Editor : Lãnh Huyt
Beat : dienvi
Đêm buông xuông, lặng yên không tiếng động,Tâm tình Mặc Thành Hiên bi thương không thể ức chế, tay cầm bầu rượu, đứng loạng choạng, cả người nồng nặc mùi rượu đi trên đường . Đêm khuya trên đường tĩnh lặng tới mức một bóng người cũng không có, lúc này hắn chỉ là một nam nhân đang chìm đắm giữa thống khổ cùng bi thương mà thôi. Không còn là Trang chủ Bích Lạc sơn trang cao cao tại thượng, không còn là vị cường giả uy nghi vang chấn tứ phương, mà chỉ là một người nam nhân bởi vì thê nhi sinh tử không rõ, trong lòng yếu ớt thống khổ không thôi.
"Oanh! Oanh..."
Trong đêm, tiếng sấm vang lên từng hồi, từng tia chớp xé ngang bầu trời tối đen, trong phút chốc chiếu sáng cả vùng trời đêm.Gió bắt đầu nổi lên mang theo hơi lạnh, bóng đen dường như mang theo năng lượng bị đè ép, không bao lâu sau theo một tiếng sấm vang lên, trời bắt đầu cao đổ mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống trên người Mặc Thành Hiên đang bước đi lảo đảo ở trên đường cái.
"Nhu Nhi... Mặc Mặc... Các ngươi ở nơi nào? Nhu Nhi? Nhu Nhi..."
Từng tiếng gọi vang lên mang theo sự chua xót khiến cho người ta đau lòng, hắn mặc kệ từng hạt mưa to rơi xuống làm ướt một thân hoa phục, mặc kệ mưa gió thổi qua hai bên má, mặc kệ cho khí lạnh xâm nhập trong lòng lạnh thấu chân tay.
Mưa gió tháng ba gào thét mang theo khí lạnh quét qua hai má nhưng dường như hắn không hề phát hiện, cả người lung lay sắp đổ cứ đi về phía trước, một lần lại một lần kêu to tên người âu yếm cùng nữ nhi. Âm thanh mang theo bi thương cùng thống khổ hòa vào tiếng mưa gió gào thét cùng với tiếng sấm rít gào...
"Nhu Nhi cùng Mặc Mặc hai người còn sống không? Nếu còn sống, vì sao lại không trở về bên cạnh ta? Nếu còn sống, vì sao ta lại không tìm thấy tung tích của hai người?" Hắn tự hỏi, tuy không muốn tin nhưng tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không có kết quả làm cho hắn không thể không tin rằng thê tử cùng với nữ nhi hắn yêu thương đã không còn sống trên thế giới này nữa...
"Nhu Nhi, không có nàng bên cạnh, ta làm sao có thể vượt qua cuộc sống hằng ngày đây? Lúc mưa gió đã không có nàng đồng hành, ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương... Nhu Nhi, Nhu Nhi..." Âm thanh bi thết vang lên nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại của người trong lòng. Từng hồi ức tốt đẹp trong trí nhớ cứ chậm rãi hiện lên trước mắt hắn rõ ràng như vậy giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua...
Rượu, một ngụm lại một ngụm liên tiếp, không rõ thứ chảy trên mặt, là nước mưa? Hay là nước mắt...
"Cứu mạng... Cứu mạng... A..."
Trong mơ màng, dường như nghe thấy có người kêu cứu, Mặc Thành Hiên vẫn bước từng bước tiêu sái tiến về phía trước. Hắn không muốn để ý cũng không muốn nhìn, ngay cả thê nhi hắn đều không cứu được thì làm sao có thể cứu người khác? Ngửa đầu, giơ bầu rượu lên cao tùy ý đổ vào trong miệng mình, rượu cùng mưa hòa vào nhau uống không ra hương vị nhưng lúc này hắn thầm nghĩ muốn say, làm cho mình say một lúc vì như vậy thì tâm sẽ không đau như vậy, sẽ không đau như vậy nữa...
"Cứu mạng... Cứu mạng a... không cần, van cầu các ngươi buông tha ta... không cần..." Tiếng khóc la của nữ tử truyền đến trong mưa mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng, khẩn cầu sẽ có người xuất hiện cứu nàng. Nhưng vào lúc đêm khuya như thế này, làm gì có ai đi qua đây?
"Hắc hắc hắc, ngươi chết tâm đi! Bây giờ là hơn nửa đêm lại đang mưa to, ai sẽ đi qua nơi này chứ? Bọn ta khuyên ngươi mau ngoan ngoãn thuận theo chúng ta đi, miễn cho da thịt phải chịu khổ!" Tiếng cười mang theo dâm tà lộ ra ác ý cùng âm ngoan theo mưa gió truyền ra.
Nghe thấy thanh âm kêu cứu kia ở gần bên tai, cảm thấy tiếng cười âm hiểm dâm tà kia chói tai như vậy, nhiễu loạn lòng của hắn, quấy rầy hắn nhớ lại. Mặc Thành Hiên một bên uống rượu, một bên loạng choạng bước đi, ánh mắt mờ mịt liếc liếc nhìn cái ngõ nhỏ kia.
Trong ngõ nhỏ tối đen, dưới mái ngói có hai gã nam tử đang dùng sức mạnh đối với một nử tử không rõ dung mạo, xiêm y trên người nữ tử bị vạch ra lộ một mảng da thịt tuyết trắng nõn nà. Hai gã nam tử một kẻ thì giữ lấy hai tay nữ tử, một kẻ nằm lên thân thể nữ tử, hai tay dùng sức vuốt ve trên người nàng ta, tiếng cười dâm đãng không ngừng truyền ra.
"không cần! Buông... Buông..." Nữ tử tuyệt vọng khóc hô, hé ra dung nhan xinh đẹp như lê hoa mang vũ, chọc người thương tiếc.
Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn thanh thúy từ trong mưa gió truyền đến, hai tên nam tử vốn dĩ còn đang giở trò với tên nữ tử kia liền nghe thấy tiếng vang từ phía sau đến, mạnh mẽ quay đầu lại hung ác hét lớn: "Ai? Kẻ nào muốn chết quấy rầy việc tốt của bọn lão tử!"
"Công tử cứu ta! Công tử cứu ta..." Nữ tử thấy có người đi qua, liền giống như lúc chết đuối bắt được một cây cỏ cứu mạng, liều mạng kêu cứu .
"Lên! Bắt hắn giết!" Một người trong đó hung tợn quát khẽ, rút ra cây đao nhỏ sắc bén từ bên hông, mạnh mẽ tiến lên giơ cây đao nhỏ trong tay hướng về phía Mặc Thành Hiên đang híp mắt dựa vào trên vách tường
Nhìn bầu rượu trong tay không cẩn thận làm rơi xuống đất vỡ tung, hắn nghiêng mặt tựa vào bức tường bên cạnh, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt. Còn không biết chuyện gì xảy ra liền thấy hai thanh đao nhỏ sắc bén hướng về phía hắn, theo bản năng trong mình, nhấc chân đá một cái, đem hai người đá bay ra ngoài.
Thanh âm hai thân thể rơi xuống đất cùng với tiếng thống khổ kêu rên truyền ra. Hai kẻ bị đá trúng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên một tia u quang không rõ, nhìn thoáng qua nữ tử kia, đồng thời kinh hô: "Đi mau!" Thanh âm vừa rơi xuống, hai bóng dáng nhanh chóng chạy vào trong bóng đêm.
Trong mơ mơ màng màng chỉ thấy bóng dáng hai người kia nhanh chóng chạy trốn, cũng không liếc mắt nhìn nữ tử kia một cái, hắn lảo đảo bước đi vào trong mưa.Thân thể càng ngày càng nóng, đầu càng ngày càng đau, tốc độ càng ngày càng chậm, dưới chân lảo đảo một cái, thân thể hắn thẳng tắp ngã về phía trước.
Nữ tử từ trên mặt đất đứng lên, kinh hoảng chỉnh lại quần áo trên người, vừa ngẩng đầu liền thấy cả người hắn mất đi trọng tâm ngã về phía trước, kinh hô một tiếng: "Công tử!" Đồng thời chạy nhanh về phía trước, nâng thân thể nặng nề của hắn dậy.
"Công tử, công tử ngài thế nào ?" Nữ tử lo lắng kêu, đem hết khí lực cả người giúp hắn đứng lên: "Công tử? Công tử?"
"Cút ngay!" Mặc Thành Hiên gầm lên một tiếng, hắn đưa tay dùng sức đem nữ tử đang giúp đỡ hắn đẩy ra, bước chân lảo đảo từ trên mặt đất tự mình đứng lên, quần áo ẩm ướt dán sát thân thể hắn, lạnh lẽo tâm của hắn.
"Công tử..."
Nữ tử bị hắn dùng lực đẩy ra, cả người đứng không vững đụng phải góc tường, cái trán bị rách một đường, máu tươi hòa cùng mưa từng giọt từng giọt chảy xuống.Nàng đưa tay khẽ vuốt vết thương trên trán, khi chạm đến vết thương thì ngay lập tức rụt tay về, ánh mắt lo lắng dừng ở trên bóng dáng loạng choạng phía trước kia.