Editor : Lãnh Huyt
Cùng một thời gian, hai con rắn toán loạn bay đến, mắt thấy hai con rắn sắp cắn nàng, không biết vì sao bước chân nàng di chuyển, nghiêng người hướng một bên tránh đi, bóng dáng linh hoạt lập tức tránh được hai con rắn kia, đồng thời nhanh chóng nhảy lên trên giường, hai con rắn kia bởi vì không cắn được nàng, lúc này cuộn lại trên mặt đất,đầu rắn ngẩng cao,ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm nàng.
“Ti ti…”
Ánh mắt xem xét xung quanh, không thấy đồ vật gì có thể lấy ra làm vũ khí, nghĩ đến mấy cây trâm cài đầu để trong ngực, nàng nhanh chóng đem ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hai con rắn đang chuẩn bị bò tới, trong nội tâm nàng tự nói, nhất định được! Ta nhất định có thể làm được!
Đúng lúc đó hai con rắn trườn qua, đúng lúc đó vài cây trâm cài đầu trong tay nàng nhanh chóng phóng tới. Vốn dĩ hai con rắn đang trườn tới, liền bị cây trâm phi trúng vặn vẹo vài cái liền rơi trên mặt đất, không hề nhúc nhích mà chết đi.
“Phù..!” Nàng thở nhẹ một hơi, nếu không phải trước kia ở nhà nàng thường cùng mẫu thân chơi phóng tiêu, thì căn bản nàng sẽ không phóng trúng hai con rắn này. Xuống giường, đi đến bên cạnh hai con rắn, rút hai cây trâm cài đầu đem ra bên ngoài rửa sạch, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong ngực, đây là mẫu thân mua cho nàng, không thể ném.
Nhìn nhìn hai con rắn chết trên mặt đất, nghiêng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cầm lấy hai con rắn đã chết đi, đem đèn trong phòng thổi tắt, lúc này mới đi ra ngoài. Dù sao đêm nay còn chưa ăn cơm, vậy thì nàng đành phải đem hai con rắn này nhanh nhanh nấu thành súp uống.
Nhà tranh của nàng vốn cách bọn họ khá xa, lúc này nàng lại đi xa hơn, cho dù nổi lửa lên cũng sẽ không có người trông thấy. Đem nước trong cái lu to ngoài nhà tranh đổ vào cái nồi sắt, kiếm mấy thanh củi bỏ vào một chỗ, lại dùng tảng đá kê thành hình cái lò, mang củi đốt lửa lên sau lại đem nồi sắt để lên, lúc này mới quay người đi xử lý hai con rắn kia.
Đem rửa sạch sẽ rồi cầm dây thừng trói đầu rắn lại treo lên cây, lúc này mới dùng dao nhỏ mới tìm được, lột da rắn xong liền lấy mật rắn ra, lúc này mới đem thịt rắn cắt thành từng đoạn nhỏ bỏ vào trong nồi nước đang nấu.
Bóng dáng nho nhỏ bận rộn, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ bởi vì nấu nồi thịt rắn này mà vô cùng bẩn. Mùi hương đậm đặc của vị súp thịt rắn theo gió đêm nhẹ nhàng tản ra trong không khí, nàng cầm thìa thử thử hương vị, hương vị tuy ngon nhưng không có gia vị nên vẫn kém một chút. Cũng không có thể tìm gia vị ở đâu được nên chấp nhận uống một ít là được rồi.
Lúc nàng vừa ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh, một bóng đen chui ra: “Ừ,tốt, súp thịt rắn đậm đặc, tiểu nha đầu, nồi súp rắn này là ngươi nấu hay sao? Ngươi nửa đêm không ngủ được như thế nào lại chạy ra đây nấu canh?” Người vừa tới ngồi xổm bên cạnh nồi súp rắn, duỗi dài cổ, một tay vẫn còn phẩy phẩy hương vị phía trên nồi súp.
Đột nhiên bóng đen giống quỷ xông tới làm cho Tử Tình giật mình, ổn định tinh thần liền nhìn thấy một lão già tuổi chừng sáu bảy mươi tuổi mặc một cái áo lớn rộng thùng thình màu đen, lúc này mới hướng xung quanh nhìn nhìn. Bốn phía của núi Lăng Phong là núi vây quanh, hắn là từ đâu chạy tới? Lập tức liền mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?” Người này cũng là người Thanh Sơn sao?
Lấy cái thìa từ trong tay Tử Tình qua thử thử hương vị, lão già không có mở miệng trả lời vấn đề của Tử Tình, ngược lại lại mặt nhăn mày nhíu nói: “Chậc chậc, súp rắn ngon như vậy, nhưng thế nào không thêm một ít gia vị? Ngươi chờ một chút, ta đi nhà bếp Thanh Sơn trộm một ít trở lại.” Nói xong, lại như gió cuốn qua, bóng người không thấy.
Tử Tình kinh ngạc nhìn chỗ trống lúc nãy vẫn có người, đột nhiên lại một cỗ gió cuốn thổi qua: “Tiểu nha đầu, trước khi ta trở lại ngươi cũng không thể uống trộm, nghe thấy chưa?” Nói xong, lại như gió cuốn qua, chỉ để lại Tử Tình kinh ngạc nhìn chỗ ngồi tối đen kia.
“Đã đến đã đến, ta trở lại rồi, tiểu nha đầu còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi cầm chén a!” Bóng dáng quỷ mị loé lên, một trận gió cuốn qua, bên người Tử Tình nhiều hơn một bóng đen, hắn đem gia vị vừa trộm được hướng nồi súp rắn thêm vào một tí, lúc này mới đem đồ gia vị bỏ qua một bên, cầm lấy thìa thử thử: “Ừ, hương vị thế này được rồi”.
Tử Tình trở về nhà cầm hai cái ly ở bên trong ra nói: “Tại đây không có chén.” Nói xong, cầm ly trong tay đưa tới.
Nhìn trong tay nàng cầm hai cái ly trà, khoé miệng lão già co rút, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Cái ly này chứa được bao nhiêu? Đoán chừng một khối thịt rắn cũng bỏ không vào”.
Tử Tình nhìn hắn một cái, lấy cái thìa trong tay hắn múc một tí súp rắn: “Ta chỉ ăn canh.” Đem thịt rắn bỏ vào nấu lâu như vậy, toàn bộ tinh hoa đều ở bên trong nồi nước rồi, thịt có cái gì ăn ngon hay sao? Còn không bằng ăn canh.
“Ồ? Tiểu nha đầu nhà ngươi cũng thật kỳ quái.” Lão già cười tủm tỉm nhìn nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, thuận tiện đem nồi súp rắn đến trước mặt của mình vừa nói vừa ăn: “Tiểu nha đầu, ngươi là đồ đệ của Lăng Thành? Tên gọi là gì?”
Tử Tình không nói gì, chỉ liếc nhìn nồi súp rắn bị hắn đặt trước mặt mà ăn hết, lẳng lặng uống súp trong ly của chính mình. May mà nàng vừa rồi đựng hai ly, bằng không đêm nay coi như toi công.
“Ai, tiểu nha đầu này, tại sao không nói chuyện a?” Lão nhân vừa ăn, một bên trừng mắt nhìn Tử Tình không có phản ứng kia.
“Vừa rồi, ngươi cũng không có nói cho ta biết ngươi là ai.” Tử Tình mở miệng nói xong, buông cái ly đã uống xong, lại bưng lên một cái khác.
“Nể tình nồi súp rắn, ta bí mật nói cho ngươi biết,nhưng ngươi cũng không thể nói cho người khác biết.” Lão nhân cười híp mắt nhìn nàng, giảm thấp thanh âm nói: “Ta bí mật ở trong núi Thanh Sơn này, chỉ có ban đêm mới ra tìm thức ăn. Ở bên trong Thanh Sơn này không có người biết rõ sự hiện hữu của ta, ngươi phải thay ta giữ bí mật, biết rõ không?”
Tử Tình quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ngươi ăn xong đi nhanh đi! Sư phụ ta ở ngay gần đây. Nếu để hắn biết, ngươi trốn không thoát.” Nói xong, lại uống tiếp súp rắn trong tay nàng.
“Ha ha, hắn không bắt được ta.” Lão già cười ha hả nói, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ tự tin, gặp tiểu nha đầu mang khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn, biểu hiện lại không phải bộ dáng của tiểu hài tử, không khỏi cười trêu ghẹo nói: “Nhìn tiểu nha đầu nhà ngươi, cũng khoảng bốn năm tuổi, như thế nào lại không như tiểu hài tử bốn năm tuổi? Không phải là một lão yêu quái cải lão hoàn đồng đó chứ?"
Tử Tình quay đầu lại, nhìn nhìn lão nhân cả người mặc quần áo đen rộng thùng thình nhưng đầu râu tóc bạc trắng, thoáng dừng một lát mở miệng nói: “Vừa rồi, ta nghĩ rằng ngươi là quỷ”.
“Cái gì? Quỷ, quỷ? Ngươi vậy mà nói ta giống quỷ?” Lão già thở phì phì nhai miếng thịt rắn trong miệng, trừng mắt nhìn tiểu nha đầu ngồi ở bên cạnh. Người khác nhắc tới lão thì trong đáy lòng dâng lên tôn kính, nàng vậy mà nói lão giống quỷ? Lão có chỗ nào giống quỷ hả?