Vân Lăng nhíu mày: "Không phải anh làm đá viên sao? Diêm tiêu ở đâu ra?”
“Có một người chơi đã mua nó.” Trương Hằng thành thật đáp lại: "Anh ta nói đã giải khóa kỹ năng ‘đào quặng sơ cấp’, đào được một ít diêm tiêu từ mỏ quặng.”
Nhắc tới mỏ quặng, Vân Lăng lại nghĩ đến tiệm rèn đã lâu không mở khóa. Cô trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Nếu nguyên liệu không đủ, bình thường anh cứ làm muối chủ yếu là được.”
“Tôi sẽ thường xuyên gửi cho anh một ít củ cải đường và mía. Sau khi nhận được nguyên liệu thì hãy bắt đầu làm đường trắng.”
“Về phần diêm tiêu ――” Ánh mắt cô tối đi: "Tôi sẽ tìm người thăm dò, chờ khi đào được diêm tiêu sẽ đưa tới đây cho anh.”
“Vậy được.” Vấn đề nguyên vật liệu đã được giải quyết, Trương Hằng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Vân Lăng lộ ra vẻ khen ngợi: "Làm tốt lắm, về sau mỗi ngày nhận đồng tiền lương, cũng cấp bữa trưa và bữa tối.”
“A!” Trương Hằng vừa mừng vừa sợ.
Mỗi ngày đồng là khái niệm gì?
Chỉ trong hai ngày, anh ta đã có thể trở thành cư dân chính thức của thôn Lăng Vân.
Chỉ cần mười ngày, anh ta sẽ có đủ tiền mua phòng.
Có tiền, có thể tùy tiện mua mua trang bị tự chế cấp thấp. Đủ sáu món là coi như trang bị đến tận răng!
Trương Hằng càng nghĩ càng phấn khởi, ngón tay run rẩy, làm thế nào cũng không kìm chế được tâm tình kích động.
“Chỉ cần anh kiên nhẫn chịu làm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi nhân tài.” Vân Lăng trịnh trọng nói.
Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Ai cần thu thập thì ra ngoài thu thập, ai cần săn thì ra ngoài đi săn, cuộc sống của người chơi đã trở nên tốt hơn, tiền bạc dư dả trong tay cũng tăng dần.
[ Cư dân cư trú: ]
[ Cư dân hiện có: (cư dân chính thức , cư dân lâm thời ) ]
Dân số của lãnh thổ đã tăng vọt, ngày nào cũng thu phí qua đêm đến mỏi tay.
Vân Lăng xem xét thông tin của NPC nghề nghiệp sinh hoạt trong lãnh địa, phát hiện có những nhân tài như sau ――
Tiệm cơm.
[ Họ và tên: Đầu Bếp Giáp ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: Nấu nướng sơ cấp
Vật phẩm có thể chế tác: Màn thầu ngũ cốc, cháo trắng, bánh tổ.
[ Họ và tên: Đầu Bếp Ất ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: Nấu nướng sơ cấp
Nhưng chế tác vật phẩm: Màn thầu ngũ cốc, nước cơm, bánh gạo lức, nước mía.
Xưởng gỗ
[ Họ và tên: Thợ Mộc Giáp ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: Nghề mộc sơ cấp
Nhưng chế tác vật phẩm: Gậy gỗ, khiên gỗ, trượng gỗ, đuốc gỗ, gậy gỗ liễu, khiên gỗ liễu, trượng gỗ liễu, cung gỗ liễu.
[ Họ và tên: Thợ Mộc Ất ]
Cấp bậc: Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: Nghệ mộc cao cấp
Nhưng chế tác vật phẩm: Gậy gỗ, khiên gỗ, trượng gỗ, cung gỗ, đuốc gỗ, gậy gỗ liễu, thuẫn gỗ liễu, trượng gỗ liễu, cung gỗ liễu, giường gỗ, tủ gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, chén gỗ, muỗng gỗ, đũa gỗ, hộp gỗ.
Tiệm may.
[ Họ và tên: Tài Phùng giáp ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: May vá trung cấp
Vật phẩm có thể chế tác: Băng vải, ống tên, giày vải, bố giáp, đai lưng.
[ Họ và tên: Tài Phùng Ất ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: May vá trung cấp, nghề cỏ sơ cấp.
Vật phẩm có thể chế tác: Băng vải, ống tên, đai lưng, bao cổ tay, khăn che mặt thích khách, ba lô vải bố, ba lô vải bông, giày rơm, mũ rơm, đệm, áo tơi.
Cấp độ có thể chứa nhân viên NPC, cấp độ có thể chứa và cấp độ có thể chứa nhân viên.
Rõ ràng cho dù là tiệm cơm, xưởng gỗ hay là tiệm may đều đã tới mức chứa cao nhất.
Nâng kiến trúc lên cấp mới có thể thuê các NPC mới vào làm việc trong tiệm.
Xem xét danh sách truy cập.
Một người mục sư cấp , một xạ thủ cấp , còn có một đầu bếp trung cấp.
Vân Lăng nhấp vào thuê và đặt tên anh ta là “Đầu Bếp Bính.”
[ Họ và tên: Đầu Bếp Bính ]
Cấp bậc:
Thuộc tính: Sức mạnh , nhanh nhẹn , thể lực , trí lực , tinh thần .
Kỹ năng chiến đấu:
Kỹ năng sinh hoạt: Nấu nướng trung cấp
Vật phẩm có thể chế tác: Màn thầu ngũ cốc, nấm hầm trứng, salad rau dưa, sandwich, mì, chả giò chiên, bánh chưng.
Tiếp theo cô thăng cấp “Tiệm cơm”.
[ Tiệm cơm đã được nâng cấp lên cấp . ]
[ Diện tích đại sảnh mở rộng, đồng thời có thể tiếp đón được nhiều khách hàng hơn. ]
[ Các loại đồ ăn trở nên phong phú, thuận tiện cho đầu bếp nấu nướng. ]
Khác với trước đây, một lời nhắc nhở mới theo sau, [ Đã bước đầu thỏa mãn điều kiện thăng cấp, bạn có muốn xem quy tắc chi tiết không? ]
Vân Lăng nhấn vào “Có”.
Thông báo mới nhảy ra.
[ Để nâng cấp thôn xóm thành trấn nhỏ cần thỏa mãn những điều kiện sau. ]
[. giải khóa kiến trúc khác nhau. (đã hoàn thành) ]
[. kiến trúc được nâng lên cấp . (đã hoàn thành) ]
[. Trong ngày liên tiếp, số lượng cư dân vượt quá người. (/, chưa hoàn thành) ]
[. Trong ngày liên tiếp, thu nhập hàng ngày của lãnh địa vượt quá . đồng. (/, chưa hoàn thành)
(Lưu ý: Thu nhập hàng ngày = thu nhập cửa hàng + thu nhập từ thuế + khác) ]
[ Đáp ứng các điều kiện trên, chi trả đồng, lãnh địa sẽ được thăng cấp. ]
Vân Lăng suy nghĩ, kiến trúc trong lãnh địa đã được mở khóa cho nên điều kiện đã hoàn thành.
Kho hàng (cấp ), Đại Sảnh Nhiệm Vụ (cấp ), lớp phòng hộ (cấp ), tiệm cơm (cấp ), cho nên điều kiện đã hoàn thành.
Với tốc độ nhập cư mạnh mẽ hiện tại, qua bốn ngày điều kiện sẽ tự động hoàn thành.
Điều kiện khó hơn một chút.
Muốn có thu nhập ổn định hàng ngày trên đồng là điều không dễ dàng chút nào. Bởi vì đó là ngày liên tục, chỉ cần có một ngày không đạt tiêu chuẩn thì phải tính lại từ đầu.
Mặt khác, nâng cấp cho tiệm cơm lên cấp đã tốn hết hơn phân nửa số tiền tiết kiệm được, gom đủ đồng cũng là một phiền phức.
“Phải nghĩ cách.” Vân Lăng thầm nghĩ.
Cô là một người chơi sinh hoạt điển hình, cuộc sống không có trở ngại là được, cô không có chí hướng gì lớn lao.
Nếu không phải vì sợ rớt cấp sẽ bị hại, có khi cô thậm chí còn lười luyện cấp.
Sở dĩ cô muốn thăng cấp nhanh không phải vì đột nhiên đổi tính, định bắt đầu hình thức cạnh tranh mà là vì cô thèm muốn được xây thêm kiến trúc…
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, lãnh địa đầu tiên nâng cấp lên trấn nhỏ hẳn sẽ có thêm phần thưởng.
Chẳng hạn như số kiến trúc giải khóa +.
Chẳng hạn như trạng thái của cư dân +.
Những phần thưởng phụ này rất khó mua, thôi thúc cô phải hăng hái tiến tới.
“Nhìn danh sách bảng xếp hạng, thôn Lăng Vân vẫn đứng đầu tất cả bảng như cũ. Trong ngày tới, thu nhập mỗi ngày của lãnh địa phải vượt quá . để thăng cấp lên trấn nhỏ trước tiên!”
Nên làm như thế nào đây?
Vân Lăng chống cằm lâm vào trầm tư.
Kho hàng.
Vân Lăng cẩn thận kiểm kê vật tư, lúc này mới phát hiện nguyên vật liệu bày trong kho hàng hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có. Cô thậm chí còn phát hiện vài khối diêm tiêu bên trong, cũng không nhớ rõ mình lấy nó từ đâu.
Vân Lăng: "…”
Cuồng ma tích trữ đều như thế này.
Cứ mua mua mua, mua xong rốt cuộc tích này trữ kia, có khi chính mình cũng không biết rõ.
Dù sao nàng tin tưởng vững chắc, đều là vật tư chiến lược, sớm hay muộn sẽ có tác dụng.
Bỏ qua một bên tạp niệm, Vân Lăng ở tài liệu đôi tìm kiếm lên. Một lát sau, nàng ánh mắt sáng lên: "Tìm được rồi!”
Buổi chiều.
lam trắng, năm ống tên đã bắn hết sạch, Ngụy Triết kết thúc chuyến săn thú, trước tiên về lại thôn Lăng Vân.
Ven đường không ngừng nghe thấy cư dân nhỏ giọng nghị luận: "Cuộc sống quá khổ sở, khi nào mới xong đây?”
“Qua một mùa mưa, lương thực dự trữ trong nhà ăn đến thất thất bát bát, giờ lại tiếp tục bắt đầu dự trữ.”
“Vất vả lắm tôi mới tiết kiệm đủ tiền mua tư cách cư dân chính thức, một miếng cũng không dư! Đấy, phải tích cóp từ đầu đi.”
“Ai, mấy anh nói xem, nếu chúng ta chuyển đến các lãnh địa khác liệu cuộc sống có khá hơn không?”
Những người khác không nói, giống như bị hỏi đến nghẹn họng.
Ngụy Triết nghe thì lắc đầu: "Đang sống trong phúc mà không biết phúc!”
Anh ta cũng không phải vốn cư trú ở thôn Lăng Vân.
Khi bắt đầu trò chơi, anh ta gặp được doanh trại Mộc Miên đầu tiên. Sau đó cảm thấy ở không tồi liền định cư ở đó.
Ngụy Triết vốn cho rằng nếu dậy sớm đi săn, đến tối quay về làm cơm thì cuộc sống của anh sẽ cứ trôi qua như thế. Không ngờ đến một ngày quái vật bỗng nhiên tập kích doanh trại như phát điên.
Đó là vào ban đêm, cư dân đều đã chìm vào giấc ngủ. Kết quả trong lúc nửa mở nửa tỉnh, anh ta nghe thấy tiếng phụ nữ thét lên chói tai, trẻ con khóc kêu, người già tức giận mắng chửi.
Ngụy Triết vẫn còn buồn ngủ đi ra khỏi lều trại, muốn hỏi những người này ban đêm không lo đi ngủ còn ồn ào cái gì.
Ai ngờ vừa đi ra ngoài liền thấy người chơi nằm đầy đất, rất nhiều người đã không còn hô hấp.
Cách đó không xa quái vật tàn sát bừa bãi. Một số đang giao chiến với người chơi, một số đang tiến về phía lều trại tìm kiếm con mồi mới.
Ngụy Triết như bị dội một gáo nước lạnh, đầu óc lập tức trở nên thanh tỉnh.
Anh ta nhanh chóng về phòng dự định thu thập hành lý chạy trốn.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, thời gian hữu hạn nên hầu hết đồ đạc không kịp mang đi, chỉ có thể đơn giản thu thập chút đồ cầm theo. Tiếp theo, Ngụy Triết bắt lấy ba lô và chạy điên cuồng ra khỏi doanh trại.
Khi đang chạy trốn thì bị quái vật phát hiện, ba con tiểu quái đuổi theo không tha, liều mạng dây dưa.
Ngụy Triết lợi dụng địa hình đánh chết một con, bỏ hai con còn lại, thật vất vả mới tìm được đường sống.
Thế nhưng anh ta vẫn chưa thoát khỏi khổ ải mà dường như vừa mới bắt đầu thời kỳ sống lang bạt khắp nơi.
Có lãnh địa bị những đoàn đội lớn nắm giữ, ra sức áp bức người chơi; có lãnh địa có tính bài ngoại, không chào đón những người đến từ bên ngoài; có lãnh địa kiến trúc thưa thớt, phòng vệ đơn sơ; có lãnh địa anh ta chỉ định nghỉ một đêm, kết quả là nửa đêm bị quái vật tập kích, chưa đến hôm sau lãnh địa đã bị công phá…
Dọc theo đường đi khúc chiết không ngừng, Ngụy Triết dần trở nên chết lặng. Anh ta trở nên nản lòng, cảm thấy sống chi bằng chết đi còn nhẹ nhõm hơn, mãi cho đến khi anh ta đi tới thôn Lăng Vân.
Trở thành cư dân chính thức được tăng trạng thái lên hai hạng, giúp cải thiện đáng kể khả năng sống sót của cư dân.
Lãnh địa không chỉ có có thủ vệ mà còn có kiến trúc phòng ngự là lớp phòng hộ.
Buổi tối có thể ngủ thẳng giấc, ngủ đến an tâm, không phải căng tinh thần lo lắng quái vật đánh lén lúc nào không hay.
Có rất nhiều kiến trúc công năng, chủng loại thương phẩm phức tạp cơ hồ có thể thỏa mãn nhu cầu sở hữu của người chơi.
Không có đoàn đội nào áp bức, người chơi độc lập, người chơi sinh hoạt có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, tự do tự tại.
Nón rộng vành, áo tơi, dù tre, rất nhiều đồ che mưa giá cả hợp lý, không bị đoàn đội độc quyền thâu tóm, cũng không ai bắn giá lên trời.
Ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất cũng không nghe nói có vụ người đi săn người, trấn lột trang bị bán ra đổi tiền để sống.
Ngụy Triết thực sự cảm thấy rằng sẽ không có lãnh địa nào ở thành phố S tốt hơn thôn Lăng Vân. Nơi này thích hợp cư trú, có phấn đấu sẽ thấy được hy vọng.
Mang tiền xu tiến vào tiệm may, Ngụy Triết dự định mua thêm một “Ống tên săn thú”, không ngờ nhìn kỹ thì thấy trên kệ hàng đang có bày những thương phẩm mới.
[ Tên: Ống tên xích diễm ]
Phẩm chất: Hiếm
Hiệu quả trang bị: Mỗi phút tự động bổ sung một mũi tên, có thể nạp tối đa mũi tên.
Hiệu ứng đặc biệt: Sau khi tạo ra mũi tên có % tỷ lệ gắn hiệu ứng đặc biệt “đốt cháy”. Sau khi gắn thành công, sức tấn công của mũi tên +, gây thêm sát thương pháp thuật hệ lửa.
Giá bán: đồng.
[ Tên: Áo choàng hỏa vũ ]
Phẩm chất: Hiếm
Hiệu quả: Thể lực +
Đặc hiệu: Mỗi giây tạo ra sát thương pháp thuật hệ lửa xung quanh quân địch.
Giá bán: đồng.
Nhìn thấy rõ thuộc tính của trang bị, Ngụy Triết lập tức hít vào một hơi ― đây là cái lãnh địa thần tiên thế? Tại sao lại có bán cả trang bị tím!
Anh ta từng nghe người chơi nhắc tới, đầu trò chơi trang bị cao cấp còn thưa thớt, ngoại trừ may mắn nhặt được thẻ tím thẻ cam trong cơn mưa thẻ ngày đầu tiên, săn thú Boss là nguồn thu hoạch trang bị tím và cam duy nhất.
Mặc dù tính xác thực vẫn chưa được kiểm chứng nhưng đã không dưới hai lần anh ta nghe nói như vậy.
Hơn nữa những lãnh địa anh ta từng đi qua, cửa hàng hệ thống cũng không bán trang bị tím và cam, lâu dần Ngụy Triết cũng tự nhiên tin là thật.
Kết quả! Cửa hàng của hệ thống ở Thôn Lăng Vân co bán trang bị tím trang! Hơn nữa không phải một món mà là hai món!
Ngụy Triết khϊếp sợ kinh ngạc, sững sờ ở tại chỗ, hồi lâu mới định thần lại.
Qua nửa ngày anh ta mới sờ tay vào túi và thở dài tiếc nuối: "Không đủ tiền, không mua nổi, quá đáng tiếc.”