Lãnh Thiếu Diệp một thân hơi thở lạnh lùng, trong chớp mắt khi nhìn thấy Nạp Lan Yên liền biến mất gần như không còn, còn lại duy nhất sự dịu dàng như nước nhiều không đếm được.
Nạp Lan Yên kiễng mũi chân, vòng tay quanh cổ của hắn, hai mắt cong cong, tươi cười lưu luyến.
Yêu Nghiệt dựa cánh cửa nhíu mày, nâng lên khóe miệng, xoay người rời đi, còn thuận tiện đóng cửa cho hai người.
Thôi, nể mặt lão đại, hắn sẽ không quấy rầy một đôi mới tạm xa nhau nay gặp lại này.
“Như thế nào đến nhanh như vậy?”
Nạp Lan Yên nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiếu Diệp, cái mũi kề sát hít hà, trên người còn mang theo hơi thở khói thuốc súng trên chiến trường, ghét bỏ nhăn mặt nhăn mũi: “Một thân toàn mùi máu tươi, đi đi đi, đừng ôm ta.”
“Hồ Ly ngu ngốc, nàng còn dám ghét bỏ gia?” Lãnh Thiếu Diệp ôm lấy Hồ Ly không buông tay, “Vậy liền làm cho hơi thở trên người gia đều nhiễm lên nàng đi!”
Cánh cứng cáp rồi, thì dám ghét bỏ hắn?
Nhưng mà Nạp Lan Yên trừng hai mắt, khí thế của Lãnh Thiếu Diệp liền yếu đi, không tình nguyện buông tay ra: “Vậy gia trước đi gột rửa.”
Nạp Lan Yên ‘xì’ vui một tiếng, ôm cổ của Tam gia kéo xuống, đưa lên môi đỏ mọng của chính mình: “Lại cho gia hôn một cái trước!”
Tam gia lập tức mặt mày hớn hở, đè lại cái ót của Nạp Lan Yên đôi môi lửa nóng hạ xuống bá đạo hôn sâu, đối với Hồ Ly nhà hắn, chính là như thế nào thân đều thân không đủ.
Từ trong tay áo Tiểu Bảo lặng lẽ lộ ra cái đầu suýt chút nữa thì rớt xuống trên đất, như thế nào ngắn ngủn mấy ngày không thấy, tiêu chuẩn thê (vợ) quản nghiêm của Tam gia càng ngày càng lợi hại rồi?
Không đúng, thế này nào giống thê quản nghiêm, quả thực chính là một thê nô ()!
() thê nô: nô lệ của vợ, ý nói là vợ sai gì làm đó, nói gì cũng đồng ý, hắc hắc, giống sợ vợ ~
Nạp Lan Yên sờ sờ xương quai xanh khêu gợi của Tam gia, nơi đó có một vết thương, không sâu, nhưng phía ngoài da thịt mở ra có rớm máu, nhìn thấy mà ghê người: “Đau không?”
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu quét mắt qua chỗ bị thương, chỉ là vết thương nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của Hồ Ly nhà mình, lời nói đã bên miệng lập tức thay đổi: “Đau.”
Ba!
Nạp Lan Yên một cái tát vỗ vào chỗ bị thương, không lưu tình chút nào: “Biết đau thì lần sau cũng đừng để cho chính mình bị thương!”
“Hít......”
Lần này là đau thật.
Lãnh Thiếu Diệp ôm chỗ bị thương nhe răng nhếch miệng lên án nói: “Vợ, nàng đây là bạo lực gia đình......”
Không phải là nên ôm hắn thân mấy ngụm an ủi an ủi sao, như thế nào đến lượt Hồ Ly nhà hắn kịch bản liền thay đổi đây?
Nạp Lan Yên lấy ra một lọ thuốc, đẩy tay của hắn, sắc mặt khó coi: “Trên vết thương có độc, chàng đây là bị Địa Tinh tộc làm bị thương đi?”
Thời giab bọn họ đến nơi này không dài cũng không ngắn, nhưng có người liên tiếp hạ độc Tam gia nhà mình, Nạp Lan Yên suýt chút nữa đã cắn nát một cái răng, chờ nàng tìm được tên khốn kia, không trả lại cho hắn thống khổ gấp trăm lần ngàn lần so với Tam gia nhận được thì không tha!
“Bị đánh lén.” Lãnh Thiếu Diệp mắt cũng không chớp nhìn Hồ Ly bôi thuốc vì hắn, nhìn hai hàng long mi dài dày của nàng hạ xuống tràn ra dịu dàng và đau lòng, môi mỏng nhẹ nhàng gợi lên, bàn tay to khớp xương rõ ràng vuốt ve tóc của nàng, “Lần này đã muốn bắt được cái đuôi của đối phương, trở về liền thu thập hắn.”
Ngón giữa của Nạp Lan Yên hiện lên một vòng hàn quang, mấy cây ngân châm liền đâm vào vùng lân cận của miệng vết thương, không mất nhiều khí lực liền bức ra độc tố, ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của hắn: “Tam gia, đừng để cho chính mình bị thương.”
Lãnh Thiếu Diệp dừng một chút, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Được.”
Nạp Lan Yên đưa tay vòng quanh ôm chặt thắt lưng của Lãnh Thiếu Diệp, vùi mặt vào trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, bên tai lắng nghe tiếng tim đập có lực của hắn, cong lên con ngươi, tươi cười giống như nắng ấm ngày xuân.
Cả đời này của nàng, thật quá may mắn.
Cằm của Lãnh Thiếu Diệp đặt ở trên đỉnh đầu của Nạp Lan Yên, gần như là tham lam hít ngửi mùi thơm thuộc về nàng, chậm rãi nhắm hai mắt, trước khi để ý thức tiêu tán còn không quên nỉ non một câu: “Hồ Ly, Yêu Nghiệt bắt ta uống ta chín mươi chín bình rượu lớn......”
Chiến đấu vừa chấm dứt, Lãnh Thiếu Diệp liền ra roi thúc ngựa đuổi tới Địa Tinh tộc, vốn là liên tục vài ngày không ngủ không nghỉ, lại bị Yêu Nghiệt bắt uống chín mươi chín bình rượu lớn, lúc này nhìn thấy Hồ Ly bình yên vô sự (an toàn không có chuyện gì), thực tại có chút ngăn cản không được con buồn ngủ không ngừng phát ra.
Nạp Lan Yên dìu Tam gia đang ngủ đến nhuyễn tháp (giường êm), mười ngón tung bay, trực tiếp rút đi chiến bào và quần áo trong lây nhiễm mùi máu tanh trên người Tam gia, chỉ một giây sau đó, khóe mắt liền hung hăng co rút.
Ai có thể nói cho nàng, quần lót tạo hình hiếm thấy trên người Tam gia là cái tình huống gì?
Mép quần cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, cái cạp thì lỏng là lỏng lẻo ở trên người hắn không khó chịu sao?
Tuy rằng quần lót cổ đại này mặc vào cùng cảm giác mang ‘thứ đó’ (khụ, bộ phân riêng của phái nam đó) đi dạo ở nơi tĩnh mịch không sai biệt lắm, nhưng rõ ràng quần lót hắn tự chế (tự làm ra) này cũng không có chỗ nào tốt đi?
Đỡ trán nhìn Lãnh Thiếu Diệp trần truồng chỉ mặc một cái quần lót, bụng dưới lão lồ đường cong xinh đẹp giống người cá, xuống chút nữa là hai chân thon dài có lực trắng bóng, Nạp Lan Yên giật nhẹ khóe miệng, không thể không nói, không có gì để nói ngoài quần lót hiếm thấy kia, tóm lại hắn có khoe khoang dáng người ở trước mặt nàng cũng là có chút vốn liếng.
Tuy nói lúc trước hai người đã đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối), nhưng đều mặc áo ngủ thiên tàm ti thoải mái dễ chịu, bộ dáng trần truồng như vậy, Nạp Lan Yên thật đúng là lần đầu tiên thấy, nhìn quét qua tất cả vết thương lớn nhỏ trên người hắn, thở dài, nhận mệnh (cam chịu số phận) lấy tới một chậu nước ấm, ngồi xổm bên cạnh hắn, cẩn thận lau thân thể cho hắn, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó.
Làm xong tất cả những việc này, Nạp Lan Yên lấy chăn đắp cho Lãnh Thiếu Diệp, cúi người ở hắn khóe môi ấn xuống một nụ hôn, lúc này mới xoay người tiếp tục đi sửa sang lại nguyên liệu cần dùng để luyện đan sau đó, khóe môi treo lên tươi cười yếu ớt, bị đại sư tôn giễu cợt làm cho trái tim đập nhanh cũng bình tĩnh lại.
Tiểu Bảo phun lưỡi rắn, rõ ràng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân thẳng tắp bay lên theo lũy thừa, miệng há hốc, nhanh như chớp chui vào trong tay áo, thê nô tốt, thê nô cao, thê nô đỉnh cao!
Oanh!
Lãnh Thiếu Diệp là bị tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên làm bừng tỉnh.
Còn chưa hết say rượu, phản ứng đầu tiên chính là lao xuống giường: “Hồ Ly!”
“Chàng tỉnh rồi.” Nạp Lan Yên giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm, tròng mắt vô tội chuyển động một vòng, ho nhẹ một tiếng: “Kia cái gì, hơi chút có chút sai sót......”
Lời nói còn chưa dứt, thân mình đã thật mạnh tiến đụng vào trong ngực rắn chắc, hai tay có lực gắt gao ôm nàng, sức lực lớn đến mức giống như là muốn khảm nàng vào trong máu thịt.
Nạp Lan Yên vỗ vỗ bả vai của hắn: “Không có việc gì, không có việc gì, ta luyện đan sẽ thường xảy ra chuyện này.”
Đại sư tôn nhịn không được mở miệng mắng: “Ngươi còn lấy chuyện này ra tự hào?”
Nạp Lan Yên nhìn trần nhà bị xám đen một mảnh trên đỉnh đầu, mỗi lần luyện đan đều có mấy lần bị nổ bay cái gì đó, nàng cũng muốn đập đầu vào tường.
“Nàng hù chết gia rồi.” Lãnh Thiếu Diệp đưa tay lau bụi đen sẫm trên mặt nàng, không nghĩ rằng càng lau lại càng nhiều, thẳng đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia bị hắn lau thành cái mặt hoa, nhịn không được phun cười, “Như thế nào lại không có máy ảnh đây?”
Bộ dáng này, thấy thế nào đều nên chụp để gìn giữ mãi mãi mới đúng.
Nạp Lan Yên bay lên một cước đạp qua: “Tránh sang một bên, da thịt trắng bóng đều sắp làm mù hai mắt của ta rồi này!”
Lãnh Thiếu Diệp ưỡn ra tám khối cơ bụng của bản thân: “Vợ không phải nàng yêu nhất cơ bụng của gia sao, hai mắt nhanh nhìn tiếp, chờ gia mặc quần áo nàng sẽ không thể xem rồi.”
Khóe môi của Nạp Lan Yên nâng lên một cái nhe răng cười: “Lột quần áo ra xemnhư thường!”
Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, ý vị thâm trường nhếch lên khóe miệng: “Hồ Ly, lột quần áo của gia, nên hoàn toàn phụ trách nha ~”
“Phụ liền phụ......” Chứ sao.
Một chữ cuối cùng nuốt vào trong miệng, bởi vì Nạp Lan Yên không muốn thấy được ý chí chiến đấu sục sôi ở nơi nào đó của người nào đó, khóe miệng khẽ co rút: “Gia, tự chủ ngài vẫn lấy làm kiêu ngạo đâu?”
“Ở trước mặt vợ mình, tự chủ là cái quái gì chứ?” Trên khuôn mặt tuấn tú chính khí mười phần của Lãnh Tam gia nhìn không ra một chút dấu hiệu gì, “Có thể ăn sao?”
Nạp Lan Yên chỉ vào một phương hướng: “Nơi đó là dục phòng (phòng tắm), nhanh chóng giải quyết xong rồi về phụ giúp ta.”
Tam gia nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm của nàng, nghiêm trang hỏi: “Vợ, gia trước gột rửa cho nàng?”
Nạp Lan Yên búng tay một cái, quanh thân quanh quẩn một tầng mỏng Linh khí màu vàng, ngắn ngủn trong nháy mắt, Linh khí tán đi, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. (lee: là trên người chị đã không còn đen thui nữa rồi đó ~)
“Còn không mau đi?” Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn nơi nào đó vẫn ý chí chiến đấu sục sôi như trước, nhướng mày nói.
Lãnh Thiếu Diệp nhịn không được rối loạn xoa xoa tóc của nàng, có chút đáng tiếc lấy ra một bộ áo dài màu tím phủ thêm lên người, mỹ nam kế cái gì, quả nhiên là thất bại.
“Hồ Ly, để cho gia làm gì?”
“...... Xác định không cần giải quyết một chút?”
“Hồ Ly, tiếp tục khiêu khích một nam nhân sắp hóa thân thành Godzilla () cũng không phải là lựa chọn đúng đắn.”
() Godzilla: một loài khủng long, quái vật trong bộ phim hoạt hình của Mỹ.
Lee: hí hí, chỗ này là ảnh nói “chỗ nào đó” sắp hóa thân thành quái vật rồi, chị mà khiêu khích nữa chỉ có nước bị ăn sạch sành sanh thôi ~
Con ngươi đen thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp dừng ở trên người Nạp Lan Yên, giọng điệu nguy hiểm.
Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi của hắn, tươi cười lưu luyến, giọng nói như lan: “Tam gia?”
Sắc mặt của Lãnh Thiếu Diệp chợt thay đổi, cắn chặt răng, khóa trụ Nạp Lan Yên hung hăng hôn một cái: “Khắc tinh của gia!”
Nói xong, xoay người nhanh chóng đi về phía dục phòng.
Nếu không tắm nước lạnh một chút, hắn sợ chính mình nhịn không được ‘làm’ người tại chỗ!
Nhưng không thể, ít nhất không thể ở nơi này.
Tam gia muốn cho Hồ Ly những thứ tốt nhất, bao gồm cả lần đầu tiên.
Nạp Lan Yên nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tam gia, nhịn không được cười ha hả, trong lòng có một dòng nước ấm theo mạch máu chảy đến tứ chi bách hải (tất cả xương cốt tứ chi; tứ chi: tay, chân), ấm áp đấy, có chút chua xót, có chút hạnh phúc.
Cuối cùng, còn nhịn không được thét to một câu với hắn: “Tam gia, báo kích thước của chàng cho ta, thừa dịp tâm tình của bổn cô nương tốt, may mấy cái quần lót cho chàng ôi!”
Phanh!
Âm thanh vật nặng va chạm vang lên ở dục phòng.
Nạp Lan Yên cười tủm tỉm hỏi: “Ai nha, Tam gia chàng ngã sao?”
Từ dục phòng truyền đến giọng nói thẹn quá thành giận của nam nhân nào đó:“Hồ Ly, gia nhỏ hay lớn, nàng tiến vào tự tay đo một cái chẳng phải sẽ biết à?”
Nạp Lan Yên mặt mày cong cong: “Thứ kia bổn cô nương dựa vào mắt nhìn mà làm, quản làm vừa người hay không làm gì!”
“Nạp! Lan! Yên!”
Hổn hển, tuyệt đối hổn hển.
Sau một lúc lâu cũng chưa nghe được hồi âm, Nạp Lan Yên đùa giỡn vừa lòng đẹp ý, đùa giỡn toàn vẹn, lúc này mới phân chia lượng dược liệu nhanh nhẹn thong suốt mà chuẩn bị làm chính sự (việc đứng đắn), tiếp tục đi luyện đan.
Ai ngờ đột nhiên cổ bị một cành tay ôm chặt, dùng sức kéo nàng lao vào dục phòng, hơi nước lạnh như băng làm cho nàng lập tức rùng mình mấy cái, toàn thân liền căng thẳng.
Ngay sau đó, ‘phịch’ một tiếng, cửa cũng đóng.
Nạp Lan Yên cứng ngắc xoay người qua, cứng ngắc nhìn khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi của Lãnh Thiếu Diệp, cứng ngắc kéo ra một nụ cười khó coi: “Tam, Tam gia......”
Lãnh Thiếu Diệp nhe răng cười: “Không phải muốn nhìn ra ‘em trai nhỏ’ của gia sao? Hả?”
Gằn từng tiếng, giống nhau phun ra từ trong kẽ răng.
Nạp Lan Yên rụt rụt cổ, nuốt một ngụm nước miếng, việc lớn không tốt, đùa giỡn hơi quá rồi!
Chuyện này...... Đúng là việc lớn xảy ra rồi!