Lãng Tử Tại Đô Thị

chương 80-2: so tài (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Dật Phi nhìn cậu ta, cũng không né tránh:

– Cậu muốn hỏi cái gì?

– Kỳ thật tôi vốn không cần ở phòng bệnh cấp hộ.

Ngô Vũ Thân đột nhiên chuyển đề tài:

– Nhưng đội trưởng Long nhất định không chịu, tôi cũng không có kiên trì, lại tự nhiên phát hiện ra trước đây cậu cũng từng ở phòng này.

Thấy Lâm Dật Phi nhìn cậu ta không nói, Ngô Vũ Thâm mỉm cười nói:

– Không phải là tôi cố ý điều tra về cậu, chỉ là vì trong lúc tôi nhàm chán, lật xem tấm thẻ giường, mới phát hiện bên trong có người tên là Lâm Dật Phi, không biết vì sao không bị y ta đổi, lúc này mới tò mò một chút hỏi cô ý tá, cô ta biết rõ về cậu, nghe nói tôi là bạn của cậu, nên mới nói với tôi về chuyện xảy ra vài tuần trước.

– Tôi đã từng nằm ở đây thì đã sao?

Lâm Dật Phi nhìn bản ghi chép tên người bệnh trên đầu giường, một lúc sau mới hỏi.

– Tốc độ của xe không nhanh bằng đạn.

Ngô Vũ Thân thần sắc có chút kinh ngạc:

– Tôi cũng biết cậu rất khiêm tốn, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng nếu không nói rõ cậu sẽ coi thường tính mạng của mình.

Lâm Dật Phi đã biết cậu ta muốn hỏi cái gì, nhưng bây giờ không biết phải trả lời như thế nào, Tiếu Nguyệt Dung nói cho Ngô Vũ Thân một sự việc, lại vô tình mà che giấu một mặt khác của sự việc, chỉ có điều Ngô Vũ Thân này cũng không hề đơn giản, bị thương nằm trên giường cũng không chịu nghỉ ngơi, tự suy nghĩ trước sau để phát hiện ra mọi vấn đề.

– Nhưng nguyên nhân mà cậu phải nằm viện lần trước chính là do tai nạn xe!

Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:

– Tôi thật sự không hiểu được tại sao chiếc xe đó có thể làm cho cậu trọng thương, hơn nữa gần như là mất mạng, bởi vì lúc đó cậu đã bị đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, cậu không giống một người mạng nhẹ.

Lâm Dật Phi trầm mặc không nói, một lúc sau mới nói:

– Cậu thấy tôi phải giải thích cái gì?

Ngô Vũ Thân lắc đầu nói:

– Tôi nghĩ mãi mà không ra.

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, đột nhiên tiếng cửa mở vang lên, đội trưởng Long đi tới cùng hai người, nhìn thấy Lâm Dật Phi đã ở đây, không khỏi ngẩn ra.

Ngô Vũ Thân ngẩng đầu nhìn lên, lại thở dài:

– Các anh tới thật nhanh, Dật Phi, đây là phó cục trưởng cục công an tỉnh Phương Lương,bên cạnh chính là đồng chí Chương Long Châu của cục an ninh quốc gia, đội trưởng Long đại đội đặc công, Long Nghị, cậu đã biết rồi đó.

Cậu ta dường như rất thân quen với bọn họ, giọng điệu cũng không hề cung kính, còn không thân thiết bằng với Lâm Dật Phi, dường như chỉ là quan hệ trong giới hạn công việc.

Lâm Dật Phi thấy có chút khó hiểu, hắn bắt đầu cảm thấy Ngô Vũ Thân người này không hề đơn giản, linh thông tin tức, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy cậu ta càng lúc càng thần bí, kỳ thật hắn cho rằng Ngô Vũ Thân rất thần bí. Người khác nhìn vào mắt của cậu ta nhưng không phải là như vậy.

Phương Lương giống như là tuổi đã đầu bốn mươi, mặt chữ điền, thoạt nhìn thấy rất uy nghiêm, Chương Long Châu cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi, hai mắt tinh quang tỏa ra bốn phía, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lâm Dật Phi đành phải đứng lên, lại không biết phải tiếp đón như thế nào, Phương Lương đã đi trước một bước, đầu tiên là nắm chặt lấy bàn tay của hắn, nhiệt tình quơ quơ:

– Hóa ra cậu chính là Lâm Dật Phi, ngưỡng mộ đã lâu!

Lâm Dật Phi còn không biết mình nổi danh như vậy, đành phải khách khí mà hàn huyên vài câu, Phương Lương mới buông tay ra, Chương Long Châu đã đưa tay phải ra:

– Xin chào, Lâm Dật Phi, rất hân hạnh được biết cậu.

Ngô Vũ Thân nằm ở trên giường nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười, Lâm Dật Phi có hơi cười khổ, không hiểu nổi người của thời đại này, sao mà có thể điểm võ công, ra tay đều phải giương cung bạt kiếm, Chương Long Châu tuy rằng biểu hiện không động thanh sắc, nhưng từ lúc khẽ vươn tay cũng đã nhìn ra, anh ta muốn đọ sức với mình một chút.

Giơ tay ra bắt chặt bàn tay của Chương Long Châu, Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh.

Không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Chương Long Châu, đã nhẹ nhàng rút tay về.

– Tôi đã bị thương, nên không thể khách sáo với các anh rồi.

Ngô Vũ Thân nằm trên giường cười nói:

– Đúng rồi, Phó cục trưởng Phương, sự việc điều tra thế nào rồi?

Lâm Dật Phi thật sự không rõ thân phận của cậu ta rốt cuộc là gì, mà ngay cả cục an ninh quốc gia và sơ công an đều tới thăm cậu ta, dường như đều rất khách khí, đội trưởng Long tới đây, cứ như là câm điếc vậy, chỉ đứng phía sau Phương Lương và Chương Long Châu, giống y như là người hầu.

Phương Lương cười nói:

– Cậu dưỡng thương quan trọng hơn, sự việc đã có chút đầu mối, tuy nhiên…

Ông ta liếc mắt nhìn sang phía Lâm Dật Phi, có chút do dự.

– Tôi thấy vết thương của cậu, cũng yên tâm rồi.

Lâm Dật Phi biết rằng bọn họ nói chuyện không tiện, nên cáo từ, Ngô Vũ Thân đột nhiên nói:

– Đợi chút, Lâm Dật Phi không phải là người ngoài, lát nữa tôi còn có chuyện bàn bạc với hắn, phó cục trưởng Phương có chuyện gì cứ nói thẳng, nói không chừng hắn giúp đỡ được chúng ta đấy.

Phương Lương và Chương Long Châu đều tỏ vẻ kinh ngạc, tuy rằng bọn họ biết Lâm Dật Phi đã ở hiện trường cướp ngân hàng ra tay cứu người, nhưng để một sinh viên tham gia vào trường hợp này thì quả là không thích hợp, bọn họ còn khách khí với cậu ta chính là bởi vì bối cảnh và xuất thân của cậu ta, mà không phải là dưới chức vị của cậu ta, tuy nhiên thân phận của Ngô Vũ Thân đặc biệt, bọn họ cũng không dám cự tuyệt yêu cầu của cậu ta.

– Thật ra Dật Phi, tôi gọi cậu tới chủ yếu còn muốn mời cậu giúp tôi một chuyện.

Ngô Vũ Thân quay sang nháy mắt với Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi ngơ ngác một chút:

– Chỉ cần không vay tiền của tôi là được, không bắt tôi phải làm mai mối là được.

Ngô Vũ Thân mỉm cười:

– Chẳng những không vay tiền của cậu. Mà còn trả cậu mỗi tháng ba mươi nghìn tiền công, cậu có làm không?

Lâm Dật Phi nghi ngờ nói:

– Cậu mời tôi? Cậu có nhiều tiền lắm à?

– Không phải là tôi mời cậu, tôi không có tiền.

Ngô Vũ Thân lắc đầu nói:

– Tuy nhiên đồng chí Chương lại rất có tiền, có đúng không?

Chương Long Châu thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi có chút kinh nghi bất định, luôn nghĩ tới việc sao mà hắn có thể rút tay ra trong khi đang bắt tay mình, thân thủ của anh ta ở cục an ninh quốc gia được xem như là tương đối lợi hại, nhưng không thể đoán ra được lai lịch của Lâm Dật Phi. Nghe thấy Ngô Vũ Thân hỏi, liền tỉnh táo lại, nhưng hơi cười khổ:

– Tôi làm sao mà có tiền cơ chứ, Vũ Thân không nên nói bậy, truyền lên trên, sẽ có người đi điều tra tài khoản của tôi đó.

Phương Lương mỉm cười:

– Cậu không phải là nhân tài của cục an ninh quốc gia à, vậy thì cứ để cho Dật Phi làm việc cho sở công an của chúng tôi, chỉ là giá tiền, có thể bớt chút hay không?

Ông ta mơ hồ hiểu ý của Ngô Vũ Thân, tuy rằng cảm thấy rất lạ là sao mà cậu ta lại coi trọng Lâm Dật Phi như vậy, lại biết cậu ta không phải là người tống tiền, khi cậu ta đã mở miệng nói giá tiền này thì chắc chắn là biết rõ giá trị của Lâm Dật Phi, nhưng mà ba mươi nghìn một tháng thật sự là hơi cao, một người dẫn chương trình ở tỉnh cả năm cũng chẳng được từng ấy, thật sự khiến ông ta có chút kinh ngạc.

– Không nhiều, không nhiều đâu.

Ngô Vũ Thân lắc đầu liên tục.

– Tôi chỉ sợ chừng đó còn ít, tôi chuẩn bị nhờ Dật Phi huấn luyện sức chiến đấu cho cảnh sát, chút tiền ấy thật sự chỉ là chút vốn nhỏ, lợi ích lớn.

Trên mặt Chương Long Châu chẳng có chút hứng thú, cũng không nói gì thêm, Phương Lương tươi cười nhưng có chút cứng ngắc:

– Cậu nói để cho cậu ấy huấn luyện sức chiến đấu của cảnh sát chúng ta?

Ông ta vốn nghĩ là Ngô Vũ Thân chuẩn bị để cho Lâm Nhất Phí nhận chức ở hệ thống công an, thật không ngờ khác xa một trời một vực so với ý nghĩ của ông ta.

Trên miệng mặc dù không có phản đối, trong lòng Phương Lương thì lại nghĩ khác “thằng nhóc này có bản lãnh gì, chỉ chừng hơn hai mươi tuổi. Cho dù hắn có chút võ vẽ, có tư cách gì mà huấn luyện đặc công, chẳng lẽ là do Ngô Vũ Thân đang bị thương, cảm thấy bị mất mặt, nên bây giờ mới thổi phồng sự lợi hại của Lâm Dật Phi, là để xoay chuyển mặt mũi cho chính mình?”

Ngô Vũ Thân gật gật đầu:

– Đúng thế, tôi thật sự có quyết định này, tuy nhiên còn không biết người ta có đồng ý hay không.

Lâm Dật Phi cũng có chút sững sờ, thật sự nghĩ mãi mà không ra Ngô Vũ Thân này đang nghĩ cái gì:

– Cậu chắc chắn là tôi sẽ đồng ý?

Phương Lương tuy rằng cười, thiếu chút nữa thì lệch cả mũi, giọng điệu của Ngô Vũ Thân lớn thì bỏ đi, dù sao cậu ta cũng có tiền vốn, còn Lâm Dật Phi này chẳng qua chỉ là một học sinh, sao phải để ý xem ý tứ của hắn, cứ như là tiền lương ba mươi nghìn vẫn chưa mời được hắn!

– Tuy rằng tôi không chắc chắn.

Ngô Vũ Thân mỉm cười:

– Nhưng mà tôi biết cậu thích giúp đỡ người khác, hơn nữa ba mươi nghìn không phải là con số nhỏ, cho dù cậu tốt nghiệp đại học, cũng rất khó được đãi ngộ tốt như vậy, cậu phải cám ơn tôi mới đúng, cậu sẽ không nói cho tôi biết, chí nguyện của cậu chỉ là làm phóng viên thôi chứ? Huống hồ, tôi mời cậu huấn luyện đặc công, chỉ chiếm rất ít thời gian của cậu, không biết tôi nói có đúng không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio