Huynh đệ tốt?
Tiểu Bảo khó hiểu nhìn Yêu Nghiệt mắt bạc tóc trắng phiêu dật: “Không phải hắn là Địa Tinh Vương tộc sao?”
“Đúng vậy.” Nạp Lan Yên nhếch miệng nở nụ cười, “Chủ nhân của ngươi anh minh thần võ như thế, chính là một Địa Tinh tộc Vương tử, bắt làm huynh đệ còn không phải là chút chuyện nhỏ sao?”
Yêu Nghiệt và Nhị Khuyết đồng loạt khinh bỉ, lão đại, lúc nào thì ngươi đã tu luyện da mặt thành dày như vậy rồi?
Tiểu Bảo lập tức sao phát sáng hai mắt: “Chủ nhân lợi hại nhất!”
Nhị Khuyết: “......”
Hắn đối với chủ nhân này đã muốn không nói được gì nữa rồi.
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, nhưng vẫn là càng để ý một sự kiện khác: “Tiểu Bảo, lúc trước ngươi ở tầng ba lầu các cái gì cũng không phát hiện?”
Tiểu Bảo gật gật đầu: “Cái gì cũng đều không có.”
Nhị Khuyết cũng thấy không thích hợp, cái lỗ thủng lớn như vậy, chẳng lẽ sau khi bọn họ rớt xuống liền tự động khép lại?
“Là cơ quan đi.” Nạp Lan Yên bắn đầu của Tiểu Bảo, “Ngươi vừa nói đã nhận ra hơi thở của Thú tộc?”
Tiểu Bảo phun lưỡi rắn, đầu quơ quơ chung quanh, dựng thẳng đôi mắt màu đỏ tươi nháy mắt dừng lại ở phía tây bắc: “Chủ nhân, là ở chỗ này, hơi thở Thú tộc thực suy yếu.”
Yêu Nghiệt theo ánh mắt của Tiểu Bảo nhìn lại, nhướng mày: “Nơi này có chút quỷ dị, cẩn thận một chút.”
Nhị Khuyết xoa xoa cái mũi đỏ bừng vì bị đông lạnh: “Đi xem một chút chứ? Nếu có thể tìm được chỗ tránh rét thì tốt rồi.”
“Đi thôi, trước tìm được Thú tộc xem một chút tình hình......” Hai con ngươi của Nạp Lan Yên chợt co rụt lại, “Mau tránh ra!”
Vừa dứt lời, tuyết dưới chân bỗng nhiên sụp xuống, Nạp Lan Yên một tay đẩy ra hai người Nhị Khuyết và Yêu Nghiệt bên cạnh, trực tiếp đánh một quyền ra ngoài!
Phanh!
Quyền phong sắc bén xẹt qua, một tên Địa Tinh cấp thấp cả người đầy lông xanh lập tức bay ngược ra ngoài, thật mạnh ngã ở trên mặt tuyết!
Yêu Nghiệt đứng vững thân mình: “Sao lại thế này?”
Địa Tinh tộc cấp bậc sâm nghiêm, Vương tộc đối với Địa Tinh cấp thấp có lực uy hiếp không thể xóa nhòa, mà tên Địa Tinh trước mắt này thế nhưng không nhìn uy áp Vương tộc của hắn!
Ùng ùng!
Đột nhiên, toàn bộ mặt đất bắt đầu kịch liệt rung động, mặt tuyết đột nhiên vỡ ra, từng đạo tàn ảnh giống như mũi tên, phá không mà ra!
Rậm rạp, chừng hơn một ngàn tên Địa Tinh tộc cấp thấp.
Nhị Khuyết quơ chân một cái, lập tức quét bay hơn mười tên Địa Tinh bên chân ngang ra ngoài: “Lão đại, những tên Địa Tinh tộc này có chút không thích hợp!”
Tay phải của Nạp Lan Yên ở trên không trung nắm chặt, dưới chân nhẹ điểm, Phong Vân Lôi Đình kiếm lấy khí phách vô thượng (cao nhất) xuyên qua, bàn tay trắng nõn vung lên, kiếm khí bàng bạc lập tức hóa thành vô số lợi kiếm, trùng trùng điệp điệp, đánh về phía đám Địa Tinh!
Hồng y tung bay, một kiếm phá thiên (xé trời)!
Vẻn vẹn một chiêu, nháy mắt giết mấy trăm tên Địa Tinh!
Khóe miệng của Yêu Nghiệt lộ ra một độ cong chứa quang vinh: “Lão đại, lợi hại nha!”
Nhị Khuyết cũng ngây ngẩn cả người: “Lão đại, lúc nào thì ngươi đột phá?”
Mới vừa rồi Linh lực mà Nạp Lan Yên bày ra, hẳn là cấp bậc Đại Linh Sư đi?
Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nói: “Ngay lúc bị Yêu Nghiệt nhốt ở trong trận pháp á.”
Nhị Khuyết co rút khóe miệng, nếu hắn nhớ không lầm mà nói, trước đó vài ngày lão đại vừa mới đột phá đến Linh Sư đi?
“Được rồi, trước tiên nhanh chóng thu thập mấy thứ đồ chơi này đi!” Nạp Lan Yên giữ chặt Yêu Nghiệt bên cạnh, nói với Nhị Khuyết, “Còn lại liền giao toàn bộ cho ngươi.”
Nhị Khuyết mở to hai mắt nhìn, hít gít cái mũi đỏ bừng: “Lão đại, không cần như vậy nha!”
Tuy rằng một chiêu của lão đại giết chết không ít, nhưng chung quanh còn ít nhất ba bốn trăm tên Địa Tinh cấp thấp diện mạo ghê tởm vây quanh đó!
Nạp Lan Yên nhấc chân đạp Nhị Khuyết một cái: “Nhanh lên, ta và Yêu Nghiệt phải dựa vào ngươi bảo hộ đấy.”
Nhị Khuyết hừ hừ một tiếng, nhìn như không tình nguyện gọi ra Long Cốt kiếm, xoay người một cái liền trưng ra vẻ mặt hưng phấn mà chém giết!
Mới vừa rồi một kiếm kia của Nạp Lan Yên, thực là làm cho người ta không thể không nhiệt huyết sôi trào!
Nạp Lan Yên nhìn về phía một tên Địa Tinh xuất hiện đối diện với Yêu Nghiệt, thu lại tươi cười: “Có phải những tên Địa Tinh này có vấn đề hay không?”
Yêu Nghiệt gật gật đầu, biểu tình ngưng trọng: “Không có dấu hiệu sinh mệnh.”
Nạp Lan Yên ngẩn ra, tiện tay chộp tới một tên Địa Tinh linh hoạt, đầu ngón tay khoát lên chỗ động mạch ở cổ tay nó, hít một ngụm lãnh khí: “Hoạt tử nhân ()?”
() hoạt tử nhân: người đã chết nhưng hành động vẫn giống hệt như còn sống.
Không đúng, hoạt tử Địa Tinh?
“Phong Truyện Thần độc?”
Nạp Lan Yên nhớ rõ lúc trước Nhị Khuyết đã nói qua Phong Truyện Thần độc này hậu quả tạo thành sau cùng có khả năng chính là bị Zombie (tang thi) trong truyền thuyết bao vây, cái gọi là Zombie, cũng không không có dấu hiệu sinh mệnh giống hoạt tử nhân sao?
“Có lẽ không sai.” Yêu Nghiệt đứng lên, trong mắt bạc tràn đầy một mảnh lạnh như băng, “Lại nói tiếp, Địa Tinh Vương đã bế quan năm.”
“Ngươi là nói nơi này có thể là địa phương Địa Tinh Vương bế quan?” Nạp Lan Yên nhíu mày, “Nhiều hoạt tử Địa Tinh như vậy, hắn muốn làm gì?”
Yêu Nghiệt nguy hiểm nheo lại con ngươi: “Nếu ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là nhất thống các đại chủng tộc thì sao?”
Yêu Nghiệt đột nhiên nhớ lại một đoạn cuộc nói chuyện mà Địa Tinh Vương đã từng nói với nguyên thân si ngốc.
“Tất cả đất đai, vốn nên là thiên hạ của Địa Tinh ta!”
“Tất cả chủng tộc, vốn nên là người hầu của Địa Tinh ta!”
“Tất cả, tất cả, ha ha ha ha......”
A ~~
Yêu Nghiệt không khỏi cười lạnh: “Chế tạo ra Phong Truyện Thần độc, muốn tất cả chủng tộc khác đều biến thành hoạt tử nhân? Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ!”
Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, vẻ mặt nguy hiểm nói không nên lời: “Xem ra Liệt Diễm đế đố, là địa phương thử nghiệm đầu tiên của hắn.”
Yêu Nghiệt ánh mắt băng hàn: “Tất cả hành động của Địa Tinh Vương tuyệt đối sẽ làm chủng tộc này đi đến bờ vực diệt vong thôi.”
Nhân loại, Thú tộc, Tinh Linh tộc, thậm chí là Dạ Xoa tộc, ai không phải là chủng tộc vô cùng cường đại?
(lee: edit đến đoạn này, đột nhiên nghĩ còn người Cửu muội, Hắc Thần, Kỳ Lân mỗi người xuyên vào chủng tộc còn lại là vừa hay đó, oahaha)
Một khi việc làm của Địa Tinh Vương bị các chủng tộc khác biết được, cho dù Địa Tinh tộc có được một con bài chưa lật cường đại, cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
“Lão đại.” Yêu Nghiệt nghiêm mặt nói, “Hiện tại ta là Địa Tinh tộc Vương tử, quyết không thể nhìn chủng tộc này đi đến bước đường kia.”
Ít nhất hắn cảm nhận được người Địa Tinh tộc đối với việc hắn tỉnh lại, thật sự vô cùng hân hoan và kích động.
Nạp Lan Yên nhìn về phía phương hướng tây bắc, đáy mắt nở rộ một vòng hàn quang: “Đi, diệt thôi!”
Thú tộc ở nơi đó suy yếu như vậy, chỉ sợ đã muốn làm chuột bạch (làm chuột thí nghiệm á).
Nạp Lan Yên xiết chặt nắm đấm, Liệt Diễm đế đô không chỉ có Lãnh Thiếu Diệp, mà còn có Tiểu Phượng Vũ tinh xảo cao ngạo, còn có Nạp Lan gia tộc đã thoát thai hoán cốt (lột xác) và thân nhân đời này của Nhị Khuyết.
Địa Tinh Vương, thật sự là chọn được một địa phương tốt nha!
Yêu Nghiệt hít sâu một hơi, mắt phượng một mảnh kiên định, sống lại một lần, đời này hắn nhất định sẽ thủ hộ tốt bên người mọi người!
Nạp Lan Yên quay đầu nhìn về phía vị thanh niên đẫm máu chiến đấu hăng hái nào đó: “Nhị Khuyết, ngươi đây là dùng tốc độ của rùa à?”
Nhị Khuyết vừa quay đầu lại liền nhìn đến hai người Yêu Nghiệt quần áo sạch sẽ dùng biểu tình vô cùng ghét bỏ nhìn hắn, bi phẫn cắn chặt răng: “Hai người các ngươi khi dễ người không đền mạng!”
Yêu Nghiệt hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo ngươi yếu như gà vậy chứ.”
“Chờ!” Nhị Khuyết hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, “Chờ thiếu gia giết hết đám này sẽ tìm các ngươi tính sổ!”
Ai yếu như gà, hắn mới không yếu như gà đâu!
“Giết ~”
Nạp Lan Yên và Yêu Nghiệt đồng thời ném đi một ánh mắt xem thường, trực tiếp không nhìn đến sự uy hiếp của tên ngốc nào đó, xoay người đi về phía tây bắc: “Nhị Khuyết, nhanh chóng đuổi kịp, đánh mất dấu ta không chịu trách nhiệm nha.”
Bị khi dễ đến khóc, Nhị Khuyết phát tiết hết tất cả bi phẫn ngập tràn trong lòng ở trên người đám Địa Tinh xung quanh kia: “Thiếu gia mới không có yếu như gà! Những tên khốn cản đường thiếu gia này mau chết hết đi mở đường cho thiếu gia ta!”
Nạp Lan Yên thu hồi tầm mắt dừng ở trên người Nhị Khuyết, cười tủm tỉm nói: “Thật sự là nhiệt tình mười phần.”
Yêu Nghiệt đồng ý gật đầu: “Người trẻ tuổi mà.”
Hai người liếc nhau, đồng loạt lộ ra tám cái răng, cười đến trời đất hỗn loạn.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, vô cùng đồng tình liếc mắt nhìn Nhị Khuyết một cái, không hiểu sao có loại cảm giác hắn thực bi kịch về sau còn có thể càng bi kịch hơn......
Nạp Lan Yên và Yêu Nghiệt đi chậm, ước chừng khoảng một phút đồng hồ gì đó, Nhị Khuyết cả người hơi thở đẫm máu liền đuổi theo lại đây, vừa đến liền hồng mũi lên án nói: “Thiếu gia ta có công lao to lớn như vậy mà các ngươi thế nhưng cũng không quay đầu liếc mắt một cái!”
Nạp Lan Yên đặc biệt nể tình quay đầu nhìn thoáng qua, thật mạnh vỗ xuống bả vai của Nhị Khuyết: “Làm tốt lắm!”
Yêu Nghiệt cũng theo sau giơ ngón tay cái lên: “Không tệ không tệ, Nhị Khuyết ngươi giỏi quá!”
Nhị Khuyết co rút khóe miệng, đột nhiên cảm thấy nắm đấm thật là ngứa ngáy.
Khi dễ người cũng không cần như vậy nha!
“Tốt lắm tốt lắm.” Nạp Lan Yên ha ha cười, “Chúng ta vẫn là nhanh chóng làm chính sự (việc quan trọng) đi thôi.”
Yêu Nghiệt nắm bả vai của Nhị Khuyết, con ngươi cong lên: “Đi thôi, giúp ta đi phía trước đánh mở đường!”
“Đánh nhau? Thiếu gia một người đánh mười tên!” Nhị Khuyết bất mãn lên án bị dời đi cái lặng yên không một tiếng động, “Các ngươi vừa chụm đầu ở đằng kia mưu đồ bí mật gì? Nhanh chóng nói cho ta nghe một chút đi.”
“Chính là về Phong Truyện Thần độc ngươi nghiên cứu kia đó, có thể là Địa Tinh Vương dùng để......”
Yêu Nghiệt và Nạp Lan Yên nói một chút với Nhị Khuyết về suy đoán vừa rồi, ba người kề vai sát cánh đi ở bên trong khắp nơi tuyết trắng này, làm cho địa phương không hề có chút sinh khí này tăng thêm vài phần nồng đậm tình nghĩa và sung sướng.
Bên người có bọn họ ở đây, cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, lại có cái gì phải e ngại?
Ba người không có lại tiếp tục lãng phí thời gian, ở dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bảo dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới một chỗ ngoài động tuyết, chỗ cửa động không khí đặc biệt âm trầm rét lạnh, Tiểu Bảo dựng thẳng đôi mắt màu đỏ tươi che kín chán ghét: “Chủ nhân, không khí nơi này thật đáng ghét, Thú tộc bên trong giống như chống đỡ không được rồi.”
Nạp Lan Yên vuốt ve đầu của nó, nói với Yêu Nghiệt và Nhị Khuyết: “Vào xem.”
Ba người thật cẩn thận thâm nhập vào cửa động, thẳng đến khi sắp xâm nhập vào đến đáy động cũng vẫn chưa phát hiện có gì không ổn, trừ bỏ nhiệt độ càng ngày càng thấp gần như là có thể đông lạnh người thành khối băng.
Đôi môi của Nạp Lan Yên có chút tím tái, ánh mắt lại bỗng nhiên sáng ngời: “Tìm được rồi!”
Nhị Khuyết và Yêu Nghiệt theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy ba Thú tộc hình thể khổng lồ bị xiềng xích buộc chặt ở trên tảng đá dưới đáy động, trên người nơi nơi đều là miệng vết thương nhìn mà ghê người, máu tươi ‘ồ ồ’ chảy ra bên ngoài.
Mà làm người ta kinh hãi nhất lại là ánh mắt của ba con cự thú này, trong đôi mắt màu đỏ tươi của chúng nó là một mảnh mờ mịt và một tia chống cự, là chấp niệm, cũng là tuyệt vọng vẫn còn còn sót lại sau cùng.
Chúng nó, sắp chết.
Nhị Khuyết là người đầu tiên chạy vội tới bên cạnh ba con cự thú, đeo bao tay tinh tế kiểm tra miệng vết thương của một con trong đó, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi: “Có người lấy bọn nó để thử nghiệm Phong Truyện Thần độc, ba con cự thú này thực lực hẳn là không thấp, một khi mất đi một tia lý trí cuối cùng, tuyệt đối sẽ trở thành cỗ máy giết người không hơn không kém.”
Hắn đã nghiên cứu qua Phong Truyện Thần độc, còn nghĩ qua muốn bắt mấy con chuột bạch đến làm thí nghiệm, nhưng ví dụ chân thật xảy ra trước mặt, Nhị Khuyết chỉ thấy tức giận muốn giết người!
Nếu không phải nội tâm của ba con cự thú này cao ngạo bất khuất làm chúng nó giữ được một tia lý trí cuối cùng, chỉ sợ đã sớm giống như đám hoạt tử Địa Tinh không có sinh cơ (sức sống) bên ngoài, chịu người khống chế, biến thành một cỗ máy giết người không có lí trí!