Động cơ của ta rất đơn giản, vì muội muội. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ko giao muội muội cho phụ thân chăm sóc. Ta cho muội muội cơm ăn, ta cho muội muội quần áo mới để mặc. Ta nên vì các nàng kiến tạo phòng ở tốt nhất. Giáo dục các nàng cách tốt nhất. Ta phải bảo vệ các nàng!
Thế mà, bây giờ, bởi vì ta, Tiểu Hạ mới trúng độc. Lại hại nàng ngay cả vị giác cũng bị mất đi! Cười khổ. Ngẩng đầu lên. Vốn, Đường Vấn Thiên dù có thế nào, cũng sẽ ko điên cuồng mà đi phá huỷ nhà của ta. Mà bây giờ, hắn đã vốn là thái tử của Hoàng quốc! Nói cách khác, Hoàng quốc, sớm muộn cũng sẽ là thiên hạ của hắn! Bây h mới là thái tử mà đã điên cuồng như vậy, sau này làm chủ đất nước, chắc sẽ muốn đem Dipệp gia của ta diệt trừ tận gốc rồi!
Ta không thể mạo hiểm như vậy. Những năm gần đây, đấu vs hắn, vẫn giới hạn trong cốc Phượng Hoàng. Hắn thích đấu, ta liền tìm nơi để đấu vs hắn! Một khi ta đi, hắn sẽ ko không có lý do gì mà tìm đến bọn muội muội!
Giết ta mà thôi! Kỳ thật rất đơn giản.
Đẩy cửa ra. Ta cất giọng gọi Dược nhi. Dược nhi rất hiểu sự tình, cũng rất thông minh. Sau khi thì thầm vs nàng vài câu, nàng gật nhẹ đầu.
Kế hoạch của ta rất đơn giản. Nhưng cũng tuyệt đối hữu hiệu.
Màn đêm buông xuống, ngọn lửa bừng cháy làm nhuộm đỏ bầu trời của Phượng Hoàng cốc, ta nhếch môi, bất giác mỉm cười. Đốt tòa nhà! Đường Vấn Thiên thế nào cũng ko nghĩ ra, ta sẽ đem phòng ở của chính mình mà thiêu huỷ! Đốt phòng chỉ là chyện nhỏ, ta còn chuẩn bị mười mấy cỗ thi thể. Làm cho người ta tưởng rằng, nhà của thần y, trong đêm liền diệt vong! Từ đó về sau, trên giang hồ, sẽ ko có thần y gia nào cả! Diệp Dược Nô này từ đây về sau sẽ bốc hơi khỏi nhân gian!
Hắn thích đấu, ta liền đem chiến trường chuyển trong nhà hắn! Không lý do j mà làm cho nơi này của ta náo loạn ko yên, mà hắn vẫn ở trong nhà an nhàn yên ổn! Chính là hắn chúng ta là gạt ngưởi, nhưng tuyệt đối đoán không được, nhà của chúng ta, vẫn đang ở trong Phượng Hoàng cốc!
Ban đêm, ta lấy toàn bộ ngân phiếu tài sản giao cho dược nhi, đeo mặt nạ da người lên. Quần áo đơn giản. Ra khỏi Phượng Hoàng cốc. Nếu ở bên các muội muội, thì sẽ liên lụy các nàng! Nếu ta mất tích, Đường Vấn Thiên, khi tìm được các nàng, cũng sẽ ko làm khó. Bởi vì, cho tới bây h, người mà hắn muốn giết chỉ là ta mà thôi!
Người như hắn, tất nhiên sẽ đoán được ta mất tích, vì là muốn bỏ trốn, vì sợ hắn. Nhưng hắn tuyệt đối ko nghĩ ra, ta sẽ tới chỗ của hắn!
Ta nở nụ cười. Từ đó về sau, sẽ ko có người nào biết đến ta. Ta, sẽ là người hoàn toàn mới! Ta không thể ra tay cứu người. Cũng ko thể hiện ra tài trí thông minh. Chỉ cần lộ ra chút j khả nghi, hắn tất nhiên sẽ biết!
Hắn hại Tiểu Hạ như vậy thì ta cũng phải trả lại cho người mà hắn yêu thương nhất!
Thế lực của Hoàng quốc, lớn hơn so vs tưởng tượng của ta! Tướng quân của Hoàng quốc, cũng xuất thân từ nhà họ Tuyên. Tuyên Tuyết Tán, Tuyên Tuyết Băng, Tuyên Tuyết Hạo. Nghe nói, người bọn họ, tất cả đều xếp hạng trên bảng xếp hạng nam nhân độc thân của Hoàng Quốc! Không chỉ vì địa vị của bọn họ, mà còn vì tướng mạo!
Nghe nói, mấy người bọn họ, đều là thiên nhân chi tư! Bên môi chậm cười lạnh. Thiên nhân chi tư! Thật sự là đáng chê cười! Từ đó chỉ dùng cho phụ nữ, bây h lại dùng cho nam nhân! Trong người bọn họ, Tuyên Tuyết Tán là bản lĩnh cao cường nhất. Cũng đc vua Hoàng quốc yêu thích nhất. Trong người, thân phận của hắn cũng là cao nhất! Có thể nói là văn võ toàn tài.
Quan trọng hơn là, Tuyên gia, là trường phái ủng hộ thái tử! Nói cách khác, ủng hộ Đường Vấn Thiên!
Ủng hộ Đường Vấn Thiên, thì chớ có trách ta rồi!
Trong Tuyên thành, tiếng chiêng trống ầm ĩ. Hôm nay, vốn là lễ hội hoa mai của Tuyên thành. Liên thành cũng là tên gọi của Tuyên thành, có thể thấy địa vị của nhà họ Tuyên ở đây! Lễ hội hoa mai, từ cổ xưa, đã có phần thưởng Mai! Trong Tuyên thành rất lạnh. Chưa đến mùa đông, đã lạnh đến mức làm cho con người ta ko thể chịu nổi!
Nguyên nhân là tại khí trời, hoa mai nơi này giống vs mẫu đơn của Viêm quốc! Kỳ hoa dài, trăm năm khó gặp! Phía nam Tuyên thành, vốn là một thảo nguyên. Thảo nguyên trải dài, ước chừng đến trắm dặm. Phía tây là ao đầm lớn, chim choc có rơi xuống, cũng ko ra được. Người đi đường bằng xe ngựa, càng không cần phải nói, cũng không có cách nào đi qua. Phía đông, là núi Xích Hoàng! Núi Xích Hoàng, kéo dài trăm dặm, ta bắt đầu từ trong cốc đi ra!
Mới đi không đến mấy ngày, đã bắt đầu thấy nhớ bọn muội muội rồi. Nhớ nhà, nhớ người thân. Đó là điểm chung của những người xa nàh! Ta nhìn thẳng về hướng của núi Xích Hoàng, hơi giật mình. Dược nhi, nhờ ngươi chăm sóc các muội muội. Chờ đại tỷ về nhà, sẽ ko còn ai đến quấy rầy chúng ta nữa!
Lắc lắc đầu, ko muốn nghĩ tiếp, nơi này đang diễn ra lễ hội hoa mai, như vậy, phần thưởng Mai, làm thế nào để lấy? Ý nghĩ trong đầu lúc này, vốn là do tính cách. Chỉ là không ngờ tới, vì ý nghĩ này, ta đã nổ lực bao lâu rồi?. Nếu không có cái này ý nghĩ này trong đầu, có lẽ, hết thảy, cũng sẽ khác đi!