Lãnh Cung Hoàng Hậu

quyển 3 chương 14-1: động phòng hoa chúc – phần 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn híp mắt lại nhìn ta. Im lặng không lên tiếng.

“Ngươi đã làm gì Vấn Hiên rồi?” -ta nói giọng khàn khàn.

Nam nhân trước mắt,vốn là ngay cả nữ tử mình yêu mến nhất cũng có thể cho nam nhân khác…! Tuyên phi nuôi dưỡng hắn lâu như vậy, nhưng hắn lại nhân việc hoàng đế băng hà, liền đem cái chết ban thưởng cho nàng! Như vậy, Vấn Hiên hắn, Vấn Hiên hắn! Hắn(đvt) sẽ hạ độc thủ với Vấn Hiên sao?

“Vấn Hiên đang nghỉ ngơi! Trong hai người, nàng cho rằng, ta sẽ lựa chọn đem Vấn Hiên lưu lại sao?” Hắn hừ lạnh , dứt lời, liền đứng dậy rời đi!

“Ta chán ghét ngươi! Đường Vấn Thiên! Ta chán ghét ngươi!” Ta cắn

răng nói. Thân thể hắn khựng lại, nửa ngày mới nói, “Nàng cho rằng, ta sẽ để ýsao? Ta vốn là một người xấu, một người xấu nếu như đột nhiên không làm chuyện xấu, vậy sẽ làm cho người ta cảm giác được kỳ quái. Phải không?” Hắn dứt lời, liền rời đi khỏi động. Đem cự thạch phong tỏa cửa động.

Ta vỗ về cái đầu đau đớn. Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu như năm đó hắn yêu ta, vậy hắn tại sao lại hại ta! Nếu như hắn năm đó đối với ta có tình. Như vậy, hắn cho ta ba cái tát lại như thế nào tính đây? Ta và hắn trong lúc đó, đã tồn tại rất nhiều vấn đề. Vấn đề loại này, giống như vô số nút thắt không giải được. Lý giải như thế nào, cũng lý giải không ra! Vỗ về vách đá.

Bên kia vách đá, vốn là Vấn Hiên! Ta thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn. Ít nhất mà nói, ta và hắn mặc dù bị Đường Vấn Thiên tách ra, nhưng là, ta vẫn biết, hắn luôn ở nơi không xa nào đó chờ ta! Một vách đá, mặc dù tách hai người chúng ta ra, nhưng lại đem trái tim chúng ta gắt gao dính liền ở cùng một chỗ! Không bao giờ chia lìa nữa! Đem mặt áp vào trên đầu tảng đá. Bên môi ta phiếm tươi cười.

Qua được mấy ngày, vết thương trên đùi ta đã tốt hơn rất nhiều. Đường Vấn Thiên mỗi ngày đưa thức ăn tới cho ta. Ta lạnh lùng, không hỏi tin tức của Vấn Hiên nữa! Hắn cũng nhường nhịn ta một ít, hắn hỏi ta. Hắn ăn mấy lần, ăn bao nhiêu, hắn đều đã nói với ta. Cuộc sống như vậy, phong phú, mà lại bất đắc dĩ. Ta chỉ ngóng trông chân của mình có thể khá hơn, có thể đứng lên nhanh lên một chút, như vậy, ta liền có thể chạy ra khỏi nơi này! Cùng Vấn Hiên ở cùng một chỗ!

Ngày hôm đó, ta đang mơ mơ màng màng ngủ. Đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trên thân thể đau xót. Tiếp theo đó là một cỗ cuồng phong bạo vũ, tình cảm mãnh liệt. Ghê tởm! Rốt cuộc là ai! Ta vuốt bờ vai của hắn. Hắn cố gắng không thở gấp. Cho tới khi qua được nửa canh giờ, mới từ trên người ta xoay người đi xuống.

“Nàng vẫn xinh đẹp như vậy!” Thanh âm Đường Hỏi Thiên từ trong bóng tối truyền đến. Ta hơi giật mình nhìn sơn động đỉnh. Thanh âm đã khóc được ách rồi. Nam nhân này! Hắn đã từng nghĩ tới cảm giác của ta chưa? Lúc ta đã đáp ứng Vấn Hiên, hắn dĩ nhiên! Hắn dĩ nhiên! Nước mắt của ta, liền tự dưng rơi xuống. Vốn là nước mắt thương tâm. “Đường quốc chủ lúc nào bắt đầu dùng bạo lực với nữ nhân vậy? Hơn nữa, lại là một người vốn không nên là nữ tử của ngươi!” Ta nói xong, nước mắt, liền tự rơi xuống! Cảm giác chính mình có lỗi với Vấn Hiên! Hắn duỗi tay tiếp được nước mắt của ta, “Nàng hình như không có nghe rõ ràng ta nói, ta không nghĩ muốn đem nàng tặng cho hắn! Đây là một cuộc cạnh tranh công bằng, chỉ là ta đã nhiều hơn Vấn Hiên rất nhiều bước mà thôi! Ta có thể nói, ta gần như nắm chắc thắng lợi! Hắn bị thương, bây giờ còn không có tốt hơn! Rất tốt! Chỉ cần trong bụng của nàng lại có hài tử của ta, ta liền không tin, hai người còn có thể ở bên nhau!”

Do lý do này, hắn mới như vậy nửa đêm tiến vào cưỡng bức ta!”Ta có lỗi với Vấn Hiên! Ta không còn có mặt mũi nào theo Vấn Hiên ở cùng một chỗ rồi! Ngươi thắng rồi! Đường quốc chủ!”

Bên môi hắn nổi lên tươi cười đắc ý, duỗi tay đến ôm lấy ta, ở trên một cái đảo không người, ta và hắn lại đi tới cùng nhau! Hai người chúng ta nếu không có vấn đề trong chuyện tình cảm. Hắn mỗi ngày săn thú trở về, liền cho ta đem con mồi lột tẩy sạch sẽ, đặt trên bếp lửa nướng. Ở bên ánh lửa,hai người chúng ta sẽ nói một ít chuyện không quan trọng. Chưa người nào nhắc tới chuyện trong hoàng cung lúc trước.

“Vấn Thiên!” Hắn cả kinh quay đầu lại.

“Có rắn” Ta kêu sợ hãi. Lúc hắn phản ứng được, chân đã bị cắn rồi! Ta kêu sợ hãi. Hắn đem rắn trên đùi vứt xuống.

Ta xốc lên quần áo của hắn xem xét, môi, liền hấp tới trên vết thương của hắn! Lúc trước Đường Vấn Hiên và Tuyên Tuyết Tán hai người trúng xà độc,ta cũng không từng vì hai người hắn hút độc,nhưng, ta vì hắn, làm! Phun ra ngụm máu tươi cuối cùng,hắn ôm lấy thân thể của ta, vội vàng hỏi, “Nàng không có việc gì chứ?Nàng thế nào!”

Ta cười suy yếu: “Ta còn chưa có hỏi chàng,chàng như thế nào đã hỏi ta rồi?”

Trên mặt hắn tái nhợt, lộ ra thản nhiên cảm động. Ôm ta vào lòng,nức nở nói, “Ta không nghĩ tới, nàng dĩ nhiên sẽ

vì ta hút độc! Diệp Dược Nô! Ta thật sự không ngờ, hai người chúng ta, còn có thể có một ngày như vậy!”

“Đúng vậy! Nếu hai người chúng ta sau này chỉ sống trên đảo Hải Sa này thì tốt biết bao! Chúng ta,có thể không bao giờ

xen vào ân ân oán oán nữa. Không có Hoàng quốc, không có Tuyên Tuyết Dung, không có Tuyên Tuyết Nhi! Không có hết thảy! Hai người chúng ta, chỉ là Đường Vấn Thiên và Diệp Dược Nô! Như vậy có bao nhiêu tốt đẹp!” Ta ghé vào lưng hắn,vừa nói vừa trợn trắng mắt. Cho đến giờ phút này,ta mới thật sự có cảm giác, lời nói của ta, sự thật đúng là như vậy! Dĩ nhiên,không vì tranh thủ sự tín nhiệm của hắn. Dĩ nhiên là lời nói từ trong tâm của ta! Nghe lời thật lòng, hắn cũng động dung. Theo hắn khúc ý hầu hạ, là muốn từ trong thạch động này đi ra ngoài. Chỉ là, nam nhân này rất khôn khéo, khôn khéo đến nỗi ta chỉ nói nửa phần giả dối, hắn sẽ liền phát hiện! Cho nên, tình cảm của ta không thể giả! Ta tin tưởng, lúc này, hắn cũng đối với ta có một chút tín nhiệm! “Ngày mai, ta đem hòn đá ở cửa sơn động rời đi một ít, cho

nàng có thể nhìn xem ánh sáng bên ngoài, được không? Hắn nhẹ giọng nói.

“Có chàng cùng ta,ta không sợ.” Ta ôn tồn dựa vào thân thể hắn. Hắn chấn động. Liền giơ lên cằm của ta, hôn trụ môi ta.

Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, thì ra phụ nữ, thật rất muốn được nam nhân yêu! Chủ động đáp lại, càng đưa tới nhiệt liệt sóng triều.

Ngày thứ hai, lúc hắn ra ngoài, quả nhiên đem hòn đá trước cửa sơn động nhích ra một nửa. Ta hí mắt nhìn bên ngoài sáng rỡ. Cắn môi dưới. Đường Vấn Thiên, người này lòng nghi ngờ rất nặng. Nếu như lúc này không đi ra ngoài, hắn sẽ có lúc hoài nghi ta. Vì vậy, ta liền dìu tường,chậm rãi đi ra bên ngoài. Mới dò xét được nửa thân thể, hí mắt nhìn bên ngoài. Liền chứng kiến ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Đường Vấn Thiên: “Như thế nào? Còn muốn chạy?”

Ta lắc đầu. “Buồn bực nhiều ngày như vậy rồi, luôn nghĩ ra ngoài xem một chút! Chàng vừa mới trúng độc xà, ta nghĩ

giúp chàng đi tìm chút thảo dược! Trên đảo Hải Sa này, loại độc xà này có rất nhiều, ta sợ, cuối cùng có một ngày chàng trúng độc, mà không ai ở bên chàng thì làm sao bây giờ!”

“Nàng nghĩ muốn nghiên cứu giải dược của độc xà đó để cho ta mang theo trên người?” Hắn hí mắt nhìn ta. Rõ ràng thấy

ta cố gắng giữ vững thân thể, nhưng lại không đến đỡ ta. Ta gật đầu, “chàng ở trên đảo này nhức đầu, ta ở trong

động một mình, chân vừa không tốt, không phải chết đói, thì là chết khát! Chàng nói xem!”

Hắn nhướng mi. Suy nghĩ hồi lâu, hơi giương lên khóe môi.Liền đi tới nâng ta dậy. Lúc này mới nhỏ giọng nói, “Nàng

muốn tìm thuốc, nói với ta một tiếng, ta sẽ đi tìm! Ta cũnghiểu mà!”

Hắn tin! Ta hít một hơi sâu. Hắn cười hôn môi ta. Ta không lên tiếng,mặc hắn hôn như vậy. Qua được chốc lát, hắn mới nhẹ giọng nói:

“Khoảng trống giữa hai người chúng ta trong thời gian bốn năm qua, bây giờ phải nhanh chóng đền bù lại mới được!”. Dứt lời liền đem ta bế lên. Hướng bên trong sơn động mà đi! Ta đã quen rồi. Ta còn có cái gì cũng may ý địa đây!

Vấn Hiên đang ở bên trong thạch động đối diện kia! Giống như khi chúng ta ở trong hoàng cung, hắn ở tại Xuất Vân Điện, mà ta lại ở Dược Nô cung! Rõ ràng chíng là ở cùng trong hoàng cung, lại bị Đường Vấn Thiên dùng một bức tường tách ra! Bây giờ, rõ ràng lại ở nơi rất gần, nhưng lại vẫn bị hắn dùng núi đá thật lớn tách ra!

Như vậy một đạo tường vây, liền khiến tâm lí hai người chúng ta vĩnh viễn bị đả thương! Bây giờ, núi đá này,liền thay thế

tường vây được rồi! Mặc kệ tại hoàng cung, hay là tại giang hồ, hay là tại Hải Sa đảo. Ta và Vấn Hiên, chung quy cũng bị ngăn cách bởi Đường Vấn Thiên! Mà ta và Đường Vấn Thiên trong lúc đó, thì lại bị ngăn cách bởi Tuyên Tuyết Dung! A! Vốn là hé ra mặt Tuyên Tuyết Dung!

Hắn quả nhiên tìm dược liệu đến cho ta. Nơi độc trùng thường lui tới thường có dược thảo giải độc. Hắn quả nhiên là cao thủ dụng độc, rất nhanh liền đem giải dược của xà độc hái rất nhiều trở về! Ta tinh tế nghiên chế thành dược hoàn nho

nhỏ, cho hắn mang theo trên người.

Beta: Cổ Dao

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio