Editor: Lãnh Huyt
Beat: PhượngMinhNguyệt
Nghe mấy lời vô bổ của bọn họ, Tử Tình ăn cơm xong liền buông bát, lẳng lặng đứng lên xoay người đi ra ngoài. Tại Thanh Sơn này, khi nhàn rỗi nghe được nhiều nhất chính là tên của mấy nhân vật phong vân bên trong Thanh Sơn, thỉnh thoảng nàng có thể nghe được chuyện của Bạch Dật và Bạch Dục từ trong miệng Tử Sa và Tử Cầm. Thật không biết hai người bọn họ một kẻ thì lãnh huyết cao ngạo, một kẻ thì yêu nghiệt nguy hiểm rốt cuộc có cái gì có thể làm cho mấy nữ đệ tử Thanh Sơn lâm vào điên cuồng?
So sánh với hai người bọn họ, nàng bất tri bất giác nhớ tới nam tử ngày nào đó gặp được ở trong rừng, Thần. Hắn chỉ nói hắn gọi là Thần, thiên nhân chi tư như vậy, hơi thở hồn thiên mà tôn quý, trong trẻo lạnh lùng mà ôn nhuận, nhìn như tao nhã nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng cùng xa cách, giống như gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, làm cho người ta đoán không ra...
Nhìn thấy nàng cơm nước xong lẳng lặng tiêu sái đi ra ngoài, Tử Kiệt cùng Tử Sa hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút ánh sáng không rõ, hàn huyên cùng mấy người một hồi, cũng dần dần đều tự trở về phòng.
Luyện một ngày trời, ra một thân mồ hôi, ăn xong cơm chiều, bình thường thì bọn họ đều tự về phòng mình tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Hoặc có khi bọn họ qua phòng khác nói chuyện phiếm với mấy người kia, nói về những chuyện thú vị phát sinh gần đây ở Thanh Sơn, bởi vì thời gian cả một ngày cũng chỉ có buổi tối là có thể không cần luyện võ.
Tử Kiệt cùng Tử Sa đều tự trở về phòng của mình, vừa vào cửa đã rót một chén nước uống. Bọn họ hạ dược ở bên trong ấm nước của Tử Tình, nói vậy chậm nhất là buổi sáng ngày mai có thể nhìn thấy hiệu quả. Nghĩ vậy, hai người không khỏi sung sướng giơ lên khoé môi, cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Bên kia, Tử Tình một mình về tới nhà tranh, đem một ít thảo dược đối với mình hữu dụng cất đi, rửa sạch rồi đem ra ngoài phòng phơi, chờ nó khô mới có thể dùng để chế dược, lại cõng cái giỏ trúc, cất bước đi về hướng dược cốc.
Dược cốc cùng Lăng Phong sơn cách nhau không xa, ra khỏi Lăng Phong sơn lại đi một đoạn đường là tới nơi. Ở nơi này trừ bỏ dược sư hẳn là không có những người khác.
Nàng chậm rái tiêu sái, một thân tố y ở trong gió nhẹ nhàng bay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, có một cỗ khí chất thành thục không hợp tuổi. Sắc trời dần dần ám xuống, các phong các môn đều đã lên đèn, ánh sáng chiếu rọi khắp Thanh Sơn khiến cho màn đêm ở Thanh Sơn này dưới hàng trăm ngọn đèn càng phá lệ xinh đẹp mê người.
Không ai nhìn thấy, bóng dáng nho nhỏ của Tử Tình ở trong bóng đêm phiêu động từ chậm tới nhanh. Mới đầu nàng chậm rãi tiêu sái, tiếp theo thử vận dụng năng lượng huyền khí trong cơ thể, dùng khinh công bay vút đi. Một thân quần áo tố sắc, ở trong màn đêm theo gió bay lượn, từ xa nhìn lại, tựa như theo hơi lạnh của gió đêm bay lên ở trong bóng đêm.
"Dược sư, ta đem dược hái lúc ban ngày tới." Khi nàng đi vào dược cốc, bên trong chỉ thấy dược sư hơn năm mươi tuổi ngồi ở một bên không biết đang đảo cái gì. Bình thường luôn có mấy đệ tử đi theo bên người dược sư nhưng bây giờ lại không thấy, có lẽ là trở về nghỉ ngơi hoặc đi du ngoạn ở nơi nào đó.
Nghe được thanh âm truyền đến từ phía sau, dược sư quay người lại, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia cõng cái giỏ dược thảo đi tới, liền cười nói: "Tử Tình nha đầu, ngươi tới ! Đến, lại đây." Nói xong, hướng nàng vẫy vẫy tay.
"Dược sư, ngài đang làm cái gì?" Tử Tình đi tới bên người hắn, đem cái giỏ trúc trên lưng buông xuống, tiến lên nhìn.
"Luyện dược a! Mấy cái đó đều là dược cầm máu, ta nghiền chúng thành bột, sau đó chế thành dược. Tử Tình nha đầu, giúp ta đem mấy cái dược thảo kia lại đây." Dược sư nói xong, chỉ vào mấy dược thảo đặt ở trước mặt.
Tử Tình nhìn theo tay hắn, thấy dược thảo đã được phơi khô đặt ở trên giá, liền đi qua đem dược cầm xuống. Nàng đã từng nhìn thấy vị dược thảo này trong sách gia gia đưa cho nàng, nếu muốn cầm máu thì không thể thiếu mất vị thuốc này.
"Dược sư, bỏ vào hết sao?"
"Không, cái này không thể bỏ vào hết, cỏ cầm máu có rất ít, chỉ cần cho vào một ít là có thể điều chế ra dược cầm máu." Dược sư nói xong, lấy một ít từ trong tay nàng, sau đó ở một bên giã nát, tiếp theo lại bỏ bột đã nghiền vào trong cái sàng, lấy tay xoa xoa, liền biến thành bột rơi trên tờ giấy lót phía dưới.
Chỉ thấy dược sư cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, đem dược cầm máu đổ vào trong một cái bình nhỏ, đậy nắp lại, đưa cho Tử Tình nói: "Nha đầu, ngươi vẫn giúp ta hái thuốc, ta cũng không có cái gì đưa cho ngươi. Cầm cái này đi, nói không chừng có khi lại hữu dụng."
"Đa tạ dược sư."
Tử Tình cũng không từ chối, giơ hai tay tiếp nhận bình thuốc nhỏ, nhìn chiếc bình nhỏ tinh xảo kia, rồi mới bỏ vào trong người. Nàng cũng học chế dược, trước mắt đang tự chế một viên đan dược cực kì trân quý, Hồi Hồn Đan. Nhưng mà vẫn còn vài vị thuốc chưa tìm được, căn cứ vào những gì trong dược thư ghi lại, những người vừa mới tắt thở chỉ cần ăn vào một viên là có thể khởi tử hồi sinh. Nàng cảm thấy cực kì hứng thú đối với hồi hồn đan này, nhưng mấy vị thảo dược dùng để điều chế hồi hồn đan này rất khó tìm, nàng tìm kiếm lâu như vậy cũng chưa tìm được.
"Cảm tạ cái gì, trong dược cốc của ta, thứ không thiếu nhất chính là cái này." Dược sư cười cười, nói: "Tốt lắm, bậy giờ cũng không còn sớm nữa, ta xem nha đầu nhà ngươi hắn là cơm nước xong rồi tới đây luôn đi? Mau trở về đi thôi! Sư phụ của ngươi là người cực kì nghiêm khắc, làm đồ đệ của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai mới có tinh thần luyện võ, ngươi nha, cần phải khổ công luyện tập nhiều hơn mới được."
Tử Tình lộ ra một ý cười thản nhiên, nhẹ giọng đáp: "Uh, ta đã biết." Nhờ phúc của mấy đồ đệ khác của sư phụ nàng, phàm là những nơi nàng hay đi lại, bọn họ đều đem hai chữ phế vật nói khắp nơi. Ở trong dược cốc này, cơ hồ ai ai cũng biết nàng là phế vật không có lấy một chút thiên phú, bất quá dược sư đối xử với nàng vẫn bình đẳng, thỉnh thoảng kêu nàng không cần nhụt chí. Còn nói nếu có thời gian thì bảo nàng tới dược cốc, hắn có thể dạy nàng phân biệt một ít dược thảo đơn giản.
Cúi người thi lễ với dược sư, nàng nhẹ giọng nói: "Dược sư, vậy Tử Tình đi về trước, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
"Hảo, đi đi!" Dược sư hướng nàng phất phất tay, trên mặt mang theo ý cười đáp lời.
Tử Tình thấy thế mới xoay người rời đi, về tới căn nhà tranh nhỏ tắm rửa qua rồi khoanh chân ngồi trên giường tu luyện nội công tâm pháp. Từ khi nội tức của nang bắt đầu khởi động, bao quanh thân thể nàng là một tầng hơi thở huyền khí màu đỏ, màu đỏ quang mang tràn ngập khắp người nàng, bắt đầu khơi động như ẩn như hiện. Đến lúc đêm dài nhân tĩnh, nàng thở nhẹ ra một hơi, màu đỏ quang mang cũng dần dần đi vào trong người nàng, nàng nhu nhu ánh mắt, ngáp một cái, tiến vào trong chăn nghỉ ngơi.
Cho đến, ngày hôm sau, một tiếng thét chói tai cắt qua bầu không khí yên tĩnh buổi sáng sớm...