Bên trong khu cửa hàng, giấy đóng gói, mảnh quần áo, rau rác vãi đầy đất.
Vết máu đỏ sậm khắc trên nền gạch trắng tuyết trông khá chói mắt.
Nồi niêu xoong chảo chất đống tròn bồn nước chờ rửa.
...
Càng dò xét hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, Dư Huy càng nhớ lại trận chiến bi thảm khi rời đi, không khỏi nhắm mắt lại.
"Tôi đã lập danh sách trước khi khởi hành và thu thập nguyên liệu theo nội dung đã ghi trong danh sách." Kỷ Lăng Phong trầm giọng nói: "Tốc độ phải nhanh.
Sau hai mươi phút, dù thu thập xong hay chưa cũng phải rời đi."
"Vâng." Các thành viên trong nhóm đồng thanh đáp lại rồi nhanh chống hành động.
"Còn em thì sao? Em phải làm sao?" Kỷ Lăng Vân hào hứng hỏi.
Kỷ Lăng Phong dặn dò: "Em ở đây đợi với bọn họ, đừng gây rắc rối."
"Sẽ không gây rắc rối." Kỷ Lăng Vân lầm bầm một câu, chạy đi qua hỗ trợ.
"Chú Dư." Kỷ Lăng Phong nhỏ giọng gọi.
Dư Huy không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Bị gọi như thế đột nhiên bừng tỉnh.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đi với chú."
Hai người lặng lẽ rời đội, rẽ trái rẽ phải đi một hồi lâu rồi vào phòng nghỉ giành chi nhân viên.
Dư Huy lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo rồi mở khóa tủ, lấy ra mấy cái vali xách tay gói trong túi mua sắm.
Mở vali ra, bên trong đựng đầy đồ trang sức bằng vàng, chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng.
Kỷ Lăng Phong tiện tay cầm một món trang sức bằng vàng xem kỹ, một lúc sau mới hỏi: "Đồ bán trong tiệm vàng gần đó?"
"Đúng." Dư Huy khẽ gật đầu: "Chuyện phát sinh đột ngột như vậy, nhân viên cửa hàng đều chết hết.
Chú tìm một chỗ trống cất đồ đi."
"Quả nhiên là chú Dư." Kỷ Lăng Phong khẽ thở dài: "Lúc hoảng loạn, hầu hết mọi người đều chỉ biết tích trữ nước uống và thức ăn, nhưng lại không biết tính toán cho sau khi tai họa kết thúc."
"Với những món vàng này, một khi trật tự trở lại bình thường, cho dù nhà tan cửa nát cũng có thể Đông Sơn tái khởi rất nhanh."
"Chú chỉ thích chuẩn bị mọi thứ bằng tay." Dư Huy cũng không tranh công: "Trò chơi bất đầu quá đột ngột, ai biết được nó có kết thúc đột ngột hay không? Có tiền có lương thực, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng có thể thong dong ứng phó."
"Chú Dư nói đúng lắm, cháu cũng nghĩ như vậy." Nhìn đồng hồ trên tay, Kỷ Lăng Phong nhắc khéo: "Muộn rồi, chúng ta mau chóng quay lại đi."
"Được."
Hai người mang túi đồ trên lưng, một bước một sau rời khỏi phòng nghỉ.
Phương Đức Lâm chính là kiểu "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" trong truyền thuyết.
Tình huống không rõ, các đội viên đều cẩn thận để ý, chỉ có mình anh ta là ăn uống thả cửa.
Lúc bọn họ chia thành các đội mười người, Vệ Khanh còn chưa kịp căn dặn mọi người "cẩn thận", "đừng để đi lạc" thì anh ta đã vắt chân lên cổ chạy mất tâm...
Đừng quan tâm tại sao lại không có quái! Trước mắt thì khu cửa hàng này an toàn, chỉ cần biết cái này, còn lại không quan trọng.
Phương Đức Lâm đẩy xe, chân như đang đạp Phong Hỏa Luân, chẵng mấy chốc đã đẩy đến khu thực phẩm đông lạnh.
Bây giờ là ngày thứ tư của trò chơi, nếu không có điện, thực phẩm trong tủ đông có thể bị ôi thiu.
Rất may là cửa hàng vẫn có điện, tủ lạnh vẫn đang vận hành.
Bì cuộn, dê cuộn, bò bít tết, đùi gà...!Phương Đức Lâm xếp rất nhiều vào xe hàng: "Mấy ngày nay tôi không được ăn thịt, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn cho đã rồi!"
Ngau lúc đang lấy đồ, một chiếc chân nhện xuyên qua lồng ngực của anh ta.
"Lạch cạch ——"
Tay không còn chút sức lực nào, hộp thịt dê cuộn lập tức rơi xuống nước đất.
Phương Đức Lâm phun ra một ngụm máu, không tin nổi quay người lại.
Chỉ trông thấy một con nhện cao hơn hai mét không biết xuất hiện sau lưng từ lúc nào.
Trên đầu nó xuất hiện một dòng chữ "Isabella".
Ánh mắt nó nhìn anh ta ngay lúc này rất giống lúc anh ta nhìn thịt đông lạnh.
Một ngụm nọc độc phun ngay giữa chân trái Phong, tạo thành sát thương lớn.
Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở [Bạn bị nhiệm trạch thái tiêu cực "Trúng độc": Điểm sinh mệnh mỗi giây -, kéo dài giây.]
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trong đầu Phương Đức Lâm chỉ có một suy nghĩ— từ trước đến nay trong phim kinh dị, người gặp chuyện đầu tiên chính là người lạc đàn, tại sao anh ta lại ngu ngốc rời đội chứ?
"Cậu, đi đổi lấy quần áo bằng bông; cậu, đi tìm bật lửa, muối tinh, kem đánh răng, xà phòng, khắn tắm và các đồ dùng hằng ngày khác; anh, đi tìm tơ tằm; mấy người các anh, mang theo mì gói và đồ hộp, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Mọi người hành động đâu vào đấy, thu thập vật tư bao quát nhưng không giới hạn trong đồ ăn.
Điều này là do không ai biết thảm họa sẽ kéo dài bao lâu.
Tốt hơn hết là nên chuẩn bị trước, còn hên là đến lúc cần lại không tìm được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xe đẩy dần bị chất đầy.
Các đội viên mặc dù phân ra hành động nhưng vẫn cách nhau không xa, chỉ cần hét lớn là có thể cứu viện được.
Mắt thấy sắp đến thời gian đã hẹn, các đội viên nhanh chóng tăng tốc động tác, dự định kết thúc chuyến đi thám hiểm.
Đúng lúc này, một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên: "Địch công kích!"
Các thành viên trong đội nghe gọi liền chạy đến tiếp viện.
Chỉ nhìn thấy một mạng nhện trắng bao phủ cả ba người, hai trong số họ đã bất tỉnh, người còn khai hét to: "Quái vật có tên, đây là BOSS!"
Đám người âm thầm kinh hãi.
Một số người trong bọn họ đã gặp BOSS trước đây, thật sự rất hung tàn, trong quá trình chiến đấu thương vong vô số.
Có điều một khi gϊếŧ được quái vật, thu hoạch cũng rất phong phú.
Áo giáp tím và đai lưng tím của Kỷ Lăng Phong cũng là đồ rơi ra sau khi gϊếŧ BOSS.
"Chúng ta có nhiều người, đừng sợ, cùng tiến lên!" Vừa dứt lời, năm người chơi cận chiến cầm gậy xông ra.
"Không có Tanker làm sao lập đội?" Một người vội vàng ngăn cản.
Đáng tiếc là nói quá trễ.
Người chơi cận chiến và BOSS đấu nhau, trừ khi một bên bị gϊếŧ, nếu không cho dù bản thân có muốn lui, đối phương cũng không chịu thả bọn họ đi.
"Hỗ trợ."
Đã đi không nổi, vậy thì cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên! Ngay lập tức có người chỉ huy xuất kích từ xa, cận chiến tới trợ giúp.
Mặt khác, anh ta dùng thanh Đường đao màu lam để tách mạng nhện và giải cứu những người bị mắc kẹt.
"Vô ích thôi, tất cả đề đã chết." Người sống sót duy nhất toàn thân run rẩy, vừa nói vừa run cầm cập: "BOSS đang trốn trên trần nhà, vừa gặp mặt liền bẫy chúng tôi bằng mạng nhện."
"Mạng nhện dính rất chặt, chúng tôi bị nhốt ở bên trong, không có nơi nào để trách..."
Người đến cứu viện tên là Nghiêm Hoa.
Thấy người này vẫn còn bàng hoàng, mất sức chiến đấu, anh ta liền sai người ra ngoài cầu cứu, tốt nhất là gọi những người khác đến.
Ngay sau đó, Nghiêm Hoa cầm lấy Đường đao cùng tham chiến.
"Các người đi đâu?" Thấy đồng đội lần lượt trở về, Vệ Khanh đen mặt hỏi.
Vưu Tình Văn thơ ơ nói: "Như cầu của mỗi người là khác nhau, chúng tôi đi nơi khác để thu thập vật tư."
Trịnh Minh Nhạc thì nói: "Tóm lại là không sao là tốt rồi.
Dọn dẹp một chút, chuẩn bị lên đường."
Phương Đức Dương cau màu: "Chờ một chút, em tộ không biết chạy đi đâu mà vẫn chưa trở về."
Mắt nhìn đồng hồ, Vưu Tình Văn suy nghĩ: "Sắp đến giờ tụ họp rồi, làm gì cũng nên trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Chưa kịp suy nghĩ, một người cấp tốc chạy tới: "Nhanh đến giúp đỡ! Trong cửa hàng có một con nhện lớn!"
Tất cả mọi người :"???"
Vệ Khanh khó hiểu vô cùng: "Không phải đã giói là có thể có bọ ngựa à? Sao lại biến thành nhện rồi?"
Lục Xuyên trả lời: "Trong chuỗi thức ăn thì Bọ Ngựa Lưỡi Đao ở trên Nhện Bóng Tối.
Nếu không phải nó tự tản đi thì tức là bị ăn rồi."
Một giây sau, ngươi kia thúc giục nói: "BOSS sẽ rơi trang bị tím, mau tới đánh BOSS! "
"Đi không?"
Cả đám tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời không quyết được.
Vật tư đã tới tay, mục tiêu ban đầu của chuyến đi lần này đã hoàn thành, không cần tiếp tục mạo hiểm nữa.
Sau khi BOSS chết có trang bị tím rơi ra, nghe rất hấp dẫn.
Nhưng trước khu quái chết thì không ai biết sẽ thí bao nhiêu mạng người, cũng không phải không có khả năng toàn đội bị diệt.
"Tội đi!" Nghe nó trong cửa hàng có BOSS, dường như trong nháy mắt, đáy lòng Phương Đức Dương dâng lên dự cảm không ổn.
Chỉ e em trai đã lành ít dữ nhiều, thân là anh cả, việc duy nhất có thể làm là báo thù cho em.
"Tôi cũng đi." Vân Lăng tích cực báo danh.
"Thêm tôi nữa." Lục Xuyên nói.
"Tôi và Tình Văn cũng đi." Trịnh Minh Nhạc nói.
Trong chính người đã có năm người đồng ý, vò đã mẻ không sợ rơi, Vệ Khanh nói: "Đi thôi."
Bất tri bất giác, lại có ba người nữa ngã xuống.
Kỷ Lăng Vân bối rối không biết phải làm sao: "Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Tại sao đánh nó thì nó lại hồi máu!"
Lúc trước nó bị mọi người vây công, rõ ràng thương tích rất nặng.
Sau khi gϊếŧ được ba người, thương tích cũng dần suy giảm, chưa kể nó ngày càng tàn bạo hơn.
"Cô chủ, nếu không chúng ta rút lui đi?" Một người đến gần Kỷ Lăng Vân nhỏ giọng đề nghị.
Ngay khi lời này nói ra, những người khác đều tràn đầy chờ đợi.
Kỷ Lăng Vân trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên cô ấy ra ngoài, làm sao biết được là lúc nào nên chiến hay nên lui? Cô ấy còn trông cậy vào người khác làm chủ, ai ngờ người khác đặc biệt chạy tới hỏi mình...
"Anh trai tôi đâu? Chú Dư đâu?" Kỷ Lăng Vân lo lắng hỏi.
"Không biết đi đâu." Người kia rất bất đắc dĩ.
Nếu có Kỷ Lăng Phong và Dư Huy ở đây, bọn họ đã sớm nghe lệnh làm việc.
Hiện tại thì tốt rồi, không có người nào có thể hạ quyết định.
Một đám người mất hết xương sống, lập tức hoảng sợ.
Có người muốn đi, có người muốn đánh, ý kiến không đồng nhất.
Tất cả mọi người phân thành năm bè bảy cánh, phối hợp cũng không ăn ý như trước.
Lúc này bọn họ hỏi ý kiến của Kỷ Lăng Vân cũng không phải vì cô ấy có năng lực mà là nhỡ đưa ra quyết định sai lầm thì phải có người gánh trách nhiệm.
Kỷ Lăng Vân: Yếu đuối, tuyệt vọng, bất lực.
Kỷ Lăng Vân:....!Bằng không thì tung đồng xu quyết định?
Trong lúc do dự, lại có thêm một người bị trúng độc.
Mục sư vừa định tăng máu, lại bị mạng nhện cuốn lấy.
Đợi đến lúc thoát ra được thì thành viên kia đã tử vong.
Tổng cộng có mười tám người, trước mắt đã hết sáu người thiệt mạng, tỷ lệ chiến tồn lên tới .%
Các thành viên sợ vỡ mật, mất sạch ý chí chiến đấu, Kỷ Lăng Vân đành phải ra lệnh: "Không đánh nữa, đi thôi."