Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, đến khi tới khách điếm tiếp theo, Nguyễn Nhược Khê biết nơi này càng ngày càng gần kinh thành, lòng của nàng cũng càng ngày càng rối loạn.
“Tiểu nhị, một gian phòng hảo hạng.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.
“Được, khách quan, trên lầu mời.”Tiểu nhị giương giọng hô.
Tây Môn Lãnh Liệt thấy Nguyễn Nhược Khê đi theo mình lên lầu dừng chân lại, quay đầu khó hiểu hỏi:
“Vũ Khuynh Thành, ngươi hôm nay cư nhiên không phản đối.”
Ách, Nguyễn Nhược Khê sửng sốt,
“Phản đối cái gì?”Nàng vừa rồi không để ý, cũng không biết hắn đang nói cái gì?
“Không có gì? Đi thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nàng một cái, quay đầu thản nhiên đi, nhưng hắn biết nàng đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi ăn xong cơm chiều, phải nghỉ ngơi, thấy hắn đi đến bên giường ngồi xuống, Nguyễn Nhược Khê mới phản ứng hỏi:
“Ngươi lại lấy một phòng?”
“Đúng, nhưng ngươi cũng không phản đối, ở một phòng, ít nhất ta có thể bảo vệ ngươi, bởi vì ta không dám cam đoan, Lăng Tiêu có thể đột nhiên đổi ý đem ngươi bắt trở về hay không.”Tây Môn Lãnh Liệt mơ hồ lộ ra uy hiếp nói.
“Không phải chứ?”Nhắc tới Lăng Tiêu, sắc mặt Nguyễn Nhược Khê khẽ thay đổi, thật sự có chút sợ hãi.
“Không biết, có lẽ sẽ vậy.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên một vòng cung, hóa ra nàng cũng có biểu hiện không kiên cường như vậy.
Khóe môi Nguyễn Nhược Khê run run một chút, nằm xuống đáp:
“Ngủ đi.”Nàng tình nguyện ở bên người hắn, cũng không muốn gặp nam nhân yêu nghiệt kia.
Tây Môn Lãnh Liệt nằm ở bên người của nàng, rất tự nhiên ôm nàng.
Thân mình Nguyễn Nhược Khê cứng ngắc một chút, nhưng không cự tuyệt cũng không giãy dụa, phía sau lưng truyền đến hơi thở ấm áp của hắn, làm nàng an tâm lạ thường.
Đột nhiên cảm giác được tay hắn từ từ nhích lên chỗ mềm nhẹ trên người của nàng, thân thể chỗ nào đó đột ngột cứng lên. (haixx bé nào k hiểu mấy chỗ tối nghĩa của tác giả thì nhớ liên hệ ta học khóa BT nhé ^^ sắp khai giảng rồi)
“Không, không cần………….”Nàng bị hù dọa, bối rối muốn giãy dụa.
“Không cần cự tuyệt ta được không? Ta muốn nàng.”Giọng nói dịu dàng của Tây Môn Lãnh Liệt ở bên tai của nàng vang lên.
Nguyễn Nhược Khê ngừng giãy dụa, không biết vì sao? Nàng đột nhiên không cự tuyệt được sự dịu dàng như vậy của hắn.
Thấy nàng không giãy dụa nữa, trong đôi mắt hắn lóe ra nụ cười nhạt , nhẹ nhàng đè lên thân thể của nàng, môi bắt đầu hôn xuống, bắt đầu triền miên………
Nguyễn Nhược Khê trợn to mắt nhìn hắn, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu của hắn như thế, hắn hôn cũng rất ôn nhu, rất nhanh nàng cũng không tự chủ được nhắm mắt lại, chìm đắm trong kích tình của hắn, không tự chủ được đáp lại hắn………
“Vũ Khuynh Thành, ta thích nàng.”Vào lúc đôi mắt hắn mơ màng nhìn thấy nàng rên rỉ, âm thanh vang lên như từ tận đáy lòng.
Vốn đang chìm đắm trong kích tình Nguyễn Nhược Khê lập tức mở to mắt, hắn nói cái gì? Hắn thích nàng? Sao lại có thể vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do hắn thích mình sao? Cho nên hắn mới liều chết cứu nàng, còn thốt ra câu nói ẩn ý đó, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi ấm áp hẳn lên.
“Khuynh Thành, đừng rời ta đi.”Lúc đạt tới cực đỉnh của khoái lạc, hắn ở bên tai của nàng thốt lên.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Nguyễn Nhược Khê không hề ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, bên tai vọng lại lời nói của hắn.
“Đang nhìn cái gì vậy?”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên một vòng cung.
“Ngươi, ngươi còn nhớ rõ những lời ngươi vừa nói chứ?”Nàng nhìn hắn thử hỏi, nàng muốn biết hắn từ khi nào thì bắt đầu thích nàng.
”Ta nói cái gì chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc hỏi lại nàng, tựa hồ là một chút cũng nghĩ không ra.
“Không có.”Hóa ra hắn không nhớ, như vậy chứng tỏ câu nói kia không xuất phát từ trong lòng hắn, đó chỉ là biểu lộ lơ đãng lúc kích tình.
“Ngủ đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng ôm ở trước ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn sao có thể không biết bản thân nói cái gì? Bởi vì đó là hắn cố ý nói cho nàng nghe.
Đem đầu tựa vào trước ngực hắn, trong lòng Nguyễn Nhược Khê thực sự không bình tĩnh được, hắn thích mình, còn mình thì sao? Có thích hắn không? Có thể vì hắn nguyện ý ở lại hay không? Nhưng cho dù câu trả lời là gì thì khi biết hắn thích mình, lòng của nàng là rất kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng).
Suy nghĩ thật lâu, rốt cục nàng cho chính mình một đáp án, là, hắn rất khôi ngô, rất tuấn tú, mình là thích hắn, nhưng còn chưa tới mức vì hắn mà buông tha cho cuộc sống tự do.
Hiểu được tâm ý của chính mình, nàng thoải mái hơn một chút, lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng nói:
“Tuy ngươi quả thật rất khôi ngô, nhưng rất xin lỗi, ngươi không thích hợp với ta, cho nên chỉ có thể nói tạm biệt.”
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, nàng liền chuẩn bị muốn chạy trốn, chờ hắn xuống dưới lầu tính tiền, nàng cầm tay nải trốn xuống gầm giường
“Vũ Khuynh Thành, đi thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt đẩy cửa ra liền thấy trong phòng trống trơn, sắc mặt âm trầm, nàng đúng là vẫn còn dự định, xem ra nàng không có bị hắn đả động, môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, xoay người rời khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, nhìn hắn bước chân rời khỏi phòng, Nguyễn Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm, từ dưới gầm giường đi ra, trách không được người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, quả nhiên đúng, may mắn mình thông minh.
Chẳng qua, bây giờ còn chưa thể ra khỏi cửa, ít nhất phải chờ hắn đi xa một chút, nhàm chán dợi một chút, nhìn đã qua một lúc, lúc này nàng mới phấn khởi mở cửa, vừa mở cửa, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Ở cửa, Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn thẳng nàng, giống như phẫn nộ, giống như kiềm chế thống khổ.
“Ngươi… Ngươi không đi.”Đầu lưỡi Nguyễn Nhược Khê như bị rút mất, nàng sao có thể quên, chuyện mình có thể nghĩ ra, hắn thông minh như vậy sao lại không nghĩ ra chứ, bây giờ thành tội phạm bị bắt.
“Nàng vẫn muốn trốn sao?”Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo thống khổ bất đắc dĩ cùng thương tâm. khiến cho người ta nghe xong không đành lòng.
“Hoàng cung không thích hợp với ta.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, tuy nhiên vẻ mặt hắn như vậy, khiến lòng mình không khỏi đau xót, nhưng nàng vẫn quyết định rời đi, chỉ là bây giờ trốn không thoát, nhưng lời tiếp theo hắn nói làm nàng khiếp sợ.
“Vậy đi xa một chút, vĩnh viễn đừng để cho người ta tìm được nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, xoay người bước đi.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, hắn có ý tứ gì? Hắn để mình chạy trốn, hắn điên sao? Không hề nghĩ ngợi, bước lên, nắm lấy cánh tay hắn:
“Vì sao?”
“Vì sao là sao?”Hắn quay đầu lại nhìn nàng ra vẻ hồ đồ.
“Vì sao thả ta đi? Ta là huyết nô, ta đi rồi, thần bảo vệ làm sao bây giờ? Vương triều làm sao bây giờ? Ngươi làm sao bây giờ?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn từng câu từng câu ép hỏi.
“Vũ Khuynh Thành, nàng thật đúng là buồn cười, nàng cư nhiên còn hỏi ta vấn đề này, chẳng lẽ nàng chuẩn bị chạy trốn, lại còn lo lắng cho ta sao? Thấy nàng lo lắng cho ta là tốt lắm rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nhìn nàng châm chọc nói.
“Ta không cần lo lắng mấy cái này, nhưng ngươi không giống ta, ngươi là vương, ngươi phải lo lắng, thả ta đi rồi, ngươi có biết hậu quả là gì không? Ngươi sẽ hối hận đấy.”Nàng thật không rõ vì sao hắn lại để nàng đi? Chẳng lẽ là bởi vì yêu sao? Nhưng nàng đi rồi, hắn sẽ mất đi cái gì? Giang sơn? Vương vị? Hay là sinh mệnh?
“Nàng nói nhiều quá đấy, muốn nàng đi, thì nàng đi đi, nếu không đi, đừng trách ta thay đổi chủ ý.”Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ như không kiên nhẫn bỏ cánh tay của nàng ra.
“Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi thích ta sao?”Ít nhất trước khi đi nàng muốn biết rõ vẫn đề này.
“Vũ Khuynh Thành, ngươi đừng tự mình đa tình, ngươi có cái gì đáng để ta thích chứ, đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi.”Hắn lạnh lùng trào phúng thốt lên lời phủ nhận, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, hắn càng thể hiện thái độ không cần như vậy, nàng càng khẳng định hắn vì thích mình mà thả mình đi, nếu không phải thích, vì sao hắn lại thả mình đi cơ chứ? Nhưng bây giờ hắn để nàng đi rồi, vì sao ngược lại nàng lại không muốn đi nữa? Không có huyết nô, sau khi hắn hồi cung nên làm sao bây giờ?
Ai, thở dài, đây là mạng của Vũ Khuynh Thành, cũng mạng của Nguyễn Nhược Khê nàng, nàng cũng thầm mắng chính mình phạm sai lầm, thời điểm liều mình muốn chạy trốn thì đi không xong, hiện tại có thể đi rồi, ngược lại, lại không muốn đi, ngược lại, lại lo lắng cho hắn.
Bên ngoài khách điếm, Tây Môn Lãnh Liệt nhận ngựa tiểu nhị dắt tới, thân thể dừng lại một chút, hắn đang chờ, chờ nàng đi ra, nghe được tiếng bước chân xuống lầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh đắc ý, thoáng cái xoay người lên ngựa.
“Giá………”Vung roi ngựa muốn rời đi.
“Chờ một chút.”Nguyễn Nhược Khê chạy ra, mở hai tay chặn hắn lại.
“Vũ Khuynh Thành, nàng lại làm sao?”Hắn lập tức giữ chặt ngưa, giận dữ hét lên.
“Đưa ta lên ngựa.”Nguyễn Nhược Khê đi đến bên cạnh hắn, vươn tay lên nói.
“Nàng không đi sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng hỏi, mọi chuyện quả nhiên nằm trong tính toán của mình.
“Có đi, chẳng qua cùng đường với ngươi, ngươi không ngại mang ta một đoạn chứ.”Nguyễn Nhược Khê nhếch mi nói, hóa ra quyết định không rời đi, cũng không có thống khổ cùng khổ sở như trong tưởng tượng.
“Không phiền.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, đưa tay đón nàng vào trong lồng ngực, thu phục nữ nhân thật dễ dàng.