Sáng sớm trên cầu Vân Hà một đoàn người lũ lượt kéo đến, họ không ai khác chính là những người chạy nạn từ khu căn cứ Minh Nhất!
Sau hơn bốn ngày lộ trình họ cũng đứng trước cầu Vân Hà, nhìn cánh rừng lá đỏ vô bờ bến trước mặt những người ở đây không khỏi bồi hồi nhất là những người từng sống ở thành phố Bạc Hà!
Nhưng rất nhanh họ phải tiếp tục hành trình không có thời gian để mà bồi hồi, bởi lẽ lãnh địa của huyết tộc hiện tại là khá lớn để đi bộ, từ bờ tây cầu Vân Hà đế phòng tuyến phía đông cần đến cả một buổi sáng và họ cũng không giám qua đêm trong huyết tộc!
Cứ thế trước sự giám sát của các chiến sĩ huyết tộc, những nhân loại trong khu căn cứ xách lên hành trang chầm chậm bước đi đến với một miền đất mới tốt hơn!
Dĩ nhiên các quân nhân cũng không rảnh rỗi thầm cảnh giác những chiến sĩ huyết tộc, dù sao đi vào lãnh địa của tộc khác họ không mấy yên tâm phòng ngừa là điều thiết yếu, nhưng rất may mắn người lãnh binh “hộ tống” đoàn người khu căn cứ lại là Hồng Ánh và Minh Nguyệt.
Chầm chậm đi theo đoàn người, Minh Nguyệt không giấu nổi vẽ lo lắng nhìn mọi người nhất là các quân nhân dưới trướng mình, còn họ thì ánh mắt tràng gập ái này, là một quân nhân phải bỏ lại giáo quan của mình để làm điều kiện mong tìm lấy cơ hội sống làm cho họ vô cùng cắn rứt.
- Trưởng quan sắp ra khỏi lãnh địa huyết tộc rồi hay là chúng ta chạy đi!
Lúc này một vị quân nhân dưới trướng Minh Nguyệt khẽ thì thầm.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt giật mình cảnh giác bốn phía sợ huyết tộc nghe thấy, khi đã chắc không chiến sĩ huyết tộc nào để ý nàng mới lắc đầu nói:
- Không thể, các ngươi chưa thấy lực lượng quân sự của huyết tộc, họ rất mạnh tốt nhất là không nên gây thù với họ!
- Huống hồ không nên vì ta mà mất đi cơ hội làm đồng minh với huyết tộc, Gia Bảo và các cao tầng khác sẽ không đồng ý!
Nghe thấy thế các quân nhân chỉ biết thở dài.
Rất nhanh sau một ngày đi bộ khi mặt trời bắt đầu khuất dần, những người của khu căn cứ cũng đến được bờ đông huyết lâm, nhìn thấy tường thành to lớn được làm từ những tảng đá to lớn mọc đầy huyết thụ họ không khỏi kinh ngạc!
Phòng tuyến phía đông là một công trình to lớn của huyết tộc chỉ thua mỗi công trình cải tạo dãy núi Thập Vạn Đại Sơn đang chầm chậm tiến hành, tường thành cao đến mét, rộng gần mét đủ để các chiến sĩ huyết tộc đi lại dễ dàng, được làm từ đá tảng khai thác từ dãy núi kết hợp với những cây huyết thu cấm rể mọc trên đó nên vô cùng rắn chắc, những đặc biệt nhất chính là cứ cách - mét lại có một pháo đài to lớn như những cứ địa phòng thủ nơi tường thành, quả thật nếu so sánh với nó tường thành của khu căn cứ đúng là một món đồ chơi!
Tuy nhiên bước ra khỏi tòa thành kia cũng chính là bước ra khỏi lãnh địa của huyết tộc làm cho họ không khỏi thở ra một hơi, nói gì thì nói họ vẫn sợ huyết tộc đột nhiên đánh lén nhưng hiển nhiên huyết tộc không cần làm chuyện đó!
Bên kia những quân nhân khẽ chào Minh Nguyệt theo kiểu nhà binh rồi quay người bỏ đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình còn Minh Nguyệt nàng cũng có một cuộc hành trình của mình đang chờ phía trước!
Trong huyết điện Minh Nguyệt quỳ trước Trần Lâm lẳng lặng chờ đợi, thấy thế Trần Lâm thoáng giật mình ngượng ngùng nói:
- Ah! nàng đứng dậy đi không cần phải câu nện như vậy!
Tuy nhìn bề ngoài Minh Nguyệt còn khá trẻ nhưng cũng cỡ tuổi lão cha Trần Thiên, để nàng quỳ trước mặt mình như vậy Trần Lâm quả thật thấy không được tự nhiên!
Nghe thấy Trần Lâm nói vậy Minh Nguyệt ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn vào vị chúa tế tối cao của huyết tộc đang ngồi trên bảo tọa!
Một nam nhân trẻ tuổi thậm chỉ còn trẻ hơn cả Hồng Ánh con nàng, khuôn mặt khá ưa nhìn cùng nụ có chút xấu xa nhưng đáng chú ý nhất chính là hắn không hề ra dáng một để vương tối cao một chút nào, khác xa hoàn toàn với kẽ vung đao bổ đầu thây ma, đứng trước đại quân thây ma cấp tay sau đít thánh thức Thi Hoàng!
Thấy Minh Nguyệt đang nhìn chầm chầm vào mình Trần Lâm nhướng mày cười nói:
- Được rồi đừng nhìn ta như vậy!
- Có chuyện gì cứ nói đừng ngại!
Nghe Trần Lâm nói thế, Minh Nguyệt mới hít sâu một hơi từ tốn nói:
- Ta đến đây về việc gia nhập huyết tộc!
Trần Lâm nhíu mày hỏi:
- Nàng muốn nuốt lời!
Nghe thấy thế Minh Nguyệt khẽ lắc đầu nói:
- Thứ ta đã hứa sẽ không nuốt lời!
- Chỉ là ta có một việc muốn thỉnh cầu ngài!
Khẽ suy nghĩ một lúc Trần Lâm từ tốn nói:
- Được việc gì nàng cứ nói.
Nhìn sâu vào Trần Lâm một lúc, Minh Nguyệt mới cẩn thận nói:
- Ta mong rằn sau khi thành huyết tộc ngài đừng bắt ta đánh với nhân loại!
Nghe nàng nói thế Trần Lâm nhìn thật sâu vào Minh Nguyệt rồi rơi vào trầm ngâm, cả không gian huyết điện trở nên yên lặng đến đáng sợ!
Rất lâu sau đó Trần Làm mới chầm chậm lên tiếng:
- Nàng rời đi đi, ta cam đoan không ai dám ngăn cản nàng.
Nghe Trần Lâm nói thế Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn vị thống lĩnh tối cao của huyết tộc không nói được một lời, nàng không thể ngờ đến cậu sẽ nói như vậy!
Cứ thế cả huyết điện lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.
Dần dần Trần Lâm mới nói ra một lời không hề liên quan:
- Nàng có biết tại sao ta lại chuyển hết quyền hành cho nhóm người Hồng Ánh không?
Nghe Trần Lâm hỏi Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, thật tế khi nghe Hồng Ánh kể về Trần Lâm, Minh Nguyệt đã mơ hồ cảm thấy việc chuyển giao quyền lực này làm nàng vô cùng khó hiểu và đã đưa ra rất nhiều nguyên nhân cho hành động đó, nhưng nàng không dám nói ra những nguyên nhân mà nàng đã nghĩ đến trước mặt Trần Lâm lúc này!
Tuy nhiên Trần Lâm đã cho nàng câu trả lời và câu trả lời đó làm nàng kinh ngạc không thôi.
Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm chầm chậm nói:
- Huyết tộc đúng là không áp chế tư duy của tộc nhân và bắt họ làm chuyện mà mình không muốn giống như thây ma!
- Nhưng nó lại có thế tác động đến nhận thức của tộc nhân, trong đó khinh thường các chủng tộc khác là điều nặng nề nhất!
- Dần dần trong vô thức nàng sẽ xem nhân loại chỉ như một loài sâu kiến và giết sâu kiến là lẽ bình thường.
Nghe Trần Lâm nói Minh Nguyệt mới rùng mình nhớ ra, đúng là ánh mắt Hồng Ánh nhìn những người của quân khu không hề giống với ánh mắt khi nhìn một con người.
Đó cũng là nguyên nhân Hồng Ánh khi còn là nhân loại đã rất ra sức giúp đỡ con người không tiết bài mưu tính tế loại bỏ mối nguy hiểm tiềm tàng là Trần Lâm, nhưng khi thành huyết tộc nàng dần dần mất đi những ý nghĩ đó, thậm chí bài mưu với khu căn cứ muốn nuốt chửng họ.
Điều này cũng không phải là vô lý khi chính nhân loại cũng xem các sinh vật khác là thức ăn đấy thôi, tuy nhiên ở huyết tộc lại nặng hơn rất nhiều, do tác động của huyết mạch nên họ xem mình là chủng tộc cao cấp hơn những sinh vật khác và xem những sinh vật khác là sâu bọ, giết chết một động vật đôi khi bạn sẽ thấy không nở nhưng đối với sâu bọ thì khác.
Có thể nói ở một góc độ nào đó thây ma còn tốt hơn huyết tộc khi chúng thèm khát máu thịt và xem nhân loại như! thức ăn!
Khẽ hít sâu một hơi Minh Nguyệt sâu kính nhìn Trần Lâm đang ngồi trên vương tọa, như nghĩ ra gì đó ánh mắt của nàng sáng lên hỏi:
- Nói như vậy việc ngài chuyển giao quyền lực là muốn để dành tinh lực chống lại những tác động kia.
Nghe nàng nói thế Trân Lâm bật cười lắc đầu nói:
- Không phải là do ta lười mà thôi!
- Một con sói sẽ không bao giờ tiết thương cho một con thỏ!
- Một ngày nào đó nàng cũng sẽ như Hồng Ánh chỉ xem nhân loại như giun dế không ngần ngại mà đạp chết!
Nghe thấy Trần Lâm nói thế Minh Nguyệt nhìn thật sâu vào cậu như muốn xác nhận xem cậu có nói dối hay không nhưng rất nhanh nàng đã có câu trả lời!
Chầm chậm đứng dậy rồi đi đến trước người Trần Lâm, Minh Nguyệt một lần nữa quỳ trước cậu nói:
- Lời ta hứa ta sẽ không nuốt lời, ngoài ra ta tinh mình vẫn sẽ là Minh Nguyệt!
Thấy nàng cương quyết như thế Trần Lâm khẽ lắc đầu rồi đặc tay lên vai nàng nói:
- Nàng sẽ hối hận!
- Nhưng! ta hứa sẽ giúp nàng!
Cùng lúc đó trên tay Trần Lâm hiện ra một đạo huyết quang bay vào người Minh Nguyệt, dần dần cơ thể nàng bay ra vô số sợi tơ máu rồi bao bọc nàng lại bên trong.
Khẽ nhìn huyết kén trước mặt Trần Lâm không nhịn được thở dài một hơi, một phần vì sự ngan bướng của Minh Nguyệt, một phần cảm giác suy yếu do tác dụng phụ của “trích huyết” đúng là một vấn đề nan giải.
Tuy nhiên Trần Lâm cũng không thanh phiền gì, cái gì cũng có cái giá của nó một năng lực bá đạo như vậy không có tý trả giá mới là lạ!
Ngồi dựa lưng vào bảo tọa bất giác Trần Lâm lấy ra một thứ một quả táo đỏ, dĩ nhiên nó không phải quả táo thông thường, nó không gì khác chính là quả táo mà đám hung thú trong khu đầm lầy tranh giành và cuối cùng bị Trần Lâm thu được, nhưng do quá nhiều chuyện xảy ra sau đó mà cậu chưa có dịp giải quyết nó!
Theo như thông tin khi Trần Lâm dùng quỷ nhãn với nó có được thì quả táo này gọi là Nguyên Tố Quả, năng lực như tên gọi chính là cung cấp một loại năng lực nguyên tố bất kỳ cho những hung thú dùng nó.
Năng lực nguyên tố giúp cho kẽ sở hữu có thế dùng đến những ma pháp nguyên tố tương ứng, giống như khả năng phun ra lôi điện của Thanh Vân hay phun ra dung nham của Địa Nham Tích!
Tuy nhiên quả táo kia lại có ba khuyết điểm, đầu tiên chính là chỉ sử dụng được một lần cho một cá thể ma thôi, thứ hai chính là tính hên xui khi cho ra năng lực nguyên tố gì là hoàn toàn ngẫu nhiên và cuối cùng quan trọng nhất chính là chỉ có tác dụng với hung thú làm Trần Lâm tiết nuối không thôi, dù sao cậu cũng muốn làm người chơi hệ ma pháp!
Dĩ nhiên hiện tại điều đó là không thể, quả táo này chỉ có thể rơi trên đầu tứ đại hung thú của huyết tộc còn cho ai chính là điều Trần Lâm đâu đầu!
Nhưng không phải vì cậu sợ họ sẽ dị nghị mà là do đặc tính hên xui của quả táo, điển nhìn nhất chính là tiểu Thanh nếu phục dụng quả táo mà không may cho ra năng lực phun lửa thì đúng là tức chết, cho nên phải tìm ra người tối ưu nhất để và tiểu Thanh cũng chính là người bị loại đầu tiên.
Khẽ suy nghĩ một lúc Trần Lâm cũng loại luôn tiểu Hắc ra, tiêu Hắc là thuần túy sức mạnh thế chất nàng cũng không nề muốn dùng để ma pháp làm gì!
Cho nên đối tượng phục dụng quả táo tối ưu nhất là tiểu Kim và tiểu Tuyết.
Khẽ suy nghĩ một lúc Trần Lâm đã chọn được người thích hợp nhất, bảo một Huyết hồ thị nữ bên cạnh đi báo tin.
Rất nhanh một nữ nhân đã vội vàng đi đến, đó không ai khác chính là tiểu Kim, sau một hồi suy nghĩ thì tiểu Kim có lẽ là thích hợp nhất khi tiểu Tuyết có khuynh hướng như một sát thủ hơn nên không cần lắm ma pháp, còn tiểu Kim thì giống một ma pháp đấu sĩ hơn khi có thể dùng đến phong nhật tấn công kẻ thù, nhưng phong nhật hơi phèn khi đối đầu với đám trâu bò nên cần một nguyên tố khác bổ khuyết vào chỉ mong là đừng cho ra thổ nguyên tố là được!
Mỉm cười nhìn tiểu Kim đang cung kính trước mặt, Trần Lâm không chậm trễ đưa Nguyên tố quả cho tiểu Kim!
Cầm lấy quả táo ánh mắt tiểu Kim không khỏi sáng lên, dù không có năng lực phân tích như quỷ nhãn của Trần Lâm nhưng bằng bản năng nàng vẫn nhân ra đây là thứ tốt!
Thấy biểu hiện của nàng Trần Lâm mỉm cười nói:
- Đây là Nguyên Tố quả, ăn vào sẽ đem đến một loại ma pháp nguyên tố!
- Ta ban thưởng cho nàng mau ăn vào thử xem!
Nghe Trần Lâm nói công dụng của quả táo tiểu Kim không khỏi kích động, cung kính đa tạ cậu rồi bóp ngay quả táo đến cùi cũng không bỏ làm Trần Lâm kinh ngạc, hung thủ thật là bá đạo mà không biết nuốt côn thịt sẽ như thế nào!
Rất nhanh tiểu Kim đã phục dụng xong quả táo, một dòng nước ẩm chảy dọc khấp cơ thể nàng là nàng thư sướng rên lên nhè nhẹ, dần dần sau cơn phê tiểu Kim cũng tỉnh lại bắt gập ánh mắt kỳ dị của Trần Lâm nhìn mình, nàng không nhịn được đỏ mặt!
Thấy thế Trần Lâm cười nhẹ, tò mò hỏi:
- Nguyên tố mà nàng nhận được là gì vậy?
Nghe Trần Lâm hỏi tiểu Kim khẽ mỉm cười đắc ý hiển nhiên là được thứ tốt.
Dần dần không khí xung quanh chợt trở nên nóng bức, còn trên cánh tay của tiểu Kim hiện lên một ngọn lửa hồng sắc cháy hừng hực!
Thấy thế Trần Lâm không khỏi vui mừng thay cho nàng, nguyên tố hoả quả nhiên là may mắn, tiểu Kim đã sở hữu các kỹ năng có tính phong nay lại thêm năng lực khống hỏa đúng là tuyệt hảo.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng hỏa diểm và lôi điện mới là sự kết hợp hoàn hảo nhất, nhưng đó là chuyện của tương lại!