Nàng buông tay, cười nói “Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào, nói ra, ta xem xét chút”
Nàng nói nàng sẽ xem xét! Trong lòng ta kích động, đột nhiên không có ý tứ mà đứng lên, ngập ngừng nói “Cái này! Cái này! Ngươi nói đi! Ha ha! Ha ha! Như vậy! Như vậy…” Xong rồi, kích động quá, nói không ra lời rồi
Nàng dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm ta “Như vậy cái gì? Ngươi đang ám chỉ cái gì? Hay là còn chưa chữa hết bệnh? Chi bằng chúng ta làm lại?”
Sắc mặt của ta thoáng trắng bệch. Một hồi lâu mới nóng “Ngươi phải để cho ta suy nghĩ xem ngươi nên phụ trách thế nào!” Vất vả lắm mới đòi nàng phụ trách được
Nàng thu ngân châm lại, khoanh tay trước ngực, nói “Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong thì nói với ta!” Nàng lắc đầu, thấy nàng định rời đi, trong lòng ta quýnh lên, kêu to
“Ngươi ngươi ngươi! Chờ lát! Hảo! Buổi tối ngày mai trong Hoàng thành có hội chùa, ngươi theo ta đi chơi, được không?” Nói ra rồi! nói ra rồi! Bang bang! Bang bang! Hảo khẩn trương! Hảo khẩn trương! Ta nhìn trộm nàng, xem nàng phản ứng thế nào
Nàng cau mày, một hồi lâu mới nói, “Ngày mai không được! Ta có việc!”
Nàng có chuyện gì! Ta thấy mấy ngày nay, nàng chỉ là cả ngày nghiên cứu y thuật, xem bệnh cho nhị đệ, nàng thì có chuyện gì? Ta hận đến cắn răng. hồi lâu mới nói “Ngươi có chuyện gì?” Biết là buột miệng nói ra, nhưng ta phát hiện, khẩu khí của ta cư nhiên vô cùng ác liệt
Nàng hừ lạnh nói, “Như thế nào? Chuyện này ngươi cũng quan tâm? Liên quan gì đến ngươi!” Dứt lời, liền phất tay áo rời đi
Ta mình ngây ngốc đứng ở trong phòng, yết hầu ta nghẹn lại, nói không nên lời. Mới vừa rồi tâm tình của nàng tốt như vậy, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta, sao chỉ trong chớp mắt mà đã như vậy rồi? Cư nhiên phất tay áo đi rồi? Nàng rốt cuộc là tại sao? Chuyện tối ngày mai rốt cuộc là chuyện gì?
Ta cắn môi, lạnh lùng nói “Ngươi không đi thì không có ai đi dao? Người đâu? Đi gọi Tuyên Tuyết Dung đến! Còn có Thụy Triệt, Lâu Nhạc Khanh, Tuyết Băng, Tuyết Hạo! Hừ! còn nhiều người nữa!”
Cung nhân lên tiếng. Ta trằn trọc liên miên, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Đừng dậy, lấy cọ, chậm rãi vẽ tranh, bức tranh lần này không phải bộ dáng của nữ nhân đó, mà là nữ sinh này! Nô nhi! Ta biết, tên của nàng là Diệp Dược Nô! Đáng chết! Ta vẽ tranh nàng làm gì? Ta điên rồi sao? Nhưng là, ta thật sự giống như phát điên, hơi cư nhiên vẽ đến bức tranh của nàng! Bộ dáng nàng cầm châm cười, bộ dáng nàng phất tay áo rời đi, bóng lưng của nàng
Ta ôm đầu mình, điên rồi, ta thật sự phát điên rồi! Hai tay ta run rẩy, mang theo nổi sỉ nhục vì bị cự tuyệt
Điên rồi! Chỉ là một nữ tử giang hồ mà thôi! Ta sao lại quan tâm như vậy! Đáng chết! Trong lòng cứ như bị lửa đốt, từng đợt đau đớn khó chịu
Đến ngày thứ , ta và đoàn người Tuyên Tuyết Dung hạo hạo đãng đãng vi phục [mặc đồ thường dân] ra hoàng cung, bên trong Hoàng thành tràn đầy tiếng chuông, tràn đầy người! Nam nữ hoàng quốc, già trẻ lớn bé tất cả đều cầm trản hoa đăng. Đây là Mai lễ [ lễ hội hoa mai] của Hoàng quốc chúng ta, tất cả nam nữ già trẻ đểu muốn ra ngoài du ngoạn. Cầu cho năm sau, hoa mai nở rộ. Hôm nay ngày đầu tiên là hội chùa, đến ngày thứ , mọi người sẽ đem hoa đăng đi đốt, lấy cổ đón tân [lấy cái cũ đón cái mới]
Trong tay mỗi người chúng ta đều cầm trản hoa đăng. Vì sợ rằng mấy người năm trước nhìn thấy sẽ nhận ra bọn ta, nên mỗi người mua chiếc mặt na. Trên mặt ta đeo chiếc mặt nạ màu vàng, Tuyên Tuyết Dung đeo mặt nạ bạc, những người khác, có người đeo mặt nạ các nhân vật, Nhạc Khanh thì khoa trương hơn, đeo mặt nạ quỷ
Từ năm trước phát sinh loại sự tình này, bọn ta cơ hồ không đi hội chùa. Lần này nếu không phải ta uy hiếp, lợi dụ [lấy tiền bạc để dụ dỗ], ta nghĩ bọn họ cũng không dám đi
Hoa đăng được xếp thành hàng thật dài trên đường áo, bọn ta ở trong đám người hoan nháo. So với năm trước, bọn ta đã lớn lên nhiều rồi
Sau khi lớn lên sẽ gặp rất nhiều phiền não. Giống như ta, hôm nay không có được nàng nên luôn có cảm giác không cam lòng. Bởi vì giận dỗi nên không đi tìm nàng. Cũng không sai thám tử đi theo nàng. Điên rồi! chắc ta phải sai người đi chút, xem nàng rốt cuộc có chuyện gì!
Ít nhất mà nói, không cần phải như bây giờ, đang đi hội chùa mà trong lòng vẫn nghĩ tới nàng! Đáng chết! cho tới bây giờ, không ai dám cự tuyệt yêu cầu của ta! Chỉ có nàng! Tiểu nữ sinh lớn mật đó! Không biết tại sao, trong lòng ta chung quy cảm thấy rất thương tâm! Rất tức giận
Lúc bọn ta ở chỗ này vui đùa, có phải nàng đang nhàn nhã xem y thư bên trong Xuất Vân điện? Đáng chết! Đáng chết! Nhị đệ! Được rồi!”
“Tất cả chúng ta đều đông đủ rồi. Ngươi đứng đây làm gì?” Tuyên Tuyết Tán nghi hoặc nói. Vóc dáng hắn bây giờ đã rất bao, có thể nói là ngươi cao nhất trong số chúng ta. Hắn cũng giống như đại ca, quan tâm lo lắng cho chúng ta! Nếu hắn không phải là người Tuyên thành, thì người này, ta sẽ giữ lại hắn
“Nhị đệ còn không có! Ta muốn chờ nhị đệ!” Ta lớn tiếng nói.
Nhạc Khanh nói, “A! Nguyên lai là như cậy! Như vậy, người ở lại là được rồi! Muốn mấy người làm gì?”
Ta nghẹn lời, hồi lâu mới nói “Ta biết cái gì hữu dụng! Các ngươi không cần phải hỏi!” Nếu không phải đang mang mặt nạ, ta nghĩ, sắc mặt ta đã đỏ đến mức không ra hình dạng con người rồi
May là bọn họ cũng không truy cứu quá mức, liền giúp ta chờ, đoạn đường đi tới khoảng sân Thanh Lương tự lúc này vô cùng đông đúc. Hằng năm, phụ hoàng đều mua lượng lớn pháo hoa từ Sí quốc, để dùng cho Mai lễ
Tất cả mọi người đều đang hưng phấn. Những người bán hàng rong không ngừng bắt tay làm những món đồ chơi mới lạ. Nàng ở mình trong cung, chắc hẳn rất buồn bực. Ta mua tượng gỗ, mua hồ lô, lại mua son bột nước, sau đó lại mua mấy món trang sức nhỏ, tóm lại, chỉ cần bọn họ nói là đồ tốt, ta đều mua
Mua xong, bọn họ nhìn nhìn, rồi giễu cợt ta “Cái này, ta nói này Vấn Thiên! Hình như mấy cái ngươi mua đều là cho nữ nhi dùng! Sẽ không phải ta mua cho cái người kia đó chứ?” Nhạc Khanh nỗ chủy [ra hiệu bằng môi] về phía bóng lưng cho Tuyên Tuyết Dung. Vẻ mặt tươi cười xấu xa nhìn chằm chằm ta
Ta tức giận hừ một tiếng, “Ta mua cho mẫu phi!”
“Hả! Không phải chứ!” Hắn đang muốn nói chuyện. Lại bị tiếng kêu của ta cắt ngang
“Xem! Pháo hoa!” Ánh mắt mọi người đều bị pháo hoa trên sân rộng hấp dẫn, giống như là hoa cúc nở rộ, tuôn ra đóa ra sáng lạn đẹp đẽ trên bầu trời
“Nguyên lai đây là pháo hoa! Trước đây ta chỉ nghe đại ca nói qua, chưa từng chính mắt nhìn thấy! Thật đẹp a!” Thân ảnh gầy teo đó không phải là Vấn Hiên sao?
Nguyên lai Vấn Hiên cũng tới sao? Ta đang định đến chào hỏi thì đã nhìn thấy bóng dáng đỏ tươi, nàng ngẩng đầu lên, nụ cười còn sáng lạn hơn cả pháo hoa trên bầu trời “ta cũng vậy! Lần đầu nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy! đẹp quá!”
Vấn Hiên đỏ mặt nhìn nàng, một hồi lâu, lấy tay nắm lấy tay nàng, nàng cũng không có bỏ hắn ra, hai người họ ở trước mặt ta, tay trong tay, vui mừng nhìn ngắm bầu trời
Nguyên lai, việc của nàng là hẹn hò với Vấn Hiên