Lang Vương Sủng Thiếp

chương 128: phụ tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm không ngủ, Trong đầu của Nguyễn Nhược Khê đều nghĩ về Tây Môn Lãnh Liệt, hiện tại hắn đang làm gì? Sẽ ở trên giường cùng Tiểu Ngọc ư? Hình ảnh sống động ban ngày kia cứ lặp đi lặp lại, không ngừng xuất hiện trước mắt nàng.

Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, nàng đang làm gì vậy? Vì sao nàng lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhưng nàng càng bắt buộc bản thân không được nghĩ đến mấy chuyện này, thì những hình ảnh kia lại hiện lên rõ ràng hơn nữa. Những tức giận chỉ biết rót vào trong lòng, nàng biết bản thân mình đang ghen tị, nàng không muốn biến chính mình trở nên tầm thường dung tục, nhưng hóa ra nữ nhân gặp phải việc này đều trở nên tầm thường, dung tục như thế.

Ánh sáng mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu tới trên giường, nhưng nàng lại không muốn rời giường, cũng như không muốn phải đối mặt với những việc đã xảy ra.

Cánh cửa được mở ra, Thu Diệp bưng chậu rửa mặt đi vào, nhẹ nhàng đi đến bên giường nhắc nhở nói:

“Nương nương, nên rời giường rồi.”

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới mở to mắt, bình thường đều là Tiểu Ngọc vào hầu hạ nàng, tâm lại đột nhiên đau, nhưng nàng chỉ có thể đau ở trong lòng. Nghiêng người ngồi dậy, nàng không thể trách né.

“Nương nương, để nô tì giúp người.”Thu Diệp đi qua giúp nàng mặc quần áo, mới nhỏ giọng chậm rãi nói:

“Nương nương, buổi sáng hôm nay, Tiểu Ngọc đã được Vương hạ chỉ phong làm Ngọc Phi.”

“Phải không? Vậy phải chúc mừng nàng rồi.”Nguyễn Nhược Khê thân mình cứng ngắc một chút, lời nói không xuất phát từ tâm, trong lòng lại thất vọng cùng bi ai, hóa ra hắn thực sự sách phong nàng, khẩn cấp như vậy, không chờ kịp hay sao?

“Nương nương, điểm tâm sáng ngươi muốn ăn cái gì? Để nô tì nhanh chóng đi chuẩn bị cho ngươi.”Thu Diệp hành lễ nói.

“Giống như ngày hôm qua là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng làm gì còn có tâm tư mà ăn cơm nữa chứ.

“Được, nô tì lập tức đi chuẩn bị ngay.”Thu Diệp xoay người lui đi ra ngoài.

Cửa cũng nhanh chóng được mỡ ra lần nữa, Nguyễn Nhược Khê cũng chưa quay đầu lại liền nói:

“Thu Diệp còn có việc gì sao chứ?”

“Nương nương, là nô tì.”Đứng trước cửa là Tiểu Ngọc, một thân mặc quần áo hoa màu lam cao quý, trên đầu cài trâm, đã hoàn toàn mang dáng vấp của một nương nương quý phái, theo sau là hai cung nữ.

“Ngọc phi nương nương mời ngồi, đừng tự xưng là nô tì, ta cũng không dám nhận.”Nguyễn Nhược Khê không nghĩ muốn mình bụng dạ hẹp hòi như thế, nhưng lời nói vừa nói ra lại mang theo châm chọc thật sâu.

“Nương nương, người đang giận Tiểu Ngọc ư.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc giống như có lời không thể nói, cũng mang theo thống khổ.

“Không dám.”Nguyễn Nhược Khê lại cố ý bỏ qua, đúng, nàng không nên trách Tiểu Ngọc, ở trong hoàng cung này, mỗi người đều không đơn thuần, Tiểu Ngọc chỉ là muốn thay đổi cuộc sống của mình, địa vị cùng thân phận, có lẽ nàng không có sai, ai mà không muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

“Nương nương, Tiểu Ngọc mang điểm tâm sáng đến cho người.”Tiểu Ngọc không muốn giải thích, bởi vì nàng không thể nào giải thích, nhận những thứ từ tay cung nữ đứng phía sau, đem đặt trước mặt nàng.

Nguyễn Nhược Khê nhìn thoáng qua, đúng là nàng thực hiểu mình, những thứ mang đến đều là những thứ mà nàng bình thường thích ăn. Nhưng hiện tại nhìn thấy những thứ này lại đặt biệt cảm thấy chướng mắt, nhàn nhạt nói:

“Thật sự cám ơn tấm lòng của Ngọc phi nương nương, nhưng thật có lỗi ta không muốn ăn.”

“Nương nương, ta vẫn là Tiểu Ngọc của người mà, xin người không cần gọi ta là Ngọc phi.”Cách xưng hô này làm nghe thật sự rất chói tai, nàng biết nương nương đang trách mình, hận mình, nhưng nương nương hoàn toàn lại không biết, nàng cũng đã phải chịu nhiều thống khổ. Nàng cũng giống như nương nương, tất cả đau khổ đều chỉ có thế giấu ở trong lòng.

“Điều này không nên, ngươi đã là Ngọc phi. Đúng rồi Ngọc phi còn có việc gì nữa sao? Nếu không có việc gì nữa ta có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút.”Nguyễn Nhược Khê ra lệnh đuổi khách, nàng không muốn cùng Tiểu Ngọc nói những câu nguỵ trang giả tạo.

“Vậy Tiểu Ngọc cáo lui.”Tiểu Ngọc lại vẫn như trước lễ độ cung kính với nàng.

Nguyễn Nhược Khê trong lòng âm thầm chảy lệ, nàng biết mình không nên đối xử với Tiểu Ngọc như thế, nhưng nàng lại không thể nhẫn nhịn được.

Tiểu Ngọc vừa muốn xoay người, vừa lúc Thu Diệp bưng đồ ăn sáng đi tới, hung hăng nhìn nàng, mơ hồ không muốn hành lễ, giọn nói châm biếm nói:

“Nô tì tham kiến Ngọc phi nương nương.”

Tiểu Ngọc nhấp nháy môi muốn giải thích, nhưng nàng biết mình không thể giải thích, đành phải nói:

“Đứng lên đi.”

“Tạ Ngọc phi nương nương.”Thu Diệp nhấn mạnh từng từ một, sau đó không thèm liếc mắt nhìn nàng.

Tiểu Ngọc biết mình ở trong này là dư thừa, vừa muốn đi liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ bên ngoài đi vào.

Lập tức hành lễ nói:

“Nô tì tham kiến Vương.”

“Đứng lên đi, nàng phải nói là thần thiếp.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng nàng đứng dậy, mỉm cười chỉnh nàng.

“Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”Tiểu Ngọc muốn rút tay về, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, lập tức thân thiết tựa vào bên người hắn.

“Nô tì tham kiến Vương.”Thu Diệp lập tức hành lễ, Nguyễn Nhược Khê đầu cũng không ngẩn lên, cứ cúi xuống ăn điểm tâm.

Tây Môn Lãnh Liệt lại đưa tay ôm lấy Tiểu Ngọc đi đến bên người Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, dùng một tay khác ôm lấy eo của nàng nói:

“Sao bây giờ mới ăn, đói bụng sẽ khiến ta đau lòng.”

Lời nói yêu thương như vậy nếu là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng bay giờ lòng của nàng lại cảm thấy đau giống như có kim châm vào, đau giốngnhư thế. Lại nhìn hiện tại, hắn đang muốn làm gì? Trái ôm phải ôm sao?

Lập tức né tránh vòng tay ôm ấp của hắn, ngồi sang một bên, lạnh lùng mà nói:

“Nếu vậy tội của thần thiếp thật lớn.”

“Nhược Khê, hôm nay vừa lúc ta rảnh rỗi, cùng các nàng đến ngự hoa viên đi dạo.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nói, nhưng nhìn lại tay mình trống trơn, nhìn thấy thái độ lạnh lùng xa cách của nàng, hắn không biết nên cao hứng hay là bi ai.

Các nàng? Nguyễn Nhược Khê trong lòng cười lạnh, là nói nàng cùng Tiểu Ngọc sao?

“Vương, hay là người cùng nương nương hãy đi đi, thần thiếp không đi.”Tiểu Ngọc lại ở một bên giống như thực thức thời nói.

“Không cần, các người đi đi, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút.”Nguyễn Nhược Khê lập tức nói, hiện tại nàng không biết nên ở chung với hắn như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều đã thay đổi.

“Được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, lần sau ta lại đến thăm nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn không miễn cưỡng, nói xong ôm Tiểu Ngọc rời đi, không dám nhìn vào ánh mắt bi thương của nàng.

Thấy hắn lạnh lùng như vậy rời đi? Nguyễn Nhược Khê không nhịn được nước mắt trào ra ở trong mắt, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Thu Diệp cũng tự ý thức mà lui xuống, nàng biết lúc này không nên quấy rầy nương nương.

Mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, đột nhiên cảm giác thân mình bị ôm vào một vòng ôm ấm áp, bên tai truyền đến một giọng nói tà mị:

“Lại khóc, ai khi dễ ngươi?”

“Lăng Tiêu.”Nguyễn Nhược Khê quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của hắn.

“Gọi một cách thân thiết như vậy, chẳng lẽ đang nhớ ta sao?”Vẻ mặt Lăng Tiêu dâm đãng không kềm chế được.

“Nhớ ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay ôm lấy vòng eo của hắn, không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tiêu không phải chán ghét như vậy.

Đối với thái độ của nàng, thân mình Lăng Liêu cứng đờ, đôi mắt híp lại, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì uỷ khuất sao?

“Bảo bối, làm sao vậy? Nói cho ta nghe đi.”Giọng nói cực kỳ ôn nhu.

Phát tiết một chút, Nguyễn Nhược Khê giống như đã thoải mái hơn nhiều, nhẹ nhàng đẩy hắn ra nói:

“Không có gì? Ngươi tới làm gì?”Giọng nói đã biến lạnh.

“Ngươi nói ta tới làm gì? Đương nhiên là đến xem thần thoại công chúa rồi.”Lăng Tiêu lập tức càng ôm chặt nàng vào trong lòng ngực của mình, nữ nhân này thật sự là thay đổi nhanh chóng, vừa mới lợi dụng mình xong, liền trở mặt không nhận người.

“Một tháng, ngươi không phải nói một tháng sao? Bây giờ còn chưa có tới, ta còn chưa học xong.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn đáp.

“Đúng là chưa tới một tháng, chẳng qua ta rất nhớ ngươi.”Lăng Tiêu lấy tay nâng cằm của nàng lên.

“Buông ra.”Nguyễn Nhược Khê lập tức đánh rớt tay của hắn.

“Không buông, không biết vừa rồi là ai yêu thương nhung nhớ ta.”Lăng Tiêu ngược lại đem nàng ôm càng chặt hơn nữa.

“Vậy ngươi cứ ôm đi.”Biết có tránh cũng không thoát khỏi hắn, Nguyễn Nhược Khê ngược lại mang một dáng vẻ tuỳ tiện, mặc kệ hắn.

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đá văng ra, Tây Môn Lãnh Liệt sắc mặt âm trầm nhìn hai người trong phòng ôm nhau.

“Ta………..”Nguyễn Nhược Khê muốn mở miệng giải thích, nhưng nhớ lại bóng hình Tiểu Ngọc trong ngực hắn, tức giận không muốn giải thích.

“Vương, chúng ta lại gặp nhau.”Bộ dáng của Lăng Tiêu như không có việc gì, thậm chí còn không buông nàng ra, tà mị chào hỏi.

“Lăng Tiêu, ngươi dám xông vào hoàng cung.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn tay hắn đang đặt ở thắt lưng của Nguyễn Nhược Khê, sắc mặt hắng giọng.

“Xông vào hoàng cung có cái gì không dám chứ?”Lăng Tiêu tiếp tục cười tà.

“Lăng Tiêu, buông nàng ra.”Tây Môn Lãnh Liệt cố nén tức giận, giọng điệu mang theo ra lệnh.

Lăng Tiêu cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp nhìn Nguyễn Nhược Khê hỏi:

“Bảo bối, ngươi có muốn ta buông ra hay không?”Hắn có thể nhạy cảm cảm nhận được, cảm giác được giữa bọn họ có vấn đề nảy sinh, nếu không vừa rồi nàng sẽ không không đẩy mình ra.

“Đương nhiên.”Nguyễn Nhược Khê khẽ đẩy hắn ra, nhưng lại không đi đến bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt, mà là đi đến bên giường.

“Người tới, bắt lấy hắn cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ra lệnh.

“Ha ha, muốn bắt ta ư, ngươi còn chưa có cái năng lực đó đâu.”Lăng Tiêu đột nhiên cười ha hả, sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê nói:

“Bảo bối, hôm nào lại đến nhìn ngươi.”Nói xong, bóng người đã không thấy tăm hơi.

Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới bước từng bước đi lại gần Nguyễn Nhược Khê, nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn hắn.

“Nói, nàng cùng hắn có quan hệ gì?”Lập tức giữ chặt cổ tay của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

“Không có quan hệ gì.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng đáp trả.

“Không có quan hệ?”Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.

“Không có quan hệ, vì sao hắn lại ôm nàng, vì sao nàng lại không né tránh?”Trong lòng tức giận không phải là giả bộ? Hắn thật sự ghen tị, thật sự ăn dấm chua.

“Là hắn muốn ôm ta, mà người nên biết, ta không có cách nào phản kháng.”Nguyễn Nhược Khê không nhanh không chậm nói. Thái độ giống như nói lên rằng nàng không muốn phản kháng.

“Đúng vậy, nhưng ta thực sự không có thấy nàng giãy dụa, hay là nàng không muốn giãy dụa.”Tây Môn Lãnh Liệt lại giương mắt hung ác hỏi, tuy có một nửa là cố ý, nhưng trong lòng hắn quả thật cảm thấy không thoải mái.

“Người muốn ta phải giãy dụa như thế nào? Người có thể thích người khác, vì sao ta lại không thể?”Nguyễn Nhược Khê hướng về phía hắn thất không khống chế được hô lớn, giống như đang thừa nhận nàng thích Lăng Tiêu.

“Bốp.”Một cái tát thanh thuý vang lên, làm cho không khí lập tức trở nên im lặng.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy mặt nàng phiếm hồng, ánh mắt hiện lên vẻ ái náy, nhưng lời nói của nàng thật sự chọc giận hắn, nàng không thể thích người khác.

Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc nhìn hắn, nàng không dám tin rằng hắn cư nhiên lại đánh nàng thêm một lần, trên mặt truyền đến đau đớn râm ran, nàng giận dữ cười chống lại hắn:

“Người đánh ta, người cư nhiên đánh ta.”

“Nàng không đáng bị đánh sao chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt trốn tránh ánh mắt của nàng, lạnh lùng mà nói.

“Đúng, ta đáng bị đánh, hiện tại người đã đánh xong rồi, có thể đi rồi chứ?”Nguyễn Nhược Khê cắn chặt môi hung hăng nhìn hắn, một cái tát này của hắn không phải đánh lên trên mặt của nàng, mà là đánh vào lòng của nàng.

“Đây là nơi của ta, cho dù là nàng, nàng cũng không có tư cách đuổi ta đi.”Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt không có một tia biểu tình.

Những lời nói đó của hắn đều giống như một thanh đao nhọn đâm sâu vào lòng của nàng, đúng vậy, đây là nơi của hắn, nàng không có cái tư cách đuổi hắn đi, như vậy người nên đi là nàng.

“Nàng làm gì?”Tây Môn Lãnh Liệt một phen giữ chặt nàng lại.

“Không có tư cách đuổi vương đi, vậy ta tự mình đi.”Nguyễn Nhược Khê đầu đều không quay lại mà nói.

Tây Môn Lãnh Liệt biết mình đã chặt đứt lòng của nàng, nhìn thấy cả người của nàng từ trong ra ngoài đều mang theo đau đớn não lòng, dường như đã chết tâm, thực sự chỉ muốn mang nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, nhưng hắn chỉ có thể tổn thương nàng.

“Nàng phải ngoan ngoãn yên phận ở đây cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nàng rời khỏi?”Dùng sức hất tay của nàng, ra lệnh xong, xoay người liền rời đi.

Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy bóng dáng kiên định, quyết liệt của hắn như vậy, ngay cả một tia do dự đều không có, tâm đã không còn cảm giác đau, đây là người mà nàng yêu thương, đây là người yêu nàng ư.

Ban đêm.

“Nương nương, trời lạnh rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”Thu Diệp khuyên bảo Nguyễn Nhược Khê đang ngồi ngây ngốc ở trong viện.

“Không có việc gì, ta ngồi đây thêm một chút nữa, Thu Diệp nếu ngươi mệt mỏi cứ đi nghỉ trước đi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó.

“Vậy nô tì bồi nương nương.”Thu Diệp cũng ngồi xuống một bên.

“Thu Diệp, nếu trượng phu của ngươi lại đi cưới người khác, ngươi sẽ làm thế nào?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhìn nàng hỏi.

“Không biết.”Thu Diệp thực thành thật trả lời.

“Chẳng qua, nô tì nghĩ, nô tì khẳng định sẽ chịu được, dù sao, nếu là người có năng lực thì chuyện ba thê bốn thiếp rất bình thường. Nữ nhân chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nương nương, người không cần thương tâm, tất cả nam nhân bình thường đều như thế, huống chi là Vương, kỳ thật Vương vẫn thích nương nương nhiều nhất.”Lời nói rõ ràng mang theo ý khuyên bảo.

“Thích?”Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, nàng thực hồ đồ, làm sao có thể đi hỏi Thu Diệp chứ? Nàng đương nhiên sẽ trả lời như vậy rồi, kỳ thật cho dù ở hiện đại, những người có tiền cũng thường không phải ba thê bốn thiếp hay sao, nhưng không tận mắt chứng kiến nàng sẽ không để ý hay sao?

Không, không ai có thể không để ý, nếu yêu sẽ để ý, nàng tin tưởng rằng bất cứ một người nào khi nhìn thấy người mình yêu thương lại đi âu yếm một nữ nhân khác, thì trong lòng nhất định sẽ ghen tuông, đau khổ, thương tâm.

“Nương nương, chuyện gì cũng nên nghĩ cho mình là được rồi? Kỳ thật nương nương như vậy, không biết có bao nhiêu ít người ở trong chỗ tối cao hứng đâu, nhất là Tiểu Ngọc, bây giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nương nương càng không nên như vậy, khiến nàng đắc ý.”Vẻ mặt Thu Diệp phẫn nộ nói.

“Vậy cứ để cho các nàng cười trên nỗi đau của người khác đi.”Nguyễn Nhược Khê không để ý đến người khác, người nàng để ý chỉ có hắn.

Thu Diệp nhìn nàng, thực sự không biết nên khuyên bảo nương nương như thế nào.

“Được rồi, ta cũng muốn ngủ rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy phân phó xong, đi trở về phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, liền cảm giác trong phòng có người, vừa xoay người lại liền thấy một thái giám đứng ở phía sau, khuôn mặt kia thật quen thuộc.

“Tây Môn Ngọc.”Nàng kinh ngạc kêu lên, hắn sao có thể ở trong bộ dạng này đứng trong phòng nàng.

“Khuynh Thành, nàng trở nên tiều tụy, cũng gầy rất nhiều.”Tây Môn Ngọc nhìn thấy nàng, vẻ mặt yêu thương, cũng không nhịn được lập tức đem nàng ôm vào trong ngực.

“Tây Môn Ngọc, ta không có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê từ trong lòng ngực của hắn vùng ra nói, không chừng bây giờ tất cả mọi người đều biết hết những việc đã xảy ra trong hoàng cung.

“Sao lại không có việc gì?”Tây Môn Ngọc buông nàng ra, đột nhiên có chút kích động.

“Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, hắn cư nhiên dám phụ lòng nàng, ta muốn đi giết hắn.”

“Không cần.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay che miệng của hắn lại.

“Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng những lời này không thể nói bậy được.”Vạn nhất chọc giận Tây Môn Lãnh Liệt, nói không chừng chính là tử tội.

“Khuynh Thành, đi cùng ta đi, ta muốn dẫn nàng xuất cung, ta không thể nhìn nàng ở trong hoàng cung chịu khổ, chúng ta hãy cao chạy xa bay, rời khỏi nơi này, hưởng thụ cuộc sống của riêng chúng ta.”Tây Môn Ngọc đột nhiên giữ chặt tay của nàng.

“Tây Môn Ngọc, ngươi hãy bình tĩnh một chút đi.”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa dừng chân lại, kỳ thật khi thấy hắn còn quan tâm mình như thế, trong lòng vẫn có chút cảm động, càng cảm động hơn là hắn đường là một vương gia, cư nhiên giả mạo thành tiểu thái giám đến gặp mình, tuy người mà hắn thực sự muốn gặp chính là Vũ Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, ta rất bình tĩnh, ta đã tính toán rất cẩn thận kỹ lưỡng lắm rồi, bên ngoài ta cũng đã bố trí hoàn hảo, chỉ cần nàng theo ta đi là được.”Tây Môn Ngọc nói một cách thật lòng.

“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê im lặng một chút.

“Khuynh Thành, cùng ta đi thôi, nếu không đi sẽ không còn thời gian nữa.”Tây Môn Ngọc lo lắng nói.

“Ta không đi.”Nguyễn Nhược Khê giật tay của mình lại.

“Ngươi vẫn còn thích hắn sao?”Tây Môn Ngọc một bộ dáng thực bị thương.

“Không, không phải, ta không thể để ngươi trở thành tội phạm, bị liên lụy.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, hắn là vương gia, chỉ có điều là hắn nhất thời quá xúc động, khi thật sự gặp phải cuộc sống cực khổ trốn chạy, hắn mới biết thế nào là gian nan, chỉ có tình yêu thôi là không đủ, huống chi nàng hoàn toàn không hề yêu hắn, làm sao có thể cùng hắn bỏ trốn chứ.

“Ta không sợ, vì nàng ta nguyện ý.”Tây Môn Ngọc nói một cách thâm tình.

“Đúng, nhưng ta không muốn cùng ngươi bỏ trốn.”Nguyễn Nhược Khê liền cự tuyệt thẳng thừng, hiện tại nàng thực bình tĩnh.

“Khuynh Thành, nhưng ta không thể nhìn thấy nàng thống khổ, nàng biết không? Ta đã sai lầm một lần rồi, không thể lại sai lần thứ hai.”Tây Môn Ngọc lôi kéo tay của nàng nói.

“Tây Môn Ngọc không cần nói nữa, ta nói rồi, ta đã không phải là Vũ Khuynh Thành của trước đây, không nhớ rõ cảm tình của các người trong lúc đó, cho nên ta sẽ không làm liên luỵ đến ngươi, lại càng không thể cùng ngươi chạy trốn,.”Nguyễn Nhược Khê vì làm cho hắn chết tâm đành phải nói như vậy.

“Khuynh Thành, nàng ………….”Mặt Tây Môn Ngọc biến sắc trở nên trắng bệch, dáng vẻ bị đả kích nhìn nàng, tay gắt gao nắm chặt lại, cắn răng nói:

“Được, vậy ta đây đi giết hắn, ta không thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chịu khổ.”Nói xong, xoay người muốn bỏ đi.

“Tây Môn Ngọc, ngươi điên rồi.”Nguyễn Nhược Khê một phen giữ chặt hắn lại.

“Ta không điên, ta hận mình vì sao không điên, nếu ta thực sự điên có lẽ hôm nay ta sẽ không mang dáng vẻ này.”Tây Môn Ngọc cắn răng nói, vẻ mặt trở nên phẩn nộ.

“Tây Môn Ngọc, cám ơn ngươi, nhưng ngươi không có nghĩ tới, hắn là Vương, vương không có khả năng chỉ có một nữ nhân, không phải sao? Cho dù không phải Tiểu Ngọc, cũng sẽ là người khác.”Nguyễn Nhược Khê nói thật lòng.

“Đúng vậy, nhưng hắn vì sao lại chọn Tiểu Ngọc, nàng có biết trong cung mọi người nói ngươi như thế nào hay không?”Tây Môn Ngọc vẻ mặt phẫn phẫn bất bình cùng đau xót.

“Nói cái gì?”Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc hỏi.

“Không có gì? Tóm lại, Khuynh Thành hãy cùng ta đi.”Tây Môn Ngọc thực không có nói cho nàng, lại kéo nàng đi ra ngoài.

“Tây Môn Ngọc, ta nói rồi, ta sẽ không đi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức bỏ ra hắn, cho dù là đi, nàng cũng sẽ không cùng hắn đi.

“Vì sao?”Tây Môn Ngọc thực bi thương.

“Bởi vì chúng ta chạy cũng không thoát, chớ quên đây là hoàng cung, là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất cả nước.”Nguyễn Nhược Khê không muốn thương tổn hắn, đành phải nói như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio