Oanh!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa (long trời nở đất) dọa sợ Tiểu Bảo đang được bảo vệ dưới thân, dọa sợ Liêu ca vừa mới tấn thăng thánh thú thành công, thậm chí dọa sợ cả Hỏa Ly và Hắc Vương Ngưu đứng ở một bên.
Một nhân loại, như thế nào, như thế nào có thể dùng thân mình bảo vệ khế ước thú đây?
Không phải từ trước đến nay nhân loại đều coi khế ước thú là công cụ, là kẻ chết thay, là người hầu hay sao?
Trong đôi mắt hồng ngọc của Hỏa Ly lưu chuyển ánh sáng phức tạp, một cảnh này thật sự làm cho nó khiếp sợ, khiếp sợ đến mức tất cả tức giận trong nội tâm đều quên hết.
Hắc Vương Ngưu đau khổ chảy xuống hai hàng nước mắt, nó cũng không phải muốn đi đánh lén đại mãng xà mà nữ nhân bạo lực kia che chở dưới thân, nó chỉ muốn đi tìm đại phì điểu gây phiền toái được không?
Vậy mà lại sắc bén tàn nhẫn đánh nó đến mức cha mẹ nó cũng nhận không ra, thật sự không tốt!
Thật sự là, Hắc Vương Ngưu thật sự khinh bỉ Huyền Linh thú khế ước của nhân loại kia, nhưng nhìn mãng xà được nữ nhân bạo lực bảo vệ dưới thân, không biết làm sao, cái mũi đột nhiên cảm thấy ê ẩm.
Quên đi, Đại Ngưu nó rộng lượng, quyết định lát nữa không đánh nàng!
Mà sau khi mây đen tản đi, trên tảng đá lại yên tĩnh như ban đầu.
Nạp Lan Yên nằm trên người Tiểu Bảo, khuôn mặt tái nhợt chảy ra mồ hôi lạnh, khóe miệng lại nở nụ cười ấm áp yếu ớt trấn an: “Ôi! Tiểu Bảo, chủ nhân của ngươi có lợi hại hay không?”
Tiểu Bảo ngây ngốc nhìn nụ cười vô cùng xinh đẹp trong giờ khắc này của chủ nhân nhà mình, đôi mắt đỏ tươi đột nhiên bị bao phủ bởi sương mù mênh mông, giọng trẻ con non nớt trong vắt nức nở nói: “Ngu ngốc, chủ nhân ngu ngốc!”
Hai mắt Nạp Lan Yên sáng ngời: “Tiểu Bảo, ngươi nói được….”
“Chủ nhân, trước hết người đừng nói gì.” Tiểu Bảo lo lắng cắt ngang lời nói của Nạp Lan Yên, cẩn thận từng chút một dùng đuôi quấn lấy thân mình Nạp Lan Yên, ngẩng đầu nhìn lại, ‘xoạch xoạch’ mấy giọt nước mắt cùng máu rơi xuống từ hốc mắt.
Chỉ thấy sau lưng Nạp Lan Yên một mảnh huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh hỗn tạp kích thích cái mũi của Tiểu Bảo làm nó vô cùng lo lắng, từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng.
Đã nói chủ nhân nó ngu ngốc, ngu ngốc!
Như vậy, như vậy….
Cũng không đau ư?
Đạo lôi kiếp thứ ba này, cho dù bị thương nhất định nó vẫn vượt qua, làm sao lại nhào đầu về phía trước, làm sao lại vẫn cười vui vẻ với nó như vậy, rõ ràng rất đau, rõ ràng hai tay ôm nó đều phát run.
Nạp Lan Yên lau nước mắt của Tiểu Bảo, nhếch môi cười: “Tiểu Bảo, chẳng lẽ ngươi không vui mừng vì chủ nhân sao?”
Tiểu Bảo trừng nàng, đã biến thành như vậy, còn vui mừng cái rắm!
Nạp Lan Yên cũng là bộ dáng nghĩ lại vẫn sợ hãi nói: “Ngươi nên vui mừng vì quần áo của chủ nhân ngươi cơ bản vẫn hoàn hảo vô khuyết (ý là cơ bản vẫn tốt)….”
Nàng thật sự nên vui mừng vì chất lượng của quần áo này siêu tốt, sau khi chịu lôi kiếp xong, cũng chỉ bị cháy ở phần lưng, nếu không thì đã trần truồng rồi! (lee: em lạy chị, lúc này mà vẫn suy nghĩ lung tung được .-.)
Nạp Lan Yên sờ mũi, khi về phải hỏi Tam gia xem quần áo này mua ở đâu, mua một lần liền hai mươi bộ đi.
Nạp Lan Yên vốn định chọc cho Tiểu Bảo cười, kết quả Tiểu Bảo không chỉ không cười, mà nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại bắt đầu chảy ra.
Nạp Lan Yên không khỏi cười khổ: “Tiểu Bảo, ngươi không biết nước mắt cũng mặn sao?”
Nước mắt rơi trên vết thương, tư vị kia cũng không phải chua xót bình thường.
Quả nhiên Tiểu Bảo vừa nghe thấy, vội vàng chuyển động cái đầu lớn, hít mũi cố gắng không cho nước mắt chảy ra: “Chủ nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“Ôi! Mãng xà ngu ngốc này!”
“Ngu ngốc, tránh qua một bên cho ta!”
Ba tiếng nói đột nhiên vang lên, tiếng thứ nhất có giọng điệu đặc biệt nhộn nhạo đúng là của đại phì điểu không thể nghi ngờ, tiếng nói một thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng tức giận cùng vang lên chính là….
Lúc phì điểu Liêu ca bổ nhào đến bên người Nạp Lan Yên, một đạo lửa đỏ nhanh hơn nó một bước, một tát đánh bay Tiểu Bảo, một móng vuốt đặt lên vết thương trên lưng Nạp Lan Yên!
“Hít….” Nạp Lan Yên đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo: “Hỏa Ly đáng chết, ngươi muốn mưu sát ta à?”
Hỏa Ly ngồi trên tấm lưng huyết nhục mơ hồ của Nạp Lan Yên, một móng vuốt lại chụp đi lên, lạnh lùng nói: “Ta mà muốn mưu sát thì một móng vuốt liền có thể chụp chết ngươi, câm miệng cho ta!”
Tuy rằng cũng là giọng nói thiếu niên có chút non nớt, lại kiêu ngạo lãnh khốc đến mức không có bạn bè!
Sau khi lưng bị Hỏa Ly vỗ hai móng vuốt, đau đớn ở vết thương rõ ràng giảm bớt, Nạp Lan Yên cố gắng quay đầu cũng không nhìn thấy Hỏa Ly đang ngồi trên lưng, nhe răng nói: “Cảm ơn!”
Hỏa Ly hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chờ thương thế của ngươi tốt lên ta liền đốt cháy ngươi.”
Nạp Lan Yên nhếch miệng vui vẻ: “Được, đại chiến hiệp cũng không thành vấn đề! Nhưng mà ngươi lại là người rất biết nói chuyện từ bao giờ hả?”
Hỏa Ly lạnh lùng cười, lại vỗ một tát lên vết thương trên người nàng, nếu không phải lúc đó ta có thương tích trong người, ở đâu đến lượt ngươi kiêu ngạo với ta?
Liêu ca đại nhân sau khi tấn chức thánh thú vẫn im lặng hình tượng đại phì điểu, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Yên, run cánh nhỏ giọng nói: “Hỏa Ly đại nhân là siêu thần thú.”
Siêu thần thú?
Nạp Lan Yên trợn trừng mắt nhìn, con báo lớn bằng bàn tay này, tiểu Hỏa Ly có chút thông minh lại nóng nảy này thế nhưng lại là siêu thần thú hiếm thấy nhất thế gian?
Hỏa Ly tức giận cào một móng vuốt vào vết thương: “Ta bị thương, bị thương!”
Nạp Lan Yên đau đến mức liên tục hít khí lạnh, chỉ là cũng bắt được từ mấu chốt: “Hỏa Ly…. Đại nhân?”
Hỏa Ly nghe nói thế lại cào một móng vuốt: “Ta phải đi cứu đại phì điểu ngu ngốc này, ngươi tưởng ai cũng có thể chịu được lôi kiếp của con rắn nhỏ hiếm thấy kia sao?”
Hai mắt đại phì điểu ngu ngốc tỏa sáng, thật là cảm động, Hỏa Ly đại nhân tự mình đến cứu nó đấy….
Con rắn nhỏ hiếm thấy kia lại biến thành hình dáng phẫn nộ điên cuồng, khi dễ chủ nhân của ta đều tìm chết, mắng nó hiếm thấy cái gì đó càng là đi chết đi!
Hỏa Ly vung một móng vuốt đập bay Tiểu Bảo: “Tránh sang một bên đi, lại tức giận ta sẽ giết nàng.”
“Này, tiểu Hỏa Ly.” Nạp Lan Yên duỗi cánh tay về phía sau, bắt được đuôi của Hỏa Ly: “Hiểu lầm ngươi là ta không đúng, nhưng ngươi tự nhiên xông tới ta, siêu thần thú lại khi dễ một tiểu bằng hữu ngươi không thấy mất mặt sao?”
Hỏa Ly dựng lông, lắc đuôi muốn hất tay Nạp Lan Yên ra, cả giận nói: “Ta không nên nhất thời mềm lòng mà đến cứu ngươi.”
Nạp Lan Yên nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải vì ta giúp Tiểu Bảo cản một đạo lôi kiếp, mới làm cho thương thế của ngươi hồi phục non nửa?”
“Làm sao ngươi biết?” Hỏa Ly lập tức mở to hai mắt, lại nhìn ánh mắt của nữ nhân liền hiểu rõ, sau đó lại dựng lông: “Ngươi thăm dò ta!”
“Vừa mới là thăm dò, hiện tại đã khẳng định.” Nạp Lan Yên cong mắt cười: “Ta hiểu lầm ngươi một lần, ngươi đánh ngã ta không dưới năm mươi lần. Mà vừa rồi nếu không có ta, ngươi cũng không thể vui vẻ như vậy. Siêu thần thú đại nhân cao quý vĩ đại, tính ra có đúng là ngươi nợ ta một lần không?”
Hỏa Ly nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, con ngươi xinh đẹp đảo vòng quanh, sau một lúc lâu có chút ảo não hạ đuôi xuống, lời nữ nhân này nói giống như…. Giống như rất có đạo lý.
Nạp Lan Yên không nói lời nào, cứ chân thành nhìn Hỏa Ly như vậy.
Hỏa Ly hơi thông minh lại nóng nảy vẫy đuôi, hừ một tiếng: “Ta bụng Tể Tướng mang thai, liền giúp ngươi một lần!”
Nạp Lan Yên co quắp khóe miệng, nhịn không được sửa lại: “Phải là bụng Tể Tướng có thể chống thuyền.” (ý chỉ sự độ lượng)
“Ta liền nguyện ý đánh một trận với ngươi!”
Hỏa Ly lại một lần nữa dựng lông.
Nạp Lan Yên nhìn trời, quyết định trầm mặc.
Hỏa Ly cho rằng nữ nhân này cuối cùng cũng chấp nhận, tâm tình nóng nảy dịu đi một chút, móng vuốt cũng dịu dàng hơn một chút.
Nạp Lan Yên giải quyết xong chuyện của Hỏa Ly, nhìn về phía Tiểu Bảo vẫn cố nén khóc bên cạnh, mỉm cười nói: “Tiểu Bảo ngoan, ta không sao, phải tin tưởng chủ nhân của ngươi nha!”
“Không có việc gì?”
Giọng nói băng hàn xen lẫn lửa giận hừng hực đột nhiên truyền đến, ngay sau đó một bóng dáng màu đen lạnh như băng đạp không mà tới, con ngươi u ám giống như vực sâu chặt chẽ khóa chặt trên tấm lưng huyết nhục mơ hồ của Nạp Lan Yên, con ngươi run nhè nhẹ….