Editor: Lãnh Huyt
Beta: bocap
Tại thời điểm mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần thì một bóng dáng màu trắng không biết từ chỗ nào bỗng nhiên bay vút ra, giống như một tia chớp vụt qua trên bầu trời, hưu mộ tiếng xẹt qua trước mắt mọi người, nhanh chóng đi vào trong Thiên động, tới bên người Tử Tình đang hôn mê trên mặt đất.Chỉ thấy y bào màu trắng theo hắn đứng lên mà giơ lên một độ cong duyên dáng, hắn dừng lại bên người nàng, bên trong sâu thẳm hắc đồng mang theo một tia thương tiếc từ sâu trong nội tâm. Hắn giống như đang ôm toàn bộ thế giới, thật cẩn thận nâng nàng dậy, làm cho nàng tựa ở trong lòng hắn.
"Tử Tình, Tử Tình mau tỉnh lại đi." Thanh âm mang theo từ tính gợi cảm từ trong miệng hắn truyền ra, hắc đồng sâu thẳm nhìn chằm chằm thiên hạ đang hôn mê nằm trong lòng.
Nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đột nhiên bay vút ra, người trước hết hồi phục từ trong một màn khiến người ta khiếp sợ này là Thanh Sơn Sơn chủ. Chỉ thấy lúc hắn vừa nhìn thấy gần một trăm tên đệ tử bị hôn mê cùng với những huyễn thú vừa triệu hồi ra đang hấp hối nằm bên người bọn họ, liền vội vàng đi lên phía trước, nói với mấy người đang ngây người đứng chung quanh:
"Nhanh! Mau nâng những đệ tử bị hôn mê dậy, xem bọn hắn có vấn đề gì không!"
Lúc ấy cỗ uy áp siêu cường đại cùng với trận cuồng phong đó lấy trăm người này làm điểm trung tâm, ngay cả huyễn thú bọn họ vừa triệu hồi ra đều khó có thể ngăn cản cỗ uy áp cường đại kia thì mấy người bọn họ làm bằng xương bằng thịt làm sao có thể chịu đựng được? Dưới sự uy áp cường đại cùng với dòng khí mạnh mẽ đó, không nguy hiểm tới tính mạng bọn họ thì cũng xem như là trong cái rủi có cái may rồi.
Ánh mắt cơ trí dừng lại trên bóng dáng thon dài màu trắng kia, nhìn dung mạo cũng không tính là xa lạ đó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tại sao hắn lại đến Thanh Sơn?
Thanh Sơn Sơn chủ vừa kêu lên một cái, mọi người mới mạnh mẽ lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng tiến lên nâng gần trăm tên đệ tử dậy, gọi tên của bọn họ. Mà ở trong các đệ tử, hai người Bạch Dật cùng với Bạch Dục trước tiên lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng bay về phía Tử Tình. Hai người đồng thời thầm nghĩ, tên nam tử áo trắng kia, là ai?
"Tử Tình! Tử Tình muội sao rồi?" Đi tới bên người Tử Tình, Bạch Dật vẻ mặt lo lắng gọi. Vốn dĩ trong lòng hắn còn có tức giận, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tử Tình mất đi tri giác nằm trong lòng tên nam tử áo trắng kia, trong lòng đau đến mức không thở nổi.
Hắn thật sự là không nên! Giận dỗi với nàng làm cái gì chứ! Cũng không biết là nàng có bị cỗ uy áp cường đại kia làm cho bị thương hay không đây? Nghĩ vậy, hắn liền giơ tay muốn kéo nàng vào trong lòng mình, ai ngờ hai tay vừa mới duỗi ra, còn chưa đụng tới Tử Tình cũng đã bị người phất ra, lập tức phẫn nộ nâng mắt trừng: "Đưa nàng cho ta!" Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thái độ chiếm hữu mãnh liệt với Tử Tình như vậy? Hắn ở Thanh Sơn đã nhiều năm nên dám khẳng định, hắn ta nhất định không phải đệ tử Thanh Sơn!
"Nàng thế nào ?"
Bạch Dục cũng vội vàng đi tới bên người Tử Tình, chỉ thấy sắc mặt hắn vốn dĩ vì thân thể suy yếu mà tái nhợt nay lại bởi vì cỗ uy áp cường đại lúc trước mà trở nên càng mất huyết sắc, lúc này hắn lại còn cố nén cảm giác không khỏe trong người, trong đôi mắt mang theo khẩn trương cùng lo lắng mà ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện được nhìn Tử Tình đang dựa ở trong lòng nam tử kia.tưởng tiến lên nhưng nàng lại bị nam tử áo trắng ôm vào trong ngực, liền ngay cả Bạch Dật cũng không thể nào chạm đến nửa phần.
Cau mày đánh giá nam tử áo trắng trước mặt, đã thấy hắn cả người ẩn chứa một cỗ hơi thở sâu không lường được, một cỗ khí chất tôn quý bẩm sinh cùng với khí thế cường đại nhiếp nhân làm cho người ta không thể có một chút coi thường với hắn. Cỗ khí phách vương giả kia mặc dù đã thu liễm đi rất nhiều nhưng luôn tràn ngập xung quanh một cách vô ý. Vừa thấy, chỉ biết người này tuyệt không tầm thường!
Thần nâng u mâu sâu không thấy đáy liếc mắt nhìn hai người trước mắt một cái, chậm rãi liễm hạ đôi mắt, khóe mắt liếc nhìn vật thể màu đỏ triền trên cổ tay Tử Tình cùng với con chim nhỏ nằm giả chết bên cạnh một cái.Thấy nàng còn chưa tỉnh lại, liền lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo từ trong lòng, từ bên trong lấy ra một viên đan dược chuẩn bị uy cho nàng ăn.Ai ngờ hai người kia lại đồng thời ra tiếng, làm cho tay cầm đan dược của hắn hơi hơi dừng lại một chút.
"Ngươi muốn cho nàng ăn cái gì?" Hai người Bạch Dật cùng Bạch Dục đồng thời mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm tay cầm đan dược của hắn, sợ đan dược kia có ảnh hưởng xấu tới Tử Tình.
Tuy nhiên, khi thanh âm của hai người đồng thời từ trong miệng mà ra, hai người cũng là cau mày liếc mắt nhìn nhau một cái.Tròng mắt Bạch Dật là khó chịu, khó chịu Bạch Dực này cũng để bụng với Tử Tình như vậy. Mà Bạch Dục cũng nhíu mày là vì cảm thấy rất khó hiểu với hành vi quái dị của mình, hắn không rõ chính mình vì sao phải lo lắng cho người không có tí hảo cảm nào với hắn như Tử Tình.
"Ta sẽ không làm hại nàng." Thanh âm trầm thấp mà khêu gợi từ trong miệng hắn truyền ra, hắn ngay cả nhìn cũng không hề liếc mắt nhìn hai người một cái liền cầm đan dược trong tay đút cho nàng ăn, đồng thời bàn tay vừa chuyển, một cỗ quang mang màu tím nháy mắt từ trong bàn tay thon dài mà trắng nõn của hắn truyền ra.Chỉ thấy, dưới ánh mắt không hờn giận của hai người Bạch Dật và Bạch Dục, hắn mang theo bàn tay phiếm huyền khí màu tím chậm rãi đi tới trước ngực Tử Tình, chạy đến chỗ đan điền sau lại từ trước ngực bắt đầu chậm rãi đi xuống theo.
Nếu không phải vì hắn dùng huyền khí màu tím phất qua trên ngực Tử Tình, bàn tay căn bản là không đụng chạm tới địa phương không nên chạm vào, tin tưởng hai người bên cạnh sẽ không đứng ở một bên nhẫn nhịn nhìn. Nhưng mà trên mặt hai người vốn dĩ không hờn giận nhưng khi nhìn thấy Tử Tình dần dần tỉnh dậy đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là sự vui sướng.
"Thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Thanh âm trầm thấp mà khêu gợi mang theo một tia ôn nhu theo trong miệng Thần truyền ra, cúi đầu truyền vào trong tai Tử Tình.Khi hơi thở ấm áp độc đáo thuộc loại nam tử phun ở sau tai của nàng, nàng không khỏi giật mình, khuôn mặt nghiêng đi nâng thanh mâu nhìn lại, ánh mắt vào đáy mắt là khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên lại không mất đi cương nghị.
Thần? Sao hắn lại ở trong này? Mà nàng thế nhưng còn ỷ ở trong lòng hắn?
Mà bởi vì vừa rồi nàng nghiêng nửa mặt, thế nhưng nàng lại cảm giác được hai má của nàng lơ đãng phất qua bạc môi gợi cảm đang nhếch lên của hắn.Trong lúc nhất thời, tim dường như lạc mất nửa nhịp, bùm bùm nhảy lên, một cỗ cảm giác xa lạ mà kỳ dị từ dưới đáy lòng bắt đầu tản ra, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết bởi vậy mà nổi lên hai luồng đỏ ửng khả nghi, kinh ngạc nhìn hắn gần ngay trước mắt.
Hai người thân thể gắn bó, khi nàng cảm giác được hai má của mình lơ đãng chạm vào bạc môi của hắn, thân thể hắn dường như hơi hơi buộc chặt, bàn tay ôm bên hông nàng cũng mạnh thêm vài phần, dường như đã thất thần trong nháy mắt. Cặp hắc đồng sâu thẳm không thấy đáy mang theo một thần thái kỳ dị nhìn nàng thật sâu, khêu gợi bạc môi kia gợi lên một độ cong hoàn mỹ, ý cười nhẹ nhàng này khiến cho nàng nhất thời xem đến ngây người, kinh ngạc tùy hắn ôm, đã quên hỏi hắn làm sao lại ở chỗ này? Cũng quên phải rời khỏi ôm ấp của hắn...