“Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi nhìn rõ xem ta là ai? Ta là Vũ Khuynh Thành, ngươi không phải hận ta sao, nếu như ngươi thích làm chuyện thân mật với người ngươi hận, thì tùy ngươi thôi, ta không sao cả.” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn với một bộ dạng không sao cả nhưng trong nội tâm lại rất khẩn trương, nàng là đánh cuộc, đánh cuộc hắn buông tha mình.
Quả nhiên, sau khi nàng nhắc đến ba chữ Vũ Khuynh Thành, sắc mặt của hắn ngay lập tức trở nên u ám, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh như băng, hận thù trong mắt, dường như có thể thoáng cái sẽ đem nàng chiếm đoạt
Nguyễn Nhược Khê âm thầm nuốt xuống nước miếng, nàng thật sự không biết bọn họ trước kia có nhiều hận thù ra sao để hắn có ánh mắt vằn đỏ như vậy.
Không khí nguy hiểm của hai người trong lúc đó dao động, dường như hết sức căng thẳng, chỉ là đang chờ ngòi nổ.
“Vương, quốc sư ở bên ngoài cầu kiến.” Cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hồi bẩm của Tiểu Ngọc, phá vỡ sự yên lặng và xấu hổ này.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hung hăng nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê cũng mới dám thở dài một cái, lúc trước không nhận ra phía sau lưng là một thân mồ hôi lạnh, bỗng chốc trầm tĩnh lại, mới cảm giác sức lực cả người đều bị rút hết.
“Nương nương, người thức dậy, hay là nghỉ ngơi?” Tiểu Ngọc đi tới trông thấy bộ dạng của nàng, quần áo không ngay ngắn, rất là vui mừng, Vương rốt cục lại sủng hạnh nương nương.
“Tiểu Ngọc, ta muốn ngủ một chút ,ngươi đi xuống trước đi.” Nguyễn Nhược Khê biết rõ nàng hiểu lầm, nhưng lại không cần giải thích.
“Vâng, nương nương, nô tỳ đi giúp ngươi chuẩn bị bữa tối.” Tiểu Ngọc vui vẻ lui xuống.
“Chờ một chút, Tiểu Ngọc.” Nguyễn Nhược Khê gọi nàng lại.
“Nương nương còn có việc?” Tiểu Ngọc lại đi trở về đến bên giường.
“Tiểu Ngọc, ngươi biết Vương cùng Vũ gia đã từng xảy ra chuyện gì không?”Nàng muốn biết thực ra là chuyện gì? Làm cho hắn hận Vũ Khuynh Thành như vậy.
“Nương nương vì sao hỏi như vậy? Nô tỳ không biết.” Tiểu Ngọc vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Ừ, không có chuyện gì? Ta tùy tiện hỏi, ngươi đi làm việc đi.” Nguyễn Nhược Khê dặn dò nói.
“Không có việc gì, nô tỳ cáo lui trước.” Vẻ mặt Tiểu Ngọc khó hiểu lui xuống.
Nguyễn Nhược Khê vô lực nằm ở trên giường, hoàng cung này thật là quỷ dị, huyết nô rồi thần bảo về, hận thù khó hiểu trong nội cung, âm mưu làm cho lòng người mệt mỏi quá độ, nàng không muốn sống như vậy, nàng phải nhanh nhanh rời khỏi hoàng cung, hoặc là tìm đường về nhà.
Buổi tối, Tiểu Ngọc bất mãn nói thầm, Vương đi cung Nhu phi.
Nguyễn Nhược Khê coi như không nghe thấy, biết rõ đây là Tiểu Ngọc lại đang vì mình than phiền, cười nhạt, Tiểu Ngọc không hiểu, hắn đương nhiên muốn đi sủng hạnh Nhu phi, dù sao Như phi cùng Nhu phi thế lực chính là ngang nhau, hắn dù sao cũng không được để một bên chênh lệch.
Kỳ thật, hắn cũng thật đáng thương, vốn là việc vợ chồng vui vẻ, bây giờ lại bị lấy ra trở thành ban tặng, bản thân không muốn cũng phải đi, chỉ sợ đây là đau thương khi làm đế vương, người bên ngoài cũng không có cách nào hiểu được.
Nhưng mà, nàng cũng không có rảnh rỗi đi thương xót cho hắn, nàng nên nghĩ cách rời khỏi nơi này như thế nào, nhất định phải gặp mặt quốc sư.