Đội trưởng Long thở dài một cái, không nói gì thêm.
– Đứng lại, muốn làm gì thế.
Ngô Vũ Thân vẫn còn cách ngân hàng mấy bước chân, một âm thanh từ sau cửa truyền tới, hơi chút khàn khàn mang theo đôi phần khẩn trương!
– Đưa đồ ăn.
Ngô Vũ Thân híp mắt, cậu ta đã nhìn rõ người kia hẳn là tên ở cửa chính mà mình nhìn thấy trong video theo dõi.
– Da đen, chuyện gì thế?
Bên trong lại vọng ra một tiếng quát lớn.
– Đưa đồ ăn.
Tên da đen ở cửa trả lời.
– Để ở cửa nhé?
Ngô Vũ Thân sợ làm bọn chúng nghi ngờ nên cũng không vội vào trong, làm bộ khom người xuống, chuẩn bị đặt khay đồ ăn xuống đất.
– Đưa vào!
Một giọng nói u ám vang lên từ chỗ cách tên da đen không xa. Ngô Vũ Thân nhìn không rõ bóng người gã, cậu ta nhíu mày, biết tên đó phần lớn chính là tên trốn sau cột nhà.
Nâng người lên, bưng khay đạp kính vỡ tiến vào trong cửa chính. Khi vừa mới tới cửa, một vật rất cứng đã đánh ngang hông cậu ta:
– Không được lộn xộn, đặt khay xuống, giơ cao hai tay lên.
Ngô Vũ Thân hơi có chút giật mình, làm theo lời tên đó đặt khay đồ ăn xuống đất. thừa dịp lúc cúi đầu, cậu ta liếc mắt về phía Lâm Dật Phi.
Nhờ trải qua sự huấn luyện đặc biệt, nên cậu ta sớm đã nhớ được phương vị của những nhân vật quan trọng trong ngân hàng. Nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nhìn mình, trong mắt có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng, trong lòng mừng rỡ. Không dám làm nhiều động tác, cậu ta từ từ đứng thẳng dậy, lại giả bộ như vô ý nhìn về phía Đặng Quốc Bảo, nhìn thấy anh ta đang lo lắng nhìn mình, thấy mình xoay đầu lại, trong mắt đột nhiên lộ ra ý thất vọng.
Đặng Quốc Bảo vẫn không dám ra tay, toàn bộ thể xác và tinh thần đều để lên người mấy tên cướp, không ngờ không có chút chú ý với Lâm Dật Phi ở bên cạnh mình. Tuy nhiên cho dù có chú ý tới, chỉ sợ là trong giây lắt cũng không nhận ra. Lúc trước khi bắt trộm trên xe bus, đối với Tiếu Nguyệt Dung anh ta còn có chút ấn tượng sâu sắc, chứ đối với người ngay cả việc chỉ điểm mà cũng để bạn gái ra mặt này thì làm sao sẽ chú ý nhiều chứ.
Vốn khi nghe thấy lũ cướp đòi đồ ăn thức uống anh ta đã có chút vui mừng, phía cảnh sát tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Nếu có thể cử vào một tay cừ, mình sẽ trong ứng ngoài hợp, nói không chừng có thể lập ra kỳ công, xưa nay anh ta khá tự tin với khả năng vật lộn của mình. Tuy nhiên đây cũng chỉ là tự anh ta cảm thấy tốt, cách nhìn của những người khác trong cục cảnh sát thì lại hoàn toàn trái ngược, bằng không thì Phong Nguyên cũng sẽ không sắp xếp cho anh ta nhiệm vụ sơ tán đám đông.
Tuy nhiên điều khiến Đặng Quốc Bảo tự tin nhất chính là anh ta cũng mang súng, lúc nào cũng dắt ở thắt lưng, điều này mang lại cho anh ta đôi phần tự tin. Tuy đều giả bộ sợ hãi giống với những người khác, nhưng một bàn tay lại buông xuống, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị móc súng bắn.
Chỉ có điều anh ta không ngờ người đến này anh ta không hề quen biết.
Anh ta mặc dù làm việc ở cục cảnh sát chưa đến một năm, nhưng ít nhiều cũng quen biết một số người trong cục. Tên Ngô Vũ Thân này tuổi trẻ, xem ra còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, không khỏi làm anh ta vô cùng thất vọng. Và càng có chút mất nhuệ khí mà nghĩ rằng, tên này lẽ nào thật sự là người đưa đồ ăn?
Ngô Vũ Thân cảm giác thấy phía sau mình có một cánh tay đưa tới, lục soát một lượt khắp người cậu ta, ngay cả ngực cũng không bỏ qua, thuận tay móc luôn cả ví của cậu ta ra và mở ra xem.
Một tên khác là quân sư nấp trong góc khuất sau cánh cửa cuối cùng cũng bước ra, lấn tới, lôi chứng minh thư trong người Ngô Vũ Thân ra nhìn, có chút nghi ngờ nhìn Ngô Vũ Thân một cái. Trên chứng minh thư hiện ra rất rõ, người đưa đồ ăn này chưa đầy hai mươi tuổi, trông cậu ta không giống một cảnh sát, mà giống một học sinh hơn.
Ngô Vũ Thân vẫn rất bình tĩnh, nhân lúc này quan sát hoàn cảnh bốn chung quanh, phát hiện mấy tên cướp đã hoán đổi vị trí, điều này rõ ràng là việc xảy ra sau khi camera giám sát bị bắn hỏng.
Ba tên còn lại đứng rất cách nhau, tên Lý Minh Toàn đeo kính vàng kia trong tay cầm khẩu súng ngắn K, trên thân khẩu súng đó đã loang lổ nhiều vết xước, rõ ràng là đã được sử dụng rất lâu rồi, vừa nhìn chính là súng ngắn bảo vệ mà mấy bảo vệ ngân hàng thường dùng, trên mặt âm tình bất định, chỉ nhìn mình một cái rồi đánh mắt đi chỗ khác, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của tên râu quai nón. Tên râu quai nón vẻ mặt đầy sát khí, trong tay cầm khẩu Desert Eagle nòng ly!
Ngô Vũ Thân nhìn thấy khẩu súng kia trong lòng đột nhiên chấn động, vẻ bề ngoài cậu ta là một học sinh, nhưng đó chỉ là che dấu, nhận thức của cậu ta đối với súng ống có thể nói là tinh thông. Cậu ta huấn luyện qua trong một bộ môn đặc biệt và có một thời gian đặc biệt nghiên cứu qua về súng ống, rất nhiều loại súng khi vào tay cậu ta, cho dù nhắm tịt mắt cũng có thể tháo rời như thường.
Desert Eagle, đó có thể nói là tinh phẩm của súng lục, có đặc điểm là nòng lớn, lực sát thương cực mạnh, bản thân cậu ta rất tôn sùng loại súng này, khi sử dụng cảm thấy rất sướng tay! Nhưng nằm trong tay người khác, cảm giác mang lại cho cậu ta chính là cực kỳ khó chịu!
Năm đó khi cùng huấn luyện viên nói đến súng ống của các nước trên thế giới, cũng cho rằng chỉ có loại súng này mới là lựa chọn duy nhất có thể đấu cự ly gần với khẩu Submachine Gun, nhưng loại này thân quá lớn, dài tận cm, ngoại hình dũng mãnh của Desert Eagle, không phải là loại mà bất kỳ người nào đều có thể khống chế được sức phóng của nó. Rõ ràng không phù hợp để trang bị cho nhân viên cảnh vụ các nước, cũng chính là chỉ có chuyên gia mới có thể sử dụng.
Bởi vì nó bắn có độ chính xác cao, nên đặc công vẫn có người có thể sử dụng, chỉ có điều muốn mua được nó thực sự là một chuyện khó. Không ngờ tên râu quai nón này lại có một khẩu.
Chỉ nhìn hai cái, phát hiện gã cũng đang chăm chú nhìn mình, Ngô Vũ Thân không để lại chút dấu vết mà chuyển tầm nhìn. Có chút đau đầu rồi đây, loại súng này uy lực cực lớn, lực sát thương càng mạnh, nói một cách tương đối, thứ mà Lý Minh Toàn sử dụng chỉ có thể dùng đồ chơi con nít để hình dung mà thôi. Chỉ có điều số lượng lắp đạn của khẩu này nhiều nhất là tám phát, khi bắn nếu cổ tay không chắc có thể dẫn đến chệch hướng bắn, gần như là nhược điểm duy nhất của loại súng này. Xem ra lũ tặc này bối cảnh cũng không hề đơn giản.
Lại nhìn một cái xuống chân gã còn có một chiếc túi dệt màu đen rất to căng đầy. Sắc mặt hơi chút thay đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Tên cướp thứ ba có khuôn mặt giữ tợn, một tay lại giơ cao khẩu súng trường AK.
Khẽ rùng mình, Ngô Vũ Thân biết uy lực ở cự ly gần của loại súng này rất lớn, thật sự muốn động thủ, thì những người trong cái ngân hàng này đều nằm trong tầm bắn của nó.
Tuy nói độ chính xác không đủ là khuyết điểm của AK, nhưng ở một nơi chưa đến mét vuông mà có hơn mười người ngồi trong đó, cho dù có nhắm mắt cũng bắn trúng mấy người. Điều này càng khiến cho Ngô Vũ Thân không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Cái tên mặt mũi dữ tợn kia mắt thì híp lại nhìn các cô gái trong ngân hàng, cũng may Bách Lý Băng vẫn luôn nấp sau lưng Lâm Dật Phi, nên gã không chú ý đến, nhưng ánh mắt lại rơi trên thân hình của một cô gái khá đầy đặn.
Cô gái kia mặc trang phục công sở. Bình thường đứng thì không cảm thấy gì, nhưng khi vừa ngồi xuống, túi da tuy đã che chắn cho cảnh xuân phía dưới, nhưng bởi vì trọng tâm rơi xuống, bộ ngực nẩy lên một cách sinh động. Loại phong cảnh này đám đàn ông rất ít khi bỏ qua, cho nên không chỉ có đầu báo là nhìn cô chằm chằm hơn, mà ngay cả mấy nam sĩ bên cạnh đều nổi lên loại kích động chảy máu mũi. Tuy thân còn nằm trong vòng nguy hiểm, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chăm chăm.
Loại kích thích từ hai hướng này ngày thường rất ít khi nhìn thấy, nên cũng khó trách mấy anh chàng kia không nỡ dời ánh mắt đi.
Ngô Vũ Thân nhìn thấy cũng hơi ngây ra, cô gái đó có lẽ không biết cậu ta, nhưng cậu ta lại biết cô ta chính là Hứa Nghiên phóng viên vàng của Đài phát thanh Tỉnh. Nhìn thấy gã có vẻ mặt dữ tợn kia đang di chuyển bước chân lại chỗ Hứa Nghiên, Ngô Vũ Thân âm thầm kêu khổ.
– Mày là học sinh?
Quân sư nhìn thấy trong bóp da của Ngô Vũ Thân có thẻ sinh viên, không khỏi hơi sửng sốt, ánh mắt càng thêm phần nghi hoặc.
Ngô Vũ Thân biết y đã mang lòng nghi ngờ với thân phận của mình, nhưng sớm đã chuẩn bị tốt ứng phó:
– Không sai, tôi học khoa báo chí Chiết Thanh, lần này là phỏng vấn thực tập. Tuy nhiên tôi không mang theo thiết bị ghi âm gì cả.
Hai tay giơ cao, một mặt sợ đối phương nổi sự nghi ngờ, mặt khác lại sợ đối thủ giống như Lâm Dật Phi, phát hiện ra sơ hở từ nắm tay của mình.
Nhưng trong lòng lại có chút cười khổ, nếu ánh mắt của đối thủ thực sự lợi hại như của Lâm Dật Phi, lần hành động này có thể nói là lành ít dữ nhiều.
Quân sư cười lạnh một tiếng, quan sát một lượt từ trên xuống dưới:
– Gan mày cũng không nhỏ nhỉ, học sinh? Chưa ăn qua quả đắng gì phải không?
Y giơ tay đánh một quyền thật mạnh vào xương sườn của Ngô Vũ Thân:
– Lần sau nhớ đừng có thể hiện kiểu này nữa nhé nhóc con.