Lang Vương Sủng Thiếp

chương 137: cướp ngục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy nàng vì hắn, lại không ngại ngần quỳ trên mặt đất, Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bị chọc giận.

“Nàng đang làm gì vậy?”Thô lỗ kéo nàng lên, hét lớn.

“Ta chỉ xin chàng để cho hắn một con đường sống.”Nguyễn Nhược Khê không quan tâm đến cơn giận của hắn, cố chấp nói.

“Đây là chuyện trong triều đình, không cần một nữ nhân như nàng để ý tới.”Tây Môn Lãnh Liệt thật sự tức giận.

“Ta mặc kệ, ta chỉ xin chàng cho hắn một cơ hội sống.”Nguyễn Nhược Khê vẫn cố chấp lên tiếng xin xỏ.

Tây Môn Lãnh Liệt chưa từng thấy nàng cố chấp như thế, càng không muốn dính dáng đến nam nhân đó, tự tôn và thể diện nam nhân lập tức bị đả kích, vừa đẩy nàng ra, hung hăng nói rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng.

Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn vô tình xoay người rời đi, bên tai đều là câu nói kia của hắn,

“Ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta.”Sao hắn có thể vô tình như thế.

“Nhược Khê, ngươi chọc giận vương.”Phượng Minh vẫn ở bên cạnh thở dài nói.

“Phượng Minh, ngươi vẫn ở đây.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới trông thấy hắn,

“Tội của Tây Môn Ngọc không thể thứ sao?”

“Nhược Khê, nơi này có rất nhiều chuyện ngươi không rõ, vậy thì, ngươi nói cho ta biết, sao ngươi phải cầu xin cho Tây Môn Ngọc?”Phượng Minh nhìn nàng hỏi.

“Ta chỉ cảm thấy tội của hắn không đáng chết, hắn yêu Vũ Khuynh Thành như thế, có lẽ chỉ là hơi cực đoan.”Nguyễn Nhược Khê nói.

“Nhược Khê, ngươi thật đúng là dễ bị lừa, ngươi cho rằng Tây Môn Ngọc là người đơn giản như vậy sao?”giọng nói của Phượng Minh có chút rét run.

“Hắn là hạng người gì?”Nguyễn Nhược Khê sững sờ.

Phượng Minh vừa định nói, Tiểu Lý tử ngoài cửa bước vào bẩm báo nói

“Quốc sư, vương đang tìm người.”

“Được rồi, ta đến ngay.”Phượng Minh gật đầu, sau đó nói với nàng:

“Nhược Khê, hành vi của ngươi hôm nay thật sự đã làm tổn thương vương.”Nói xong, xoay người rời đi cùng Tiểu Lý tử.

Lòng Nguyễn Nhược Khê run lên, hắn nói cái gì? Nàng làm tổn thương vương? Nhớ đến vừa rồi hắn tức giận như vậy, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có chuyện gì?

Thần sắc hoảng hốt trở lại Tử Uyển, nàng suy nghĩ thật lâu, quyết định đi tìm Tây Môn Lãnh Liệt hỏi rõ một chút.

“Nương nương, người đã đến rồi.”Tiểu Lý tử vội vàng hành lễ.

“Vương có ở bên trong không?”Nguyễn Nhược Khê hỏi.

“Nương nương đã về, có điều, vương đã dặn dò, bây giờ không gặp ai cả.”Tiểu Lý Tử cúi đầu trả lời.

“Cũng kể cả ta sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi.

“Vâng, nương nương.”Tiểu Lý tử quanh co nói.

“Ta biết rồi.”Nguyễn Nhược Khê cười khổ một tiếng, vấn đề của hắn còn đáng hỏi hơn, hắn cố ý dặn dò như vậy, không phải là vì không muốn gặp nàng sao? Trong lúc này chỉ có yên lặng xoay người rời đi.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng ảm đạm rời đi từ bên cạnh cửa sổ, trên mặt cũng không có nụ cười, Nhược Khê, nàng cũng đã biết, nàng cầu xin cho Tây Môn Ngọc, là làm tổn thương ta.

Nguyễn Nhược Khê đi một mình đến hoa viên, nàng biết Tây Môn Lãnh Liệt sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng nàng muốn trước khi Tây Môn Ngọc chết gặp hắn một lần, xem hắn còn có tâm nguyện gì chưa làm xong không.

Nghĩ vậy, xoay người đi đến địa lao.

Cửa địa lao.

“Ty chức tham kiến nương nương.”Thị vệ vội vàng hành lễ.

“Mở cửa lao ra, ta muốn gặp Tây Môn Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê ra lệnh nói.

“Vâng, nương nương.”Thị vệ vội vàng mở cửa lao ra.

A, Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, bọn họ lại dễ dàng đồng ý như thế, không khỏi hỏi:

“Không cần hỏi qua vương sao?”

“Nương nương, vương đã thông báo, nếu như nương nương muốn tới, thì để nương nương vào.”Thị vệ chắp tay trả lời.

Thì ra là như vậy, Nguyễn Nhược Khê lập tức hiểu được, thì ra hắn đã sớm nghĩ đến mình sẽ đến địa lao, cho nên đã dặn dò xong rồi, như vậy cũng tốt.

Đi theo thị vệ vào nhà lao.

“Nương nương đến.”Thị vệ đứng trước cửa, cung kính nói, rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy thị vệ nói nương nương, mắt Tây Môn Ngọc vẫn luôn nhắm bỗng mở ra, thấy nàng, trong mắt lộ ra điểm mừng rỡ nói:

“Khuynh Thành, là nàng à.”

“Tây Môn Ngọc, ngươi có khỏe không?”Nguyễn Nhược Khê đánh giá trên dưới mọi nơi, thấy nhà giam này rất sạch sẽ, có bàn, có giường và đệm chăn sạch sẽ, xem ra, Tây Môn Lãnh Liệt đối với hắn cũng tốt.

“Sắp chết rồi, còn có cái gì mà khỏe? Có điều, Khuynh Thành nàng đến thăm ta, ta đã thấy đủ rồi.”Tây Môn Ngọc thê thảm cười nói.

Khiến Nguyễn Nhược Khê không đành lòng và đau lòng một trận, cũng không biết nên nói gì để an ủi hắn.

“Khuynh Thành, nàng có khỏe không?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng, trong mắt đều là không nỡ và quan tâm.

“Ta rất khỏe.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, lúc này, hắn còn đang quan tâm đến mình, mà nàng lại không thể giữ được tánh mạng của hắn.

“Vậy là tốt rồi, nếu như Tây Môn Lãnh Liệt đối với nàng không tốt, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn.”Tây Môn Ngọc hung ác nói.

“Không được nói như vậy, có lẽ ngươi sẽ không chết.”Nguyễn Nhược Khê vội vàng ngăn cản hắn.

“Khuynh Thành, đừng an ủi ta, ta không sợ chết, nhưng mà, ta không yên lòng về nàng.”Tây Môn Ngọc lập tức cầm tay nàng.

“Tây Môn Ngọc, đừng như vậy, ngươi biết ta không phải là Khuynh Thành của ngươi, ta là Nguyễn Nhược Khê.”Nguyễn Nhược Khê muốn giãy ra.

“Không, ta mặc kệ nàng là ai? Dung mạo như thế, nụ cười như vậy, nàng chính là Khuynh Thành của ta.”Tây Môn Ngọc lại nghiêm túc cầm tay nàng.

Ai, Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài, nhưng bây giờ tranh luận những điều này đã vô nghĩa rồi, nhìn hắn hỏi:

“Ngươi còn có chuyện gì, cần ta giúp ngươi làm không?”

“Khuynh Thành, cám ơn, không cần, việc ta muốn làm, nàng không giúp được ta.”Tây Môn Ngọc lắc đầu, cự tuyệt.

“Ngươi còn chưa nói, làm sao biết ta không làm được?”Nguyễn Nhược Khê thấy dáng vẻ hắn tuyệt vọng như vậy, trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ là chuyện gì, nàng sẽ thay hắn làm được.

“Quên đi, Khuynh Thành, không cần phải phí tâm, chỉ cần nàng khỏe mạnh, ta sẽ không còn vướng bận gì.”Tây Môn Ngọc như cũng không muốn nói.

“Tây Môn Ngọc, nói cho ta biết, ta có thể làm cho ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lại không từ bỏ.

“Ta đã từng đáp ứng với mẫu phi, sẽ mang theo người mình yêu đến trước lăng mộ của bà, nhưng bây giờ không thể nữa rồi? Không chỉ nói ta bây giờ không ra được, cho dù có thể đi ra ngoài, nàng…….”Tây Môn Ngọc liếc nhìn nàng một cái, bỗng im lặng, lại lắc đầu nói:

“Không nói nữa.”

“Ta đồng ý đi cùng ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nói nghiêm túc, nàng đi chẳng qua là thay mặt Vũ Khuynh Thành thôi.

A, Tây Môn Ngọc khẽ giật mình, trong mắt mang theo cảm động và vui vẻ, lại bất đắc dĩ nói: “Cám ơn nàng, Khuynh Thành, có điều chúng ta không thể ra được, Tây Môn Lãnh Liệt chắc chắn không đồng ý.”

“Để ta nghĩ biện pháp.”Nguyễn Nhược Khê nói, tất nhiên nàng biết Tây Môn Lãnh Liệt chắc chắn không đồng ý, vậy phải làm sao bây giờ? Cướp ngục, là thứ nàng nghĩ tới đầu tiên, không được, nàng lập tức phủ nhận, chối bỏ, không chỉ nói nàng không biết võ công, dù biết võ công, làm sao có thể chạy khỏi hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt.

“Khuynh Thành, đang suy nghĩ điều gì?”Tây Môn Ngọc thấy nàng trầm tư không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia sáng hỏi.

“Cướp ngục.”Nguyễn Nhược Khê thốt ra.

“Cướp ngục.”Tây Môn Ngọc giật mình nhìn nàng, sau đó mới khẽ cười khổ nói:

“Đừng ngốc thế.”

“Ta không ngốc, ta không hy vọng ngươi chết, ta luôn muốn cứu ngươi ra ngoài.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc nói, nàng vẫn luôn nghĩ cách cứu hắn.

“Khuynh Thành, nàng là thật lòng muốn cứu ta.”Tây Môn Ngọc nhìn nàng nghiêm túc hỏi.

“Tất nhiên là thật lòng.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

“Tốt lắm, ta có cách, chỉ không biết nàng có chịu đi làm không?”Sắc mặt Tây Môn Ngọc nghiêm lại nói.

“Cách gì?”Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc nhìn hắn.

“Thật ra muốn ra khỏi hoàng cung này, không dễ mà cũng dễ, chỉ cần nàng có thể lấy được một tấm kim bài miễn tử trên người vương, cầm kim bài này có thể đi ra ngoài hoàng cung mà không có trở ngại gì.”Tây Môn Ngọc nói.

“Lấy được kim bài?”Nguyễn Nhược Khê sững sờ, thứ quan trọng như thế, nàng có thể lấy thế nào?

“Cái này là tam nhật tán, không sắc không vị, chỉ cần nàng bỏ vào rượu của hắn, hắn sẽ mê man ba ngày.”Tây Môn Ngọc lấy ra một bình thuốc nhỏ nói.

“Độc dược?”Nguyễn Nhược Khê không cầm lấy, nàng không muốn làm tổn thương hắn.

“Không phải độc dược.”Tây Môn Ngọc giải thích nói.

“Sao ngươi lại mang theo bên người?”Nguyễn Nhược Khê có chút kỳ quái, hắn là vương gia, cũng không phải nhân sĩ giang hồ? Sao lại mang thứ này bên người.

“Vật này, cho dù là kim sang dược (thuốc chữa thương), gần như tất cả đều mang.”Tây Môn Ngọc còn nói thêm.

“Ra thế.”Nguyễn Nhược Khê lập tức thoải mái, tiếp nhận lọ thuốc.

“Khuynh Thành, nếu như nàng thay đổi chủ ý, ta cũng sẽ không trách nàng, chỉ cần nàng nhớ rõ, nàng khỏe mạnh, ta an tâm.”Tây Môn Ngọc lại giữ chặt tay nàng, nói.

“Ta biết nên làm thế nào? Tự ngươi bảo trọng, ta đi trước.”Nguyễn Nhược Khê rút tay về nói.

“Nàng cũng vậy, bảo trọng.”Tây Môn Ngọc đưa mắt nhìn nàng rời khỏi địa lao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio