Bốn mắt nhìn nhau, nam tử bỗng có một sự rung động khó hiểu.
Giống như vượt qua muôn trùng núi sông, trong nhân thế tìm kiếm rất lâu, trong biển người mênh mông, nhưng lơ đãng liếc mắt một cái liếc mắt liền nhìn thấy nàng, liền từ đó không thể rời đi ánh mắt được nữa.
”Có việc?”
Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Vân Yên liền dời đi ánh mắt, hai người trước mắt chẳng phải là người ngày hôm qua cần tìm y nhân sao?
Lục Y nói quái lão nhân để hai người bọn họ ở phía tây sao, mà nàng ở phía đông.Từ phía tây sang phía đông cũng cách xa nhau.
Hiếu kì?
Dò hỏi?
Đi ngang qua?
Nàng rất tò mò mục đính của nam nhân này.
”Có thể đi vào ngồi một chút sao?”
Nam tử đôi mi vụt sáng, đôi mắt như lưu ly xẹt qua một đạo ánh sáng, sau đó mở miệng hỏi.
Mộ Vân Yên ngẫn người, khẽ mỉm cười:“ Đương nhiên có thể!”
Truy Vân:...Người này thật sự là chủ tử của hắn ư?
Chủ tử của hắn trước nay đều không phải đặc biệt chán ghét nữ nhân sao? Như sao hôm nay có thể chủ động yêu cầu đi vào trong sân cô nương nhà người ta ngồi một chút?
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao?
Nhận được đáp ứng của Mộ Vân Yên, nam tử đẩy ra hàng rào trước của liền đi vào, căn bản không thèm quan tâm Truy Vân đã hóa đá.
Hậu tri hậu giác, trong nội tâm Truy Vân hiện lên những ý tưởng loạn thất bát tao, vội vàng đi theo nam nhân vào trong.
Lúc hai người tiến vào, Mộ Vân Yên cũng lập tức từ xích đu đứng dậy, đưa bọn họ qua một chiếc bàn đá ngồi xuống. Hai nam tử ngồi một bên, Mộ Vân Yên ngồi đối diện bọn họ.
Truy Vân còn có chút trù trừ, hắn làm sao có thể ngồi bên cạnh chủ tử a, nhưng một ánh mắt của nam tử nhìn qua, Truy Vân liền lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trời đất chứng dám, đây là chủ tử cho phép hắn ngồi xuống không phải là hắn không có tôn ti a.
Vì hai người bọn họ châm hai ly trà, đưa đến trước mặt hai người bọn họ, chậm rãi mở miệng:“Trong cốc nghèo khó, không có gì tốt để chiêu dãi hai vị, nếu có gì không chu toàn mong hai vị bỏ qua.”
”Cô nương khách khí, chủ tử nhà ta...”
Truy Vân cười tiếp nhận, hắn biết rõ chủ tử của hắn xưa nay đều là một người tính tình lạnh như băng, Truy Vân vừa chuẩn bị hòa giải,kết quả là hắn nghe chủ tử của hắn trả lời a.
”Không ngại!”
Truy Vân ngẫn ngơ, sau đó quay đầu lại nhìn chủ tử nhà hắn trên mặt vẫn là không chút biểu tình như cũ, đây thật sự là chủ tử nhà hắn sao? Không phải là bị người thay thế đi? Vì sao hôm nay chủ tử nhà hắn lại có thể nói nhiều như vậy?
Nam tử bưng chén trà trước mặt lên, liếc qua Truy Vân một cái. Truy Vân hít mũi một cái, sau đó ngoan ngoãn ngạm miệng, cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình, miễn cho chủ tử lại mắt lạnh lần nữa.
Hình như không có ai đọc truyện của mình thì phải.