỏ rổ ghi điểm.
Thoạt nhìn Ngô Vũ Thân như một con mèo bệnh, thật không ngờ chân tay cực kỳ linh hoạt. Giống như bọn họ đoạt cầu của Tiểu Trương vậy, thoải mái thi truyển công pháp bí truyền của Mộ Dung thế gia trong tiểu thuyết, Gậy ông đập lưng ông
Phó bí thư dùng sức vỗ tay, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, xoay người nói với Chu Chấn Vũ: – Chấn Vũ, cậu xem, khoa báo chí của chúng ta đây là lão hổ không kêu, bị tưởng rằng mèo bệnh.
Chu Chấn Vũ liên tục đồng ý: – Đúng đúng, chúng ta là hổ, không phải là mèo bệnh.
Đội khoa luật rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý khi gặp phải tình thế như vậy, trong vòng hai phút đã bị mất lượt bóng. Mắt thấy bóng đã rơi vào tay của đồng đội, nhưng lại không giải thích được rơi vào tay đối thủ. Chỉ trong chốc lát, khoa báo chí đã kiếm được điểm, tỷ số hiện tại là :.
Sĩ khí giảm mạnh, tiết tấu bị loạn, khoa luật dù nỗ lực đến mấy cũng không thể lấy lại được tinh thần.
Hôm nay Chiết Thanh vốn có tám trận thi đấu. Mà trong tám trận, trận của khoa báo chí và khoa luật vốn không được coi trọng lắm.
Chiết Thanh có một thói quen bất thành văn. Trong Nan Vong Bôi, muốn xem kỹ thuật phải xem khoa quản trị, khoa công trình, khoa kiến trúc hoặc là khoa tin học. Muốn xem mỹ nữ phải tới khoa quản trị, khoa ngoại ngữ, khoa tài chính quốc tế. Cho nên nếu vừa muốn xem kỹ thuật, vừa muốn xem mỹ nữ, không thể nghi ngờ là tập trung tới khoa quản trị.
Vì vậy nơi có khán giả đông nhất, không thể nghi ngờ là nơi thi đấu của khoa quản trị, khoa của Bách Lý Băng. Chỉ có điều, muốn xem đội cổ động hét to đến khản giọng, không thể nghi ngờ là tới khoa báo chí!
Binh pháp có nói Phu tương chi sở dĩ chiến giả, binh dã; binh chi sở dĩ chiến giả, khí dã; khí chi sở dĩ thịnh giả, cổ dã!
Pháp viết: “Khí thực tắc đấu, khí đoạt tắc tẩu.” (Hai câu này đều chỉ tầm quan trọng của sĩ khí)
Chu Chấn Vũ không hiểu binh pháp, những người khác cũng không hiểu. Chỉ là trong thời gian ngắn, không biết cậu ta lấy đâu cái trống, gõ lên vang trời.
Đại học Chiết Thanh là đại học khá thoáng. Ồn ào như vậy cũng không ngăn cấm. Bóng đá, bóng rổ vốn chính là hoạt động của nam nhân. Nếu lúc này không kêu khàn giọng, không ầm ĩ, uốn uốn éo éo như con gái, thì còn gọi gì là nam nhân nữa?
Trong khoảnh khắc, nước miếng, mồ hôi vung vẩy, tiếng trống trợ uy, nhìn có vẻ đồ sộ.
Phó bí thư cười thỏa mãn, khuôn mặt béo ngậy, quả thực còn sáng bóng hơn cả mái tóc.
Khí thế của khoa báo chí tăng vọt, khí thế của khoa luật tự nhiên là yếu đi. Chẳng những bị khoa báo chí khiến chó đầu óc choáng váng, tìm không ra nam bắc. Chính là tiếng trống, tiếng hét cũng khiến bọn họ đau cả đầu.
Nếu như nói lần Ninh Chí Viễn ngăn được bóng là do khoa luật chưa kịp chuẩn bị, Ngô Vũ Thân đoạt được bóng có thể nói là hậu vệ chủ quan. Nhưng sau đó liên tiếp đoạt bóng thì là do thực lực quá chênh lệch.
Tình hình trước mắt có thể nói là sĩ khí hừng hực, thế không thể đỡ.