Tây Môn Lãnh Liệt rất cẩn thận một miếng rồi một miếng bón cho Nguyễn Nhược Khê, động tác vô cùng cẩn thận.
Nàng ăn nhưng không cảm nhận được hương vị, loại cảm giác này nàng không biết là hạnh phúc hay là đau thương.
“Vương, quốc sư đến.”Giọng nói của Tiểu Ngọc đột nhiên vang lên ngoài cửa.
“Mau để hắn tiến vào.”Tây Môn Lãnh Liệt vội vàng phân phó, sắc mặt còn hiện lên một tia vui sướng.
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Minh liền đẩy cửa đi vào, chắp tay hành lễ nói:
“Thần tham kiến vương, tham kiến nương nương.”
“Phượng Minh, mau đứng lên, độc dược hợp hoan trọng sinh tán, có thể giải được không.”Vừa thấy hắn, Tây Môn Lãnh Liệt liền khẩn cấp hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Nguyễn Nhược Khê khẩn trương nhìn hắn, tuy biết không nên ôm hy vọng, nhưng đáy lòng vẫn ôm một hy vọng nho nhỏ.
“Vương, không cần lo lắng, có.”giọng nói của Phượng Minh thoải mái mỉm cười.
Có, Tây Môn Lãnh Liệt thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt Nguyễn Nhược Khê cũng lộ ra một tia hào quang, giống sống sót sau vụ tai nạn, suy cho cùng khi người ta sắp chết, mới biết được còn sống thật tốt biết bao nhiêu.
“Nương nương, người nhanh đem giải dược này ăn đi.”Phượng Minh từ trong lòng lấy ra một viên dược màu trắng đưa cho nàng.
“Cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu lên, liền nuốt xuống.
Lập tức liền cảm giác thân thể không thoải mái, trong miệng có một cảm giác ghê tởm, khiến nàng không khỏi nắm chặt y phục của mình, vẻ mặt thống khổ, trên đầu toát mồ hôi.
“Nhược Khê, nàng sao vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức khẩn trương đem nàng ôm trong lồng ngực mình, hướng về phía Phượng Minh hô:
“Sao lại như vậy?”
“Vương, hãy đợi, thần cũng không biết, nhưng thần khẳng định đây là giải dược của hợp hoan trọng sinh tán, có lẽ đây là giải dược lấy độc trị độc.”Phượng Minh tuy có chút kỳ quái, nhưng so với vương, bình tĩnh hơn nhiều.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn nhìn nàng trong lồng ngực, tuy nàng thống khổ nhắm mắt lại, nhưng màu xanh trên mặt đã chậm rãi biến mất, lúc này mới yên lòng, ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói:
“Nhược Khê, chịu đựng, lập tức xong rồi.”
Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu qua quýt, chỉ cảm thấy khó chịu trong miệng càng ngày càng ác liệt, mùi máu tươi ở cổ bắt đầu đi lên, khiến nàng không nói lên lời.
Phụt……… Rốt cục một ngụm máu đen từ trong miệng của nàng phun ra, rơi trên mặt đất.
Trong tức khắc nàng cảm thấy sức lực trên người như bị rút hết , nhưng lại thoải mái rất nhiều, thân mình lập tức ngã xuống, nằm ở trong lồng ngực hắn, trên mặt trắng bệch đều là mồ hôi, nhưng vẻ mặt không còn thống khổ.
Nàng như vậy, khiến Tây Môn Lãnh Liệt đau lòng một hồi, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, nói:
“Nhược Khê, nàng ngủ một chút đi.”
Nguyễn Nhược Khê mở mắt nhẹ nhàng gật đầu, ngay cả sức để nói chuyện nàng cũng đều không có.
“Ngủ đi.”Tây Môn Lãnh Liệt khẽ hôn một cái trên trán của nàng, giúp nàng đắp chăn, mới xoay người rời đi.
Phượng Minh đi theo hắn đi đến một gian phòng khác, hắn lập tức ngồi xuống trên ghế, trên mặt cho tới bây giờ chưa từng hết mờ mịt.
“Vương, có phải là đau lòng vì nàng không? Thấy nàng không màng đến tính mạng của mình giải độc cho người, chỉ sợ người tâm địa lãnh huyết, cũng không thể thờ ơ phải không?”Phượng Minh nhìn hắn hỏi, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc.
“Ta chỉ không nghĩ tới, chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, thuận lợi như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, chuyện này chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm của hắn với nàng, hoàn toàn không nghĩ tới nàng thực sự làm như vậy.
“Vương, một khi đã thuận lợi thông qua, vậy nhanh để nàng giải lời nguyền cho người.”Phượng Minh lại đột nhiên nói.
“Chờ một thời gian nữa, ta sợ nàng biết chân tướng sẽ thay đổi chủ ý.”Tây Môn Lãnh Liệt không biết vì sao lại nói như vậy.
“Vương, thần là sợ cứ tiếp tục chờ, người sẽ thay đổi chủ ý.”Phượng Minh không lưu tình chút nào liền nói.
“Phượng Minh, ngươi có ý tứ gì?”Hắn nao nao.
“Vương, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc thì u mê ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, có lẽ chính người cũng không biết, nhưng thần nhìn được, chỉ sợ rằng bất tri bất giác người đã thích nàng, không thể, người không thể có cảm tình với nàng.”Phượng Minh nhắc nhở hắn.
“Ta thích nàng? Sao lại có thể? Đừng quên nàng là ai? Nàng là Vũ Khuynh Thành.”Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, nhưng vì sao tâm lại dao động.
“Vương, hy vọng là như thế, nhưng thần nghĩ, hay là không cần chờ, tạo một cơ hội trong lúc vô ý cho nàng biết chuyện bị nguyền rủa, ta nghĩ nàng sẽ nhất định cam tâm tình nguyện vì người giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lại nói.
“Phượng Minh, các ngươi không phải là bằng hữu sao? Ngươi liền hy vọng nàng chết như vậy ?”Không biết vì sao nghe được hắn nói như vậy, trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên có chút tức giận.
“Vương, ở trong lòng thần, không có người nào, chuyện gì, quan trọng hơn người.”Phượng Minh nghiêm túc trả lời.
Tây Môn Lãnh Liệt áy náy với thái độ vừa rồi của mình nói:
“Ta hiểu được, ta sẽ mau chóng làm.”Biết Phượng Minh toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì mình.
“Vương hiểu được là tốt rồi, ta đây đi về trước.”Phượng Minh nói.
“Được.”Hắn gật đầu.
Chờ Phượng Minh rời đi, Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi lại trên ghế, nhớ lại lời hắn ta mới nói, mình thích nàng sao? Không, hắn sẽ không thích nàng, hắn phải khiến nàng giải trừ lời nguyền cho mình, hắn lại một lần nữa nói cho chính mình như vậy.
—————————————————-
Lông mi khẽ run một chút, Nguyễn Nhược Khê hơi hơi mở to mắt, ngủ xong cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, thân thể cũng thoải mái không ít.
“Nương nương.”Tiểu Ngọc đi vào thấy nàng ngồi dậy cư nhiên kích động chạy tới ôm lấy nàng, lại khóc ròng nói.
“Ta không phải tốt lắm sao? Ngươi còn khóc cái gì?”Nguyễn Nhược Khê cười nói, lần này là thật tâm cười.
“Nương nương, nô tì là cao hứng mới khóc, người khỏe lại là tốt rồi.”Tiểu Ngọc vừa khóc vừa cười nói, nương nương được độc giải, thật tốt quá.
“Ha ha, được rồi, Tiểu Ngọc, ta muốn tắm rửa.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nói.
“Được, nô tì đi ngay.”Tiểu Ngọc vui vẻ nói.
Ở khách điếm tính dưỡng ba ngày, thân thể của nàng hoàn toàn bình phục, bọn họ mới lại xuất phát.
“Đời người thật sự là hỉ nộ vô thường, một khắc trước còn đang đấu tranh giữa cái sống và cái chết, nhưng không nghĩ tới bây giờ ta còn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thấy thảm cỏ xanh mượt, thấy muôn hoa khoe sắc.”Nguyễn Nhược Khê vui vẻ nói, vẫn như trước ở trong ngực hắn, cưỡi một con ngựa.
“Nàng còn nói, nhớ rõ lần sau không được làm như vậy?”Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt bá đạo mang theo sủng ái ở bên tai của nàng nói.
“Không có lần sau, chẳng qua nếu có, ta nhất định vẫn làm như vậy, bởi vì ta không thể chàng xảy ra chuyện, bởi vì ta yêu chàng.”Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, cũng ở bên tai hắn nói.
Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt nhất thời cứng đờ, nàng đương nhiên cũng cảm giác được, lại cười khúc khích, còn nghĩ hắn không quen nói những lời như vậy.
Rốt cục tới nơi săn bắn.
Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy hắn ngồi ở trên lưng ngựa, trong tay cầm cung tên tư thế oai hùng hiên ngang, trong lòng thất cảm thán, người sao lớn lên có thể đẹp trai, mê người như vậy? Quả thực không có thiên lý, chẳng qua, may mắn, hắn là của mình.
“Nhìn cái gì? Có phải thấy ta rất tuấn tú không?”Tây Môn Lãnh Liệt ái muội cười.
“Đẹp cái gì? Ta đang buồn bực, chàng muốn đi săn, ta không biết cưỡi ngựa, chàng để ta một mình ở nơi này sao?”Nguyễn Nhược Khê bất mãn hỏi, vậy mang nàng theo có ý tứ gì?
“Đi lên đây.”Tiếng nói Tây Môn Lãnh Liệt vừa dứt, liền đem nàng lên ngựa, lần này ngồi ở phía sau hắn.
“Chàng mang ta theo?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt.
“Vô nghĩa, không mang nàng theo thì dẫn nàng đi làm gì?”Hắn hỏi ngược lại.
“Nhưng chàng mang ta theo, săn thú sao được?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi.
“Vậy nàng nhìn đi, hôm nay ta cho nàng mở mang kiến thức một chút, đi.”Tiếng nói Tây Môn Lãnh Liệt vừa dứt, ngựa liền liền xông ra ngoài, dọa Nguyễn Nhược Khê gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.
Chẳng qua việc này làm nàng mở rộng tầm mắt, quả nhiên giống như hắn nói, nàng ở phía sau hắn dường như một chút cũng không có ảnh hưởng đến hắn, tên hắn bắn gần như bách phát bách trúng, mỗi phát bắn trúng, thị vệ phía sau liền hoan hô chạy qua, cầm lấy.
Nhìn thấy trong tay thị vệ cầm con vật bị bắn chết, nàng bắt đầu không đành lòng, dù sao bây giờ động vật nhỏ cũng nên bảo vệ.
“Được rồi, đừng bắn nữa, được không?”Nàng đột nhiên ra tiếng.
Tây Môn Lãnh Liệt vừa muốn bắn tên, quay đầu lại hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Chàng đã bắn nhiều rồi, cũng đủ buổi tối chúng ta ăn, để ngay mai bắn tiếp, bây giờ chúng ta trở về đốt lửa nướng thịt đi.”Nguyễn Nhược Khê đề nghị, nàng không muốn giả bộ nói không nỡ để hắn bắn chết động vật nhỏ.
“Được.”Tây Môn Lãnh Liệt nghĩ cũng không không nghĩ liền đồng ý, mới phân phó nói:
“Hồi doanh.”
“Vâng, vương.”Thị vệ cũng vội vàng quay đầu ngựa.
Dã ngoại rộng lớn, đốt một đống lửa lên, bọn thị vệ cũng ba năm người vây quanh nhau, vừa nói vừa cười, trên tay đang cầm chiến lợi phẩm của cuộc đi săn.
“Này, mọi người vây quanh nhau, chúng ta xướng (hát) được không?”Nguyễn Nhược Khê hưng phấn, liền quên thân phận của mình, nàng thầm nhớ lại vài năm trước cùng bạn học đi ra ngoài du lịch tham gia lửa trại tối.
Im lặng, đám người lập tức tĩnh im hơi lặng tiếng, không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xấu hổ nói:
“Không có việc gì, ta nói đùa.”Sau đó buồn bực ngồi bên người Tây Môn Lãnh Liệt, nàng sao có thể quên? Bọn họ sao dám cùng mình xướng chứ.
“Muốn xướng sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mỉm cười nhìn nàng, sau đó liền giương giọng ra lệnh nói:
“Đêm nay, mọi người cùng vui, chẳng phân biệt quân thần.”
“Vâng, vương.”Thị vệ lập tức đồng ý, nhưng thái độ vẫn thận trọng như trước, tuy nói như vậy, nhưng là ai dám cùng nương nương xướng chứ, trừ phi không muốn sống.
“Ta đã lên tiếng, chuyện này không liên quan tới ta.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới.
“Ta đây tự mình xướng, đêm nay ta xướng mở màn, dù sao cũng còn lâu mới có sao (ý là đêm khuya phải đi ngủ đó).”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái, đứng dậy, liền nhìn hắn hát:
“Người yêu ơi xin anh đừng đi………….”
Tiếng hát của nàng vang lên, mọi người lập tức đã bị âm thanh dễ nghe này hấp dẫn, rất tự giác vây thành một vòng tròn.
Nguyễn Nhược Khê dường như cũng càng hát lớn tiếng hơn, hát lên:
“Anh chàng đẹp trai nhìn qua đây, nhìn qua đây…………..”Trên mặt và tay không ngừng làm động tác đáng yêu.
Mà mọi người vừa ăn, vừa uống, còn không quên vỗ tay cổ vũ nàng.
Nguyễn Nhược Khê điên cuồng, thỉnh thoảng nắm tay Tây Môn Lãnh Liệt để trước ngực, còn đoạt chén rượu của hắn, uống một ngụm, lập tức đi tìm nước uống.
Ha ha ha……Hắn cười to.
Bọn thị vệ cũng buông lỏng, bàn luận về nàng. Nói nàng đẹp người, xướng hay, còn không kiêu ngạo, tóm lại một câu cái gì cũng tốt?
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng không chuyển mắt, bây giờ nàng giống như tiểu tiên tử xinh đẹp quỷ quái, vui vẻ của nàng cuốn hút mỗi người, đương nhiên có cả hắn.
Một bài rồi một bài, Nguyễn Nhược Khê cũng không nhớ rõ mình hát bao lâu, chỉ cảm thấy cuối cùng đầu có chút choáng váng, trước mắt xuất hiện rất nhiều người.
“Ngoan, không hát nữa, ngủ thôi.”Trong vòng ôm ấm áp, bên tai là giọng nói ôn nhu.
“Không cần, ta còn muốn hát, đã lâu không vui vẻ như vậy.”Nàng không đồng ý nói.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng sắc mặt ửng đỏ trong lồng ngực, lại hoa chân múa tay sung sướng, nghĩ đêm nay khiến hắn khiếp sợ, hắn dường như không dám tin, nàng thực sự có phải là Vũ Khuynh Thành hay không.
Đem nàng đặt trên giường trong lều, nàng lại đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn:
“Không cần đi, xướng cùng ta.”
“Không đi.”Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thấy rõ hắn trước mắt, lập tức tựa vào trong lồng ngực hắn cười hạnh phúc nói:
“Tây Môn Lãnh Liệt, ta yêu chàng.”