Lãnh Cung Hoàng Hậu

quyển 2 chương 18: xem chỉ tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta muốn thu tay lại cũng đã không còn kịp rồi!

“Đường công tử, Thạch mỗ đến đây là muốn xin Thanh Thanh cô nương khúc nhạc, chỉ là không biết tại sao, Thanh Thanh cô nương còn chưa đàn mà mình đã đàn rồi! Thật sự xấu hổ!” Dứt lời, liền muốn rút tay về

Lại bị hắn mở lòng bàn tay ra. Quả nhiên là hắn đang hoài nghi. Muốn vui đùa trước mặt nam nhân này thật đúng là khó khăn. Chỉ có nói mấy câu, làm mấy động tác mà hắn đã hoài nghi ta rồi, chưa biết chừng, hắn đã biết ta là ai rồi

Tuyên Tuyết Nhi chớp mi nhìn ta, không nói câu

“Thạch công tử biết không, Đường mỗ có sở trường, chỉ cần xem chỉ tay của người thì liền có thể đoán ra người này làm nghề gì, có lai lịch thế nào! Nếu Thạch công tử ngại nói thì Đường mỗ xem chỉ tay cho công tử chút, thế nào?” Hắn nói

Nghe thì có vẻ như đang hỏi ý kiến ta, kỳ thực thì tay nắm chặt lấy tay ta, tay kia ấn vào mạch môn của ta. Động tác này, ta có không đồng ý thì cũng phải đồng ý, không chịu cũng phải chịu

Cười hỏi ta địa ý kiến, kì thực một tay nắm chặt tay của ta, một tay khấu nắm chặt địa mạch môn. Cái này động tác, ta đồng ý, cũng phải đồng ý, không chịu, cũng phải đồng ý!

Hắn đang thử ta! Đương nhiên ta biết! Một nam nhân như hắn sao có thế biết xem chỉ tay chứ? Bàn tay của nam nhân và bàn tay của phụ nữ khác nhau rất lớn. Nếu nhìn từ xa thì có thể không cảm thấy nhưng đã nắm trong tay rồi thì không có chỗ nào mà ẩn trốn nữa

Hắn vốn đã biết chuyện của ta, chỉ là, ta đoán, hắn còn chưa biết ta là Diệp Dược Nô

“Nếu Đường công tử muốn xem chỉ tay thì có phải nên xem chỉ tay cho Thanh Thanh cô nương trước xem xem nàng có số vượng phu hay không?” Ta động động thanh sắc cười nói

Tuyên Tuyết Nhi thay đổi sắc mặt, nửa ngày mới nói “Công tử không muốn, liền quên đi!”

Ta muốn rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt đến mức không động đậy được! Đường Vấn Thiên cười nói “Vị công tử này cũng không nói là mình không muôn! Có phải không, Thạch công tử” Dứt lời, hắn liến cường ngạnh mở lòng bàn tay ta ra

Ta cũng không phản kháng, để mặc cho hắn bắt tay vào làm, nhìn kỹ chỉ tay

“chỉ tay của công tử cho thấy công tử là đại phú đắt tiền xa hoa đây. Chỉ là, tay phải của công tử, giữa ngón trỏ và ngón cái dấu kiến tử rất rõ, xem ra, công vốn là người thích đọc sách! Lòng bàn tay của công tử rất mềm mại, hình như cho tới bây giờ chưa bao giờ làm việc nặng! Có phải không, công tử?” Hắn dùng ngón tay cái hữu ý vô ý vuốt ve lòng bàn tay ta. Lực đạo vừa phải nhưng lại không để cho Tuyên Tuyết Nhi nhìn thấy

Ta ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắt của hắn. cái liếc mắt này, người bọn ta cũng đã hiểu rõ rồi! Hắn đã biết ta là người thế nào!

Hắn không giận mà cười, nói với hắn “Như vậy, công tử thử nói xem, ta làm nghề gì? Bây giờ trong nhà đã có thê thiếp chưa?”

Hắn hạ mắt xuống, nhìn nửa ngày mới nói “Công tử đã thành thân! Chỉ là, tâm tư của công tử không đặt trên người của thê tử! Đáng tiếc! Hắn lời, hắn liền nắm lấy bàn tay kia của ta, tinh tế quan sát

“Đường công tử cư nhiên nhìn ra được rằng tâm tư của ta không đặt đặt tại trên người thê tử? Chỉ là, có số việc, nếu như chỉ có mình ta đơn phương nỗ lực thì sẽ quá mức đơn điệu, không thú vị. Hơn nữa, thê tử của ta cũng không nhất định sẽ cảm kích! Nhưng thật ra, Đường công tử đặt nhiều tâm tư vào Thanh Thanh cô nương như vậy, tương lai, người nhất định sẽ là cặp thần tiên đồng hành!” Ta cười đáp lại

Hắn ngẩn người, nắm chặt lấy tay ta, bên môi phiếm nụ cười bất đắc dĩ “Có thể, trong lòng thê tử của Thạch công tử cũng có ý nghĩ đó, vì không nói rõ nên mới như vậy! Nếu đã cưới nàng thì cứ cùng nàng trò chuyện; nếu có thể, vợ chồng mĩ mãn hạnh phúc thì chung quy còn tốt hơn so với bây giờ, công tử ngày ngày chạy đi cầu hoan, tìm kiếm niềm an ủi khác!”

Ta cười nói “Đường công tử nói như vậy, nếu lòng của nàng thật sự đặt trên người ta thì liền sẽ không để ta đến nơi đây đánh đàn nghe nhạc mà không quan tâm gì tới ta. Có phải không, Đường công tử?”

Thấy người bọn ta, ta ta ngươi ngươi nói chuyện, khoé môi Tuyên Tuyết Nhi rủ xuống, cảm thấy không thú vị, liền nói “Xem ra, chàng và vị công tử này nhất kiến như cố [lần đầu gặp mặt mà như biết nhau đã lâu], sao Y Y này còn chưa trỏ về? Không bằng, ta đi xem xem nàng phân phó tiệc rượu thế nào rồi! Chờ khi ta trở lại, chắc người đã kết thúc việc xem chỉ tay rồi” Dứt lời, nàng liền thanh nhã ngáp cái, rồi chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài

Nhìn động tác của nàng, ta biết là nàng muốn Đường Vấn Thiên cùng theo nàng ra ngoài. Nhưng Đường Vấn Thiên không hề nhúc nhích, chỉ nói “Có muốn gọi người cùng đi với nàng không?”

Nàng quay đầu nhìn, cười nói “Không cần! Chỉ là vài bước mà thôi! Hơn nữa, mới vừa nãy bên ngoài ầm ĩ như vậy, ta cũng muốn đi xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Thạch công tử, ngươi vừa vào đây, chắc là biết? Bất quá, ta không biết là tới nơi đó có nguy hiểm gì không?”

Ta cười nói “Đường công tử, đây là yêu cầu của giai nhân đấy. Xem ra, chỉ tay này của ta, hôm nào lại xem tiếp là được rồi! Công tử ở đây lâu như vậy, hay là đi cùng Thanh Thanh cô nương đi! Một mình ta ở đây tự tấu cầm là được rồi!”

Tuyên Tuyết Nhi cũng đứng ở cửa, nửa quay đầu lại nhìn hắn, muốn nói nhưng lại thôi. Chỉ cần là người thì ai cũng biết tâm ý của nàng lúc này. Đường Vấn Thiên cân nhắc lúc lâu, có thế nào cũng không ngồi dậy nổi, nói với Tuyên Tuyết Nhi “Nàng đi mình đi! Nhân sinh khó có tri âm, ta và Thạch công tử quả nhiên là “nhất kiến như cố”, nhân tiện nàng nói cho Y Y chuẩn bị bàn án luôn, hôm nay người bọn ta muốn kết bái huynh đệ!”

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức Tuyên Tuyết Nhi cũng chỉ có thể đóng cửa rời đi

“Làm cho được giai nhân mất hứng, Đường công tử, ngươi thật hồ đồ rồi!” Ta giễu cợt.

“Không phải là Thạch công tử muốn biết là ta có thể nhìn ta thân phận của Thạch công tử hay không sao? Đường mỗ có cách, chỉ cần Thạch công tử không thấy phiền lòng là được!” Nói xong, hắn liền kề mũi sát lòng bàn tay ta! Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay ta. Trong lòng ta phát hoả, rất muốn nhảy dựng lên mà cãi cọ ầm ĩ với hắn, nhưng không thể

“Vốn là mùi thơm của thuốc! Nhất định là công tử hành y” hắn cười nói, nhưng đôi môi lại làm vào lòng bàn tay ta. Ta thử rút tay về nhưng hắn vẫn không buông tay

“Ngươi làm gì!” Ta chụp lấy tay hắn “Ta không có long dương chi phích [bị đồng tính]! Ghê tởm! Tránh ra”

Hắn vẫn không buông tay, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu [cười như ko cười] nhìn ta. Ta cũng xác định, ta không có long dương chi phích! Chỉ là, công tử có phát hiện ra không, tay của công tử, đầu ngón ta tay nhọn, không giống với đôi tay của nam nhân” Hắn xoè bàn tay của mình ra, đặt cạnh bàn tay ta

Bàn tay to lớn ngăm đen, ngón thon dài, khác biệt rất lớn so với bàn tay của ta!”

“Bàn tay trắng hồng! công tử có bao giờ thấy thẹn với bàn tay thế này không?” Dứt lời, liền nắm lấy tay ta thật lâu trong lòng

Ta liều mạng thúc hắn. Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta. Nửa ngày mới nói nhỏ bên tai ta “Được rồi! Ta đã biết ngươi là ai rồi! Làm bộ làm tịch trước mặt ta cũng vô ích! Nếu không phải là ngươi chưa bao giờ giả nam trang thì ta cũng không mất nhiều thời gian như vậy mới nhận ra ngươi. Đã chạy đến nơi này, chứng tỏ trong lòng ngươi có ta” Thanh âm của hắn vẫn bình bĩnh như vậy

Bình tĩnh đến mức ta hận không thể đánh tan nụ cười trên giương mặt hắn!

Ta cười lạnh nói, “Đúng vậy! Trong lòng ta đương nhiên là có ngươi! Ngươi nói xem, nam nhân ngày ngày muốn đấu đá với ngươi, dồn người vào chỗ chết, trong lòng ngươi có thể không có hắn sao? Có phải không? Cho nên, nếu trong lòng ta không có hắn thì sao mà cơ hồ hàng đêm đều cắn răng nghĩ về hắn” Tay kia của ta ôn như vuốt ve gương mặt hắn

Hắn ngẩn người, rồi cười ha hả. Bên trong tiếng cười lộ ra vẻ đắc ý đến vô tận. Nửa ngày sau, hắn mới noi “Đối với ngươi, muốn làm cho ngươi ngày ngày nhớ đến người thì chỉ có biện pháp duy nhất, đó là làm cho ngươi ngày ngày hận người đó. Nhưng, ngươi có trả thù hắn thế nào, cuối cùng cũng sẽ không hạ đòn sát thủ. Xét đến cùng, trong lòng ngươi vẫn có hắn. Hận thù chỉ là lý do của ngươi mà thôi! chỉ là, trong cuộc sống có rất nhiều điều bất đắc dĩ Nếu thật sự muốn làm ngươi dứt bỏ thù hận đối với hắn thì ngươi sẽ phát hiện rằng: nguyên lai, trên đời này không có người nào đáng để cho ngươi quan tâm! Vì vậy, chỉ có lựa chọn việc làm cho ngươi tiếp tục hận hắn!”

Hắn muốn nói cái gì? Ta không thốt nên tiếng, kinh ngạc nhìn hắn nói dông nói dài. Đúng là hắn luôn nghĩ như vậy sao?

Bây giờ thì ta đang nghe nói, nhưng ta lại chưa từng nghĩ rằng nhiều năm sau cũng sẽ tới phiên ta nói những lời này, cũng có cảm xúc giống như hắn lúc này. Nguyên lai, vừa yêu vừa hận người trong thời gian dài, lòng thù hận của ngươi sẽ cuồn cuộn không dứt, có hận thế nào cũng hận không xong

Ta cứ kinh ngạc như vậy mà nghe, cảm thấy trong tâm đau đớn Ta biết tâm tình của hắn lúc này, ta làm sao mà không nếm phải đây? hắn có quốc gia để chiếu cố, cũng muốn trông nom đến tâm tình của người nhà Tuyên gia, quan trọng nhát là trong tâm của hắn còn có nàng. Mà ta có thể làm gì đây? Ta chỉ là nữ tử giang hồ mà thôi, cho dù nổi danh thì có sao? Đối với Tuyên thành mà nói, cuối cùng ta cũng chỉ là đối tượng mà bọn hắn muốn diệt trừ

Hắn sao có thể vì ta mà đắc tội với Tuyên thành! Loại tinh yêu này quá mức yếu ớt, yếu ớt đến mức, chỉ cần chạm chút sẽ vỡ tan

Ta cảm thấy trong tâm cực lạnh, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lại lạnh đến mức run rẩy

“Có phải bị bệnh không? Sao lại phát run?” Hắn ân cần nói, cau màu suy nghĩ chút, cuối cùng ôm ta vào lòng “Làm sao vậy?”

Ta không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu. Nửa ngày sau mới đẩy hắn ra, lạnh lùng nói “Khi nào ngươi mới quay về triều?”

Hắn thoáng giật mình, “Có thể đem nàng mang về thì liền sẽ quay về triều. Ta tưởng rằng, ngươi là vì ghen nên mới đến đây!”

“Hoàng thượng có yêu thương nữ tử đến thế nào thì cũng không thể bỏ mặc quốc sự! Phải biết rằng, ngài trăm phương ngàn kế để ngồi lên cái đế vị này, vốn là bao nhiêu người cầu cũng không được! Hoàng thượng nên quý trọng những thứ trong hiện tại. Ta chỉ muốn nói như thế” Bên môi ta nổi nụ cười

Hắn thoáng giật mình.”Đúng vậy! Mấy ngày nay, ta đích thật là quên rồi! Các đại thần cũng đã tới không ít, ngươi tới đây còn chậm hơn ngày so với dự tính của ta! Vốn tưởng rằng, ngày tân hôn nhét nàng vào hoàng cung, nhiều nhất là ngày thì ngươi sẽ không chịu nổi. Chỉ là không ngờ rằng ngươi lại nhịn đến ngày! Lúc ta sắp từ bỏ hi vọng này, nghĩ rằng ngươi sẽ không đến, thì ngươi lại xuất hiện. Ngươi nói xem, trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không? Diệp Dược Nô, ta thật sự không hiểu nổi ngươi rồi!”

Ta cười lạnh, rút tay về “Trong lòng hoàng thượng có ít người sao? Trong đó sẽ gia tăng thêm người là ta sao? Ta tới nơi này là vì Hoàng thượng không tự mình ngẫm lại, hay ít nhất cũng vì Tuyên cô nương mà ngẫm lại. Tự gánh lên mình cái tội danh này, đối với hoàng hậu ta cũng là loại chướng ngại!”

“nói như vậy thì ta không thể không hồi triều rồi” Có hoàng hậu hiền đức như vậy, thật đúng là phúc khí kiếp trước ta đã tu luyện!” Hằn cười nói

“Ngươi phải đi về? Nàng ở lại đây?” Ta nghiêng đầu hỏi

“Nàng không muốn đi theo thì ta cũng không có biện pháp! Chỉ có thể chờ đến khi nào có thời gian thì sẽ đến chỗ nàng! Hoàng hậu có để bụng không” Hắn cười nói

“Chỉ cần hoàng thượng không chậm trễ sự tình, cho dù ngày ngày tới đây thì ta cũng không xen vào! Chỉ là, chuyện ta tới chỗ này, ta không hi vọng có nhiều người biết! Ta sợ, sẽ làm cho ngươi càng khó mang nàng trở về!” Ta cười, rút tay ra, bất động thanh sắc cách xa hắn ít

Lại bị hắn phát hiện, hắn kéo ta trở về “Hoàng hậu vốn nên ngồi ở bên người hoàng đế! Xem tâm tình mà định rồi! Nếu ngươi không muốn cho nàng biết, cũng không muốn cho mọi người trong cung biết, thì liền phải xem biểu hiện của Hoàng hậu rồi!” Dứt lời, hắn liền cất giọng cười ha hả

Nếu không không làm rõ ràng cho ta, ta cũng không làm rõ cho hắn. Rõ ràng đã đuổi theo Tuyên Tuyết Nhi mà lại đối xử với ta như vậy! nói là yêu ta, rồi lại hận ta. Nói là hận ta, rồi lại thâm tình với ta! Thật phức tạp

Ta cảm giác thấy đau đầu. Một tay đẩy hắn ra, lạnh lùng nói “Nếu hoàng thượng muốn Tuyên cô nương quay về triều sớm chút, thì nên chú ý cho đúng mực! Tuyên cô nương không có dễ nói chuyện như ta!”

Hắn ngẩn ra, ôm bụng cười bò lên trên bàn “Phụ nữ Diệp gia ngươi thật thành thực! Cư nhiên nói ra những lời này má mặt không chút đỏ! Sao Diệp Dược Nô ngươi không nói là khắp thiên hạ không có ai dễ nói chuyện như ngươi luôn đi! Thật là…, ha ha ha!”

Đang cười thì cửa bị đẩy ra, Y Y chậm rãi đi vào, cười nói “Đã để nhị vị công tử đợi lâu! Thật đúng là không yên tâm! Rượu và thức ăn đã sắp tới rồi!” Nàng giấu tay trong ống tay áo, ngồi vào cạnh chiếc bàn bát tiên trong phòng

Ta thấy bộ dáng của nàng hình như không đúng, chớp mi cười nói “Y Y, mới vừa rồi có thấy Thanh Thanh cô nương không? Đường công tử vừa nói với ta chuyện đáng chê cười, nói là muốn kết huynh đệ với ta!”

Đường Vấn Thiên cười nói “Nói như thế sao lại là chê cười? Khó khăn lắm mới gặp được tiểu huynh đệ tâm đầu ý hợp như vậy, kết huynh đệ thì có gì kỳ quái!?

Y Y cười nói “Kỳ thật, căn bản không cần hình thức cầu kỳ, không phải là có câu “Tứ hải giai huynh đệ” [người trong biển đều là huynh đệ] sao? Nếu đã đều là huynh đệ rồi thì còn cần kết bái gì nữa?”

Sắc mặt của Đường Vấn Thiên trong nháy mắt trở nên hổ thẹn. Ta rất muốn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng. Nói “Đúng vậy, đúng vậy! Nếu đã là huynh đệ rồi thì còn cần nghi thức gì nữa, đó là quá mức phô trương rồi, đúng không”

Y Y cười nói “Tiểu Hỷ đã thay y phục! Ngày thường không nhìn ra được, Tiểu Hỷ quả nhiên là xinh đẹp. Mới lúc nãy bị nữ phó khi dễ, thật sự là ủy khuất nàng. Về phần Ngưng nhi, ta vừa mới đi qua, không có chuyện gì hết. Nếu không phải là nữ tử này quá mức kiêu ngạo thì ta cũng sẽ không ra hạ sách này. Các cô nương trong Y Y các này, cho tới bây giờ đều là tự nguyện bán thân, cho nên được quyến quyết định trao thân cho ai. Đã như vậy, ta cũng chỉ thành toàn cho nàng!” Nói đến câu sau, nàng cơ hồ cắn răng

Thoạt nhìn, trong chuyện này có phen biến cố!

Trong lòng ta thấy nghi ngờ, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng, xốc tay áo nàng lên, bất ngờ nhìn thấy vết thương trên tay nàng

“Tại sao có thể như vậy!” Đường Vấn Thiên nhảy qua, cầm lấy tay nàng, nói “Người nào đả thương ngươi? Mau nói!”

Khoé môi Y Y rủ xuống vài phần, nhẹ giọng nói “Lúc nãy gặp phải mấy người khách nhân không biết nói lý, Y Y các chúng ta đã xử lý rồi! Ta đã cho gọi hộ viện! Bình thường thì khách nhân có nháo sự thế nào cũng vô ích! Chỉ là lần này, ta không cản thận”

Thật tốt! Nói đi nói lại mà cũng không nói mọi chuyện cho rõ ràng! Nàng vốn là có chủ tâm muốn làm cho hắn mơ hồ! Lòng ta thầm lĩnh hội, nhất định là có chuyện khó nói nên lời nên mới không nói ra!

Cũng không thể tiếp tục truy cứu, chỉ lấy từ trong lòng ra chiếc khăn màu trắng, tinh tế băng bó chỗ bị thương của nàng

“Không nên để vào nước! không thì sẽ bị hoại tử! Mặc dù không phải là vết thương gì lớn nhưng nếu lưu lại sẹo thì không tốt rồi!” Ta nhẹ giọng nói

Sắc mặt của Đường Vấn Thiên vẫn hổ thẹn. A, quả nhiên là thú vị!

“Việc nhỏ mà thôi! Không cần khẩn trương như vậy!” Nàng cười, giấu chỗ bị thương vào trong tay áo như trước “Nhưng thật ra, nếu Đường công tử có việc muốn làm thì cứ làm! Có ta nhìn cũng không sao!”

Đường Vấn Thiên giật giật khoé môi, lạnh lùng nói “Ngày mai liền quay về! Như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?”

Quả nhiên là giữa hắn và nàng có giao tình! Chỉ không ngờ là hắn lại khẩn trương vì nữ tử này như vậy! Là mối tình đầu? Tình đầu của hắn hẳn phải là Tuyên Tuyết Nhi mới đúng. Hay là…….. ta tinh tế nhìn chằm chằm vào mặt Y Y

Nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được cái gì, lắc lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là thôi đi

Có vài thứ, không phải ngươi muốn là ngươi liền có thể làm. Quốc sư cũng đã điều tra lai lịch của nàng nhưng lực bất tòng tâm

Sợ rằng, quốc sư muốn điều tra nàng cũng bởi vì vì bộ dáng khẩn trương của Đường Vấn Thiên đối với nàng! Một nữ tử được hoàng đế coi trọng như vậy, có thế nào cũng đáng để điều tra

Cừu nhân và bằng hữu của Đường Vấn Thiên, chỉ sợ là vị quốc sư đại nhân này đều biết được “nhất thanh nhị sở” [biết không sót ai]

Không ai hiểu rõ ngươi bằng kẻ thù của ngươi! Chưa biết chừng, ngay cả chính ngươi còn không hiểu được bản thân mình

Lòng ta trong cười khổ. Tựa như Đường Vấn Thiên hiểu rõ ta!

Bởi vì ngày ngày muốn đánh bại, cho nên càng muốn tìm hiểu rõ

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Y Y cất giọng nói “Tiến vào!”

Cửa phòng mở ra, mấy phó nữ lục tục tiến vào. Ta thở dài trong lòng. Xem ra, tối nay mới chỉ là bắt đầu

“Sao Thanh Thanh cô nương còn chưa vào? Không bằng, ta đi ra xem nàng chút, thế nào?” Không muốn tiếp tục ngây ngốc như vậy trước mặt nam nhân, bên môi ta mỉm cười, chuẩn bị quang minh chính đại trốn ra ngoài

Nhưng Đường Vấn Thiên lại cười nói “Công tử sợ rằng nàng sẽ lạc đường trong Y Y các sao? Xem ra công tử thật để ý tới Thanh Thanh! Nàng chỉ có lo lắng cho người chứ chưa người nào lo lắng cho nàng! Thật giống với vị bằng hữu ta quen biết!”

Ta cười nói, “Như vậy thoạt nhìn, vị bằng hữu này của công tử quả nhiên là bầu trời có, trên mặt đất không đó! Hẳn có tuyệt thế giai nhân đây! chỉ là không biết, Thạch mỗ có vinh hạnh gặp mặt vị giai nhân này hay không?” Ta biết rõ, người hắn đề cập đến chính là ta, nhưng lại đang ở trước mặt Y Y, ta nói vậy là để nhìn xem, trong tim hắn, Y Y có vị trí như thế nào!

“Nguyên lại, công tử còn quen biết vị giai nhân tri kỷ như thế sao? Thật muốn gặp mắt đây! Nữ tử như thế thật đúng là đặc biệt! Công tử có thể mang nàng đến đây gặp ta không?” Y Y cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt đầy chờ mong, đầy khát vọng

Nếu là tình nhân thì tất hẳn sẽ không nói ra những lời thế này, như vậy, liền chỉ có khả năng! Ta hi vọng mình đoán không sai

Đường Vấn Thiên hứng thú phần nhìn nàng cái, nửa ngày mới nói “Vị hồng nhan nay của ta chưa chắc đã đồng ý. Y Y, nếu thật sự muốn gặp phải xem xem vị hồng nhan này có nguyện ý hay không thôi” đôi mắt sáng quắt của hắn nhìn chằm chằm vào ta, phiếm ra tia chờ mong

Hắn cũng muốn ta gặp riêng Y Y? Y Y này rốt cuộc là ai? Tại sao mà được Đường Vấn Thiên coi trọng như vậy? Chỉ câu nói bình thường như thế cũng làm hắn coi trọng! Một mực muốn thực hiện cho nàng

Nếu không biết thì đến lúc gặp mặt đó, ta tự điều tra là được rồi! Bên môi ta phiếm nụ cười, nói “Ta tin rằng vị hồng nhan này của Đường huynh cũng là người thông tình đạt lý, nếu biết có vị giai nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy đang ở đây, cho dù là thiên sơn vạn thuỷ cũng tất hẳn sẽ đến đây để gặp ngươi, Y Y à!”

Ta nâng cằm nàng lên, cười đến gian trá

Quả nhiên, khoé môi của Đường Vấn Thiên có rút. Nếu sự thật đúng như ta suy đoán thì động tác này của Đường Vấn Thiên cũng là tự nhiên! Khó có được cơ hội trêu cợt Đường Vấn Thiên, trong lòng đương nhiên là cao hứng rồi

Mà nàng, bởi vì bị ta hành động lỗ mãng trước mặt Đường Vấn Thiên nên sắc mặt cực mất tự nhiên

Ta tiếu chút nữa là bật cười. Chuyện này càng ngày càng chơi đùa thật vui! Không ngờ ở đây lại phát hiện chuyện kinh hỉ như thế này

Thức thời thu tay lại. Lúc này, cánh cửa cũng bị Tuyên Tuyết Nhi mở ra. Thần sắc của nàng không hề tốt, quần áo đã được thay toàn bộ

Ta chớp mi, thay quần áo mà lại không thay trong phòng của mình, chắc hẳn đã xảy ra chuyện! Bên môi ta nở nụ cười! người Lạc Phong đã làm việc rồi! Bên môi ta nổi lên nụ cười lạnh! Nếu chuyện đã hoàn thành thì bản thân ta muốn nhìn xem, Đường Vấn Thiên còn đón nàng hồi cung thế nào!

“Thanh Thanh! Ngươi đã về rồi? Đến đây, ngồi xuống, chén rượu!” Y Y hô.

Nàng ngẩn người, chậm tiêu sái ngồi xuống bên bàn, tiếp lấy chén rượu trong tay Y Y, uống hơi cạn sạch

Xem ra, Y Y đã biết chuyện! ta cười lạnh trong lòng

Ta thậm chí nhìn thấy bàn tay cầm chén rượu của nàng đang run rẩy! Hôm nay đến đây, nhìn thấy cảnh tượng thú vị như vậy, quả nhiên là có tốn nhiều tiền thì cũng nguyện ý

Đường Vấn Thiên ấn ta ngồi xuống, cười rót cho ta chén rượu, tay nâng chén nói “Công tử, vì người chúng ta “nhất kiến như cố”, Đường mỗ xin kính trước chung” Dứt lời, hắn liền ngửa đầu đổ chén rượu vào miệng, đặt cái chén sang bên, bình tĩnh nhìn ta

Ta cười chút, nhìn lại hắn

Hắn chớp mi, trong ánh mắt lộ ra tia sáng sáng quắt, bên môi phiếm ý cười, tiếp tục “ta chén ngươi chén”

Bữa cơm người lúc này đã trở thành trận quyết đấu giữa người bọn ta! Vốn chỉ là cuộc tỉ thí tửu lượng nho nhỏ, bây giờ lại biến thành cuộc tỉ thí dũng khí! Tới cuối cùng đã trở thành “ai không muốn sống hơn ai”

Nhìn thấy người bọn ta uống vào bụng chén rượu mà không hề dùng chút thức ăn, Y Y nói “cho dù vị công tử này có tâm đầu ý hợp thì cũng không thể uống cách như vậy! Uống rượu không phải là uống như thế! Phải chậm rãi nhấm nháp, nghe khúc nhạc, thưởng thức mĩ nhân. Lương thần, cảnh đẹp. Uống như người, rất tổn hại sức khỏe” nàng cất giọng nói

Ta cười, mị mắt như tơ “Thật không? Vậy thì lại càng muốn uống rồi! có phải không Đường huynh?”

Bên môi hắn phiếm nụ cười đầy hứng thú, nửa ngày mới nói “Nếu Thạch huynh khiên trì thì Đường mỗ liền bồi quân tử!”

“Các ngươi uống nhiều rượu như vậy, ta đây cũng muốn uống!” Tuyên Tuyết Nhi đột nhiên cầm chén lên, uống hơi cạn sạch. Đường Vấn Thiên chớp chớp mi, ngửa ngày không lên tiếng

“Y Y, đem tất cả loại rượu tốt đến đây! Ta muốn uống!”

Y Y nhìn nàng cái, nửa ngày không lên tiếng “Hay là quên đi! Uống nhiều rượu như vậy làm gì?”

“Làm sao vậy, Thanh Thanh? Sắc mặt của nàng không tốt!” Đường Vấn Thiên nói

“Chàng quan tâm xem ta làm sao ư? Cái mà chàng quan tâm, cho tới bây giờ không phải là ta, mà là thế lực của Tuyên thành! Là thế lực của Tuyên thành! Là khuôn mặt này của ta! Mới vừa rồi ta bước vào, chàng không hề hỏi xem ta làm sao vậy, mà là cùng uống rượu với tên công tử kia! Chàng quan tâm ta sao?” Dứt lời, nàng đột nhiên đứng dậy, tay đẩy tung cái bàn, mọi thức ăn và rượu đều rớt hết xuống đất. Nàng khóc ngã xuống đất!

Xem ra, là người giả bộ đến điên cuồng! Ta thức thời đứng lên, chắp tay nói “Nếu tiểu thư mất hứng thì Thạch mỗ đành cáo từ rồi!”

Đường Vấn Thiên cau mày, nửa ngày mới nói, “Vậy không tiễn công tử rồi!”

Ta cười nói, “Đường công tử nên trong nom Thanh Thanh tiểu thư mới đúng!” Dứt lời, liền đi ra ngoài!

Nhìn phản ứng của nàng, có vẻ chuyện đã hoàn thành!

Ta không ngăn được tâm tình vui vẻ. Hôm nay thật sự thu hoạch không ít, vừa thu nhận được Tiêu Hỷ, vừa nhổ được cái đinh trong mắt mình. Sau đó lại phát hiện ra người như Y Y

Một mình Y Y là đủ để so được với Tuyên Tuyết Nhi!

Trở lại trong cung, ta tinh tế hỏi tình hình làm việc của Lạc Phong, nửa ngày sau mới cau mày nói “Các ngươi xác định chuyện này không phải do các ngươi làm? Có người đã làm chuyện này trước chung ta? Vậy các ngươi đã làm gì trong Y Y các rồi?”

Ta đột nhiên có loại cảm giác bất hảo. Cảm giác như ta đang bị người khác nắm trong tay. Rõ ràng là thắng, nhưng lại có người nương tay cho chiến thắng của ta

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio