Lãnh Đế Cuồng Thê

chương 29: làm người không thể quá ngây thơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười bảy lần, mười bốn lần.

Hai con số chênh lệch không xa, lại cách cả trời đất.

Đáy mắt Lãnh Thiếu Lân hiện ra sát ý, vẻ mặt âm lãnh, không còn chút giả bộ nào: “Lãnh Thiếu Kỳ, chỉ trách ngươi rất không nghe lời.”

Lãnh Thiếu Kỳ cười nhạo một tiếng: “Lãnh Thiếu Lân, ngươi đúng là tự cho mình là quan trọng rồi.”

Lãnh Thiếu Lân không nói một từ, chỉ hỏi: “Ngươi kiên quyết đứng bên lão Tam?”

“Còn phải hỏi?” Lãnh Thiếu Kỳ đung đưa quạt giấy, đôi mắt hoa đào nở nụ cười, giống hệt một công tử quần áo lượt là kiêu ngạo như mọi ngày: “Đai ca, nếu Tam ca biết nơi này là long mạch, sẽ thế nào?”

“Không chết không ngừng.” Khóe môi Lãnh Thiếu Lân nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng: “Nơi này cũng không phải là Liệt Diễm đế đô.”

Lãnh Thiếu Kỳ nhìn lướt qua đối phương một lượt từ trên xuống dưới, khinh thường kéo khóe miệng: “Đại ca, làm người không thể quá ngây thơ. Lấy thực lực của ngươi có thể đánh bại Tam ca sao?”

Thực lực của Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp, cũng không phải là thổi phồng lên.

Lãnh Thiếu Lân chỉ nhàn nhạt trả lời: “Hắn dám đến nơi này, ta liền dám làm cho hắn quỳ chạy cũng không thoát.”

Đáy mắt Nạp Lan Yên tràn đầy lửa giận mãnh liệt, phi, cái gì vậy!

Đừng nói quỳ xuống.

Lãnh Thiếu Lân ngay cả xách giày cho Tam gia nhà nàng cũng không xứng.

Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cầm tay Nạp Lan Yên, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của nàng, cười khẽ ý bảo không cần tức giận.

Nạp Lan Yên cắn răng, lời của Lãnh Thiếu Lân nàng nhớ kỹ, nàng muốn nhìn xem đến cùng là ai phải quỳ ra ngoài!

Bách Lý Phượng Vũ nhìn thấy tư thế này, trong lòng thầm mắng không xong, phản ứng của bằng hữu rõ ràng là đã động lòng!

Làm sao nàng có thể đào chân tường nữa? NGAO!

Lãnh Thiếu Kỳ chỉ lạnh lùng cười: “Ai quỳ vẫn là không biết trước được.”

Một thân lực lượng cường đại của Tam ca, cũng không phải là thổi phồng lên.

Trong lòng Nạp Lan Yên trầm trồ khen ngợi, đi, vì những lời nói này, về sau có chỗ tốt cũng không quên phần hắn!

Lãnh Thiếu Lân khinh thường cười khẽ: “Ngũ đệ, ngươi cho rằng Bản Thái tử không chuẩn bị gì sao?”

Lãnh Thiếu Kỳ nắm chặt cây quạt trên tay, gân xanh nổi lên, mím môi lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Thiếu Lân.

Lãnh Thiếu Lân lại đột nhiên biến sắc: “Ai? Đi ra!”

Nạp Lan Yên hơi mở to mắt, bị phát hiện?

Lãnh Thiếu Diệp đè vai của nàng xuống, khẽ lắc đầu.

Bách Lý Phượng Vũ cẩn thận hít thở, cùng bằng hữu nhà mình ngồi góc tường nghe lén, quả thật quá kích thích!

Nạp Lan Yên nhẹ nhàng hé miệng, liền nhìn thấy cách đó không xa một lớn một nhỏ đi ra từ sau một thân cây.

Người lớn áo trắng bay bay, có tư thế của tiên nhân.

Người nhỏ môi hồng răng trắng, lông mày xanh đôi mắt đẹp.

Đúng là Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh và Cửu Hoàng tử Lãnh Thiếu Phong.

Nạp Lan Yên vui vẻ, vở kịch này càng ngày càng náo nhiệt rồi.

Sau khi Lãnh Thiếu Lân nhìn hai người đi đến, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: “Nhị đệ, Cửu đệ.”

Vẻ mặt Lãnh Thiếu Khuynh lạnh nhạt, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh không gợn sóng: “Đại ca, Ngũ đệ.”

Lãnh Thiếu Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị ca đến thật đúng lúc.”

Không đợi Lãnh Thiếu Khuynh trả lời, Lãnh Thiếu Phong đã bước lên trước hung hăng trừng mắt với hai người trước mặt: “Không cho phép thương tổn Nhị ca!”

Lãnh Thiếu Kỳ khinh thường khép quạt: “Ta không có hứng thú với Nhị ca ngươi, không có ý định tổn thương hắn. Đến tìm Đại ca ngươi mà liều mạng!”

Trong giọng nói của Lãnh Thiếu Kỳ không che dấu một chút chán ghét nào cũng làm cho Lãnh Thiếu Khuynh nhíu mày, vẫn thanh thanh lãnh lãnh như cũ, giống như toàn bộ thế giới đều không liên quan đến mình.

Nạp Lan Yên nhìn mà có chút chóng mặt, nàng biết rõ mấy huynh đệ của Tam gia đời này không hề đơn giản, nhưng phương thức ba người này ở chung cũng có chút thần kỳ.

Lúc trước, một đám huynh hữu đệ cung (), ước gì để cho tất cả mọi người biết tình cảm có bao nhiêu thân thiết.

() huynh hữu đệ cung: anh có tình em có nghĩa, tôn trọng nhau.

Về sau, Thái tử Lãnh Thiếu Lân âm lãnh tàn nhẫn, đối với tất cả huynh đệ đều có lòng đề phòng.

Ngũ Hoàng tử không chút nào che dấu sự ủng hộ đối với lão Tam, và khinh miệt cùng chán ghét đối với lão Nhị.

Ngược lại từ đầu đến cuối lão Nhị Lãnh Thiếu Khuynh đều trong trẻo lạnh lùng như một, bề ngoài giống như đơn độc lại đối với Lãnh Thiếu Phong có chút đặc biệt.

Mà tiểu Cửu một lòng che chở lão Nhị lại có địch ý mãnh liệt với lão Nhị và lão Ngũ.

Nạp Lan Yên sờ cằm, cảm thấy đời này Tam gia ở giữa mấy vị huynh đệ kia, bề ngoài giống như có chút khổ bức….

Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, khóe miệng giương lên một nụ cười khẽ không chút để ý, vấn đề đau đầu gì đó giao cho gia đi.

Nạp Lan Yên gật đầu, so với âm mưu dương mưu, nàng càng thích dùng thực lực áp đảo hết tất cả.

Lãnh Thiếu Diệp kề sát tai nàng, thấp giọng nói: “Hồ Ly, ngươi mang theo Bách Lý Phượng Vũ vào bên trong long mạch tu luyện, gia trước giải quyết lũ nhóc này đã.”

Nạp Lan Yên xoay mặt, ấn lên khóe miệng hắn một nụ hôn: “Cẩn thận.”

Bản lĩnh Tam gia nhà mình, nàng vẫn rất tự tin.

Năm đó, lúc Lãnh Tam gia dẫn đầu đội ngũ, thủ lĩnh nào đến tay hắn đều phải thành thành thật thật khai báo, hắn nói đi hướng đông cũng không dám đi hướng tây!

Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp tràn đầy ý cười, nhéo khuôn mặt trơn mềm của Hồ Ly nhà mình: “Yên tâm.”

Nói xong, khí thế của Lãnh Thiếu Diệp biến đổi, bước ra khỏi đồi cát.

Uy áp Đại Linh sư vừa xuất hiện, ngay cả Lãnh Thiếu Khuynh trong bốn Hoàng tử cũng biến sắc, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lại biến đổi một lần nữa.

“Đại Linh sư?” Lãnh Thiếu Lân không thể tin nỉ non nói.

Linh sư, Đại Linh sư.

Chỉ kém một chữ, cũng là cách biệt trời đất.

Một Đại Linh sư có thể dễ dàng giết chết hai mươi Linh sư đỉnh phong trong nháy mắt!

Lãnh Thiếu Lân cũng tự nhận không phải tài trí bình thường, lúc nhỏ tuổi đã thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn, nay đã vững vàng tấn thăng đến Linh sư đỉnh phong, mà trên tay hắn còn một số con bài chưa lật, đối phó với một Lãnh Thiếu Diệp cũng là Linh sư đỉnh phong không có chút nào khó khăn!

Cho nên Lãnh Thiếu Lân mới có tự tin có thể đánh cho Lãnh Thiếu Diệp vĩnh viễn ở lại đây.

Nhưng giờ khắc này, tất cả những gì hắn an bài hình như đều biến thành trò cười.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cái gì cũng là mây bay.

“Tam ca.” Quạt giấy trong tay Lãnh Thiếu Kỳ không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, ánh mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp có chút kích động, lại có chút sợ hãi.

Mấy năm nay, Lãnh Thiếu Diệp cứu hắn mười bốn lần, mỗi lần hắn gây họa, Tam ca đều lạnh lùng răn dạy hắn một phen, dạy bảo xong lại chạy đi thu dọn hậu quả cho hắn.

Ở trước mặt Tam ca, hắn quần là áo lượt, hắn phong lưu, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, cùng đám bạn xấu kia khắp nơi gây rắc rối.

Hắn thừa nhận, đó không phải thật sự là hắn.

Quần là áo lượt, phong lưu, lưu luyến bụi hoa đều là hắn cố ý truyền đi, chỉ vì có thể làm cho người nào đó buông lỏng cảnh giác, lại âm thầm làm chuyện của mình.

Nhưng hắn tuyệt đối không phải vì lừa gạt Tam ca, chỉ là….

Lãnh Thiếu Kỳ hít mũi, chỉ có lúc Tam ca vừa hung dữ vừa lạnh lùng răn dạy hắn, khi Tam ca im lặng thu dọn tàn cục cho hắn, hắn mới cảm thấy trên cái thế giới này vẫn còn một người quan tâm hắn, còn một người hắn có thể dựa vào, có thể ỷ lại.

Không biết Tam ca nghe được bao nhiêu, Lãnh Thiếu Kỳ thật cẩn thận nhìn Lãnh Thiếu Diệp, dưới chân không tự chủ được cọ cát bừa bãi.

Lãnh Thiếu Diệp nhìn Lãnh Thiếu Kỳ giống như con chó tội nghiệp bị bỏ rơi, đuôi lông mày nhếch lên: “Lại đây.”

Ánh mắt Lãnh Thiếu Kỳ lập tức sáng lên, thầm nghĩ cuối cùng Tam ca cũng không phải không đếm xỉa đến hắn.

Không chút do dự chạy đến bên cạnh Lãnh Thiếu Diệp, Ngũ Hoàng tử có giá trị chiến đấu là số âm, kiêu ngạo nhướng mày cười lạnh nhìn hai người đối diện. (tiểu cửu bị xem nhẹ rồi.)

Tam ca của hắn đã đến đây, còn ai dám khi dễ hắn?

Sức chiến đấu của hắn đúng là cặn bã, nhưng sức chiến đấu của Tam ca tuyệt đối mạnh hơn bề ngoài!

Nạp Lan Yên nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Lãnh Thiếu Kỳ, nhịn không được cong khóe miệng, Tam gia nhà mình cũng không phải khổ bức như vậy!

Có huynh đệ như vậy, chắc hẳn cảm giác khi dễ cũng không tồi.

“Lãnh Thiếu Diệp.” Lãnh Thiếu Lân hít sâu một hơi, phun ra ba chữ từ trong kẽ răng.

Lãnh Thiếu Diệp mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Đổi nơi khác, chúng ta cùng nhau nói chuyện thật tốt.”

Hai chữ nói chuyện, ý vị thâm trường.

Lãnh Thiếu Khuynh thản nhiên nhìn Lãnh Thiếu Diệp một cái, nắm tay tiểu Cửu đi về phía ngược lại với đồi cát.

Tiểu Cửu mím môi ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn, không nói gì.

Lãnh Thiếu Diệp và Lãnh Thiếu Kỳ cũng nhanh chóng theo sau rời đi.

Lãnh Thiếu Lân đứng tại chỗ, cau mày, đáy mắt có chút do dự chợt lóe rồi biến mất, sau đó bước chân vững vàng theo sát phía sau.

Phía sau đồi cát Nạp Lan Yên có chút đăm chiêu nở nụ cười, Nhị Hoàng tử này là cố ý đi về phía ngược lại với đồi cát.

Đợi mấy vị huynh đệ kia đi xa, Nạp Lan Yên quay đầu nhéo khuôn mặt trẻ con có chút mập mạp của tiểu Phượng Vũ, cười tủm tỉm nói: “Đi, tỷ dẫn ngươi vào trong long mạch tu luyện.”

Mấy huynh đệ này, vẫn để lại cho Tam gia một mình đau đầu thôi.

Ánh mắt Bách Lý Phượng Vũ cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Được!”

Có thể ở chung một chỗ với bằng hữu nhà mình, làm sao tiểu Phượng Vũ có thể không cao hứng, nhân cơ hội nói tốt cho mấy vị ca ca nhà mình có đúng không?

Nạp Lan Yên vòng qua đồi cát đi đến bên cạnh cây tiên nhân trăm năm, dò xét mấy lần vẫn không tìm thấy cửa vào.

Hỗn Độn đại sư tôn hừ nhẹ một tiếng: “Yên nhi ngốc, làm sao ngươi đến nơi này?”

Mắt Nạp Lan Yên sáng lên, nhảy lên trên đồi cát, từ bên trên nhìn xuống xung quanh cây tiên nhân trăm năm, quả nhiên phát hiện bí mật trong đó.

Ngũ hành trận!

Giống hệt trận pháp bên trong phủ Nhị Hoàng tử khi đó.

“Sư tôn, cảm ơn!” Nạp lan Yên nhảy xuống, nói với Bách Lý Phượng Vũ: “Tiểu Phượng Vũ, đi đến đứng bên cạnh cây.” Nói xong bắt đầu vòng quanh, thỉnh thoảng lắc lư một chút đá và đất trên bờ cát.

Bách Lý Phượng Vũ nhìn không hiểu Nạp lan Yên đang làm cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới tán cây im lặng chờ.

Nạp Lan Yên vuốt viên đá cuối cùng, đi đến bên người Bách Lý Phượng Vũ: “Ôm chặt lấy ta.”

Bách Lý Phượng Vũ gật đầu, ôm chặt cánh tay Nạp Lan Yên.

Nạp Lan Yên đưa tay ấn viên đá vừa đặt xuống dưới tán cây, bạch quang hiện ra, thân mình đột nhiên vụt qua, dưới chân mất trọng lượng, hai người song song ngã xuống.

Trong lòng Nạp Lan Yên vui vẻ, thành công!

Chính là vui vẻ chưa được một phút, liền biến thành vô số chữ Fuck You Mom chạy qua trong đầu!

Chỉ thấy trong lòng nàng ôm không phải là tiểu Phượng Vũ, mà là một con…. Đại phì điểu?! (con chim lớn mập ý)

Đại phì điểu giả vờ xấu hổ chớp mắt, thế nhưng…. Thế nhưng mở miệng nói tiếng người!

“A ~ tiểu mỹ nhân ôm người ta như vậy, là muốn làm cho người ta xấu hổ chết sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio