Bên trong nhà của Anh Tử, cũng là ngôi nhà kế bên nhà của Trần Lâm.
Lúc này Trần Lâm đang ngồi trên ghế thưởng thức “trà ngon” của Nhật Quốc, phải công nhận trà ngon của Nhật Quốc đắng muốn chết nhưng ai đó vẫn cố tỏa ra thưởng thức!
Còn Ảnh Tử đang quỳ dưới đất đánh giá từng trang bị, vũ khí là một con số không nhỏ ngoài ra dù đều là phẩm chất trắng nhưng chất lượng lại không đồng đều nên cần một khoảng thời gian khá lâu để xem xét, may mắn là Trần Lâm không vội, ngồi ngắm một cô gái quỳ dưới đất làm việc cũng là một thú vui tao nhã!
- Trần Lâm tiên sinh món vũ khí này chất lượng không tốt lắm ta mua với giá thần tệ, ngài thấy thế nào.
Khẽ nhìn thanh kiếm trên tay nàng, Trần Lâm không quan tâm lắm gật đầu!
Thật tế mọi trang bị trắng bất kể chất lượng tốt đến mức nào thì bán cho hệ thống đều không cao hơn thần tệ, cho nên Anh Tử chỉ cần mua lại với giá cao hơn thần tệ là Trần Lâm đã kiếm lời rồi, ngoài ra quỷ nhãn không phải trang bị thông thường nên đừng hồng qua mặt Trần Lâm.
Cứ thế Trần Lâm ngồi nhắm mông, à không thưởng thức trà ngon, còn Anh Tử thì chăm chú đánh từng giá trang bị một cách cẩn thận.
Bất chợt qua một lúc lâu Trần Lâm nhàm chán hỏi:
- Ta thấy Nhật Quốc không đến nỗi tệ, sau nàng lại phải mua vũ khí?
Quả thật đây làm một vấn đề Trần Lâm khá khó hiểu, đến cả dân chạy nạn như căn cứ Minh Nhật còn không thấy đi mua vũ khí bao giờ!
Nghe Trân Lâm hỏi Anh Tử suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói:
- Ngài biết sao thế chiến hai Nhật Quốc bị gì mà!
Nghe nàng gợi ý Trần Lâm rốt cuộc cũng hiểu ra, sau thể chiến hai ngoài việc ăn hai quả bom nguyên tử thì Nhật Quốc còn bị lệnh cấm quân đội, tuy họ đã lách luật bằng việc lập ra một “lực lượng phòng vệ bờ biển” và tranh bị những thiết bị tối tân nhất cho quân đội quy nhất của mình, nhưng xui xẻo thay mạt thế hàng lâm làm cho mọi thiết bị điên tử đều bay màu, trong đó có máy bay, tào chiến và những thiết bị vô cùng hiện đại của Nhật Quốc, dẫn đến việc ngoài súng trường và katana ra thì họ không có khí tài quân sự nào khác để chiến đấu với thây ma.
Khẽ thở dài Trần Lâm có chút đâm chiêu suy nghĩ rồi không nhịn được hỏi:
- Theo ta biết kỹ thuật chế tạo vũ khí của Nhật Quốc rất tốt.
.
- Sau không tự làm vũ khí mà mua của hệ thống!
Nghe Trần Lâm nói thế Anh Tử khẽ vuốt ve thanh katana đeo bên hông rồi nói:
- Phải Nhật Quốc có thế làm ra những vũ khí vô cùng tốt!
- Thật ra lúc đầu chúng ta chính là dự vào chúng để chém giết thây ma, nhưng càng về sau chúng lại càng không thể gây thương tổn cho thây ma nữa!
- Cực chẳng đã ta mới phải đến đây mua vũ khí từ hệ thống, nhưng may mắn tập ngài!
Mỉm cười gật gật đầu Trần Lâm cũng đại khái hiểu ra, quả thật vũ khí do con người chế tạo có sức sát thương lớn đến thây ma phổ thông nhưng lại hoàn toàn vô dụng với thây ma cấp cao, nên phải mua trang bị để chạy đua với kẻ thù là điều dể hiểu.
Dĩ nhiên nếu họ có thể tìm ra một kim loại tương tự như Địa Nham Kim Tinh của huyết tộc thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Nghĩ đến đây làm Trần Lâm có xúc động muốn bán địa nham kim tinh cho nàng, nhưng Trần Lâm chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, hiện tại địa nham kim tinh còn không đủ để huyết tộc dùng nói gì là bán cho người khác, ngoài ra đang bán vũ khí cho nàng giờ lại bán sắc nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn nên để một thời gian nữa rồi tính đến chuyện đó.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn liệt kê việc bán kim loại vào trọng điểm phát triển của huyết tộc.
Bởi lẽ càng về sau việc bán vũ khí qua lại giữa các nhóm người thậm chí là giữa các tộc sẽ càng phổ biến, thế độc quyền như hiện tại sẽ không còn nữa, buôn bán khó khăn Trần Lâm không thích làm!
Nhưng quan trọng nhất vẫn việc buôn bán vũ khí kiểu này là miến bánh mà hệ thống không thể ăn, cho nên chắc chắn nó sẽ tìm cách bóp chết, cho nên đừng nghĩ có thể chủ động qua mặt nó, Trần Lâm đã cho người thống kê qua tỷ lệ rớt vật phẩm khi đánh quái càng ngày càng thấp, đồng nghĩ với đó sẽ không có nhiều trang bị dư ra đế bán nữa.
Ngoài ra chính bản thân Trần Lâm đã cho người tìm kiếm dị kim loại khác, nhưng rất nhanh Trần Lâm cay đắng nhận ra rằng dị kim không dễ ra đời như dị sinh vật.
Khác với dị sinh vật như dị thú, dị tộc hay thực vật biến dị! đều là một loại “đột biến” chỉ cần điều kiện tác động sẽ sinh ra biến dị, còn dị kim thì hoàn toàn khác chúng cần một quá trình biến đổi tư nhiên như lắng động kết tinh nên cần rất rất lâu để có thế hình thành, đến cả địa nham kim tinh của huyết tộc của không phải một dị kim do biến đổi tự nhiên mà là “phân” của địa nham trùng khi chúng hấp thụ địa nhiệt rồi thải ra!
Vì thể việc bán kim loại là hướng đi tối ưu nhất, rất có thể sẽ tạo ra thế độc quyền trong tương lai của huyết tộc, mà độc quyền thì Trần Lâm lại rất thích!
Tuy nhiên địa nham kim tinh lại có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là nhiệt hạch, tuy nhiệt hạch của một tinh cầu là gần như vô tận nhưng nhiệt hạch của núi lửa thì không nếu huyết tộc tạo ra quá nhiều địa nham trùng để sản xuất tinh kim thì chẳng mấy chốc nhiệt hạch trong núi lửa sẽ cạn kiệt.
Cho nên tiêu chí của Trần Lâm là khai thác lâu dài, một núi lửa không thể có quá nhiều địa nham trùng, tuy sản lượng thu được sẽ không nhiều nhưng có thể khai thác vô tận.
Chính vì thể huyết tộc phải chia ra hai chiến dịch một là đánh xuống phương nam còn lại là thống nhất dãy Thập Vạn Đại Sơn để tìm thêm núi lửa về!
Dĩ nhiên đó là chuyện của cao tầng huyết tộc, bộ văn hóa hình như không liên qua lắm nên vị bộ trưởng bộ văn hóa cực kỳ chuyên nghiệm chỉ quan tâm ngắm thứ tròn tròn trước mặt, à mà hình như Nhật Quốc cũng có khá nhiều núi lửa!
Dần dần khi Trần Lâm đã ngắm no mắt, Anh Tử cũng đã làm xong công việc.
Khẽ cúi người trước Trần Lâm, Anh Tử lo lắng hỏi:
- Thưa ngài sao một hồi kiểm tra, Anh Tử mua lại .
vũ khí của ngài với giá .
thần tệ!
- Ngài thấy thế nào!
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc lắc đầu làm Anh Tử lo lắng nhưng lời nói của cậu lại làm nàng ngạc nhiên:
- Cái gì mà .
thần tệ lẽ quá!
- Hay như vậy đi nàng hôn ta một cái, ta bán lại .
thần tệ.
- Vừa cho nó chẵn, ta vừa không bị thiệt nàng thấy thế nào!
Nghe Trần Lâm nói Anh Tử không nhịn được kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng gặp người làm ăn như Trần Lâm, còn đồi hôn! hôn một cái bớt hẳn thần tệ, phải biến thần tệ đó tương đương với một trang bị lam.
Tuy nhiên lời yêu cầu đó vẫn làm Anh Tử khó sử, mặc dù Nhật Quốc rất phóng khán trong vấn đề kia đến độ xem như một loại văn hóa nhưng không có nghĩa là họ tùy tiện!
Bên kia thấy biểu hiện như gà mắc đẻ của Anh Tử, Trần Lâm ôm bụng bật cười rồi nói:
- Ta chỉ đùa với nàng mà thôi, lần đầu buôn bán ta bán rẽ cho nàng .
thần tệ xem như quà gặp mặt.
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Anh Tử ríu rít cảm ơn!
Tuy nhiên nàng vẫn thoáng bối rối rồi ngượng ngừng nói với Trần Lâm.
- Thật có lỗi thưa Trần Lâm tiên sinh!
- Anh Tử hiện tại chỉ đủ thần tệ chi trả cho vũ khí trắng mà thôi!
- Còn vũ khí lục kia không biết ngài có thể chờ Anh Tử về báo cáo lên với cấp trên hay không!
- Sẽ rất nhanh thôi Anh Tử sẽ quay lại!
Nghe nàng nói thế Trần Lâm khẽ nhíu màu rồi gật gật đầu nói:
- Ta còn một số việc tại đây nên chưa đi vội, có thể cho nàng một khoảng thời gian.
Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Anh Tử vui mừng ríu rít cảm ơn rồi vội vã mang vũ khí về báo cáo, tuy nhiên trang bị không phải con số nhỏ muốn ôm đi là điều không thể, nên chỉ có thể đem mỗi lần một ít về.
Thấy thế Trần Lâm cực kỳ dại gái tặng cho nàng một không gian giới chỉ phẩm chất lục, tuy không gian bên trong không phải quá lớn nhưng đỡ hơn ôm bằng tay.
Tuy nhiên Anh Tử lại nghĩ khác.
Khẽ nhìn giới chỉ trong tay Anh Tử không nhịn được kích động, được một lúc nàng bất ngờ tiến lên rồi hôn nhẹ lên má Trần Lâm.
Bị tập kích bất ngời Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi quay đầu bỏ đi, dù sau Ảnh Tử cũng cần trở về hiện thực không thể để Trần Lâm trong nhà được!
Trên đường đi Trần Lâm mỉm cười như thằng ngu nhìn vào số tiền trong tài khoản, không cười ngu sao được khi trang bị kia mà bán cho hệ thống thì cao lắm chỉ khoảng .
thần tệ, như vậy Trần Lâm khơi khơi có .
thần tệ vào quỷ đen, không cười lớn mới là lạ!
Tuy nhiên nụ cười đó nhanh chống biến mất khi Trần Lâm bước vào Thần Điện, không phải do nơi này là chốn trang nghiêm mà là do hai mỹ nữ đã đứng đó chờ Trần Lâm từ trước.
Mỉm cười thấm thiết ôm hai vị mỹ nữ vào lòng, Trần Lâm quan tâm hỏi:
- Chờ ta có lâu không!
Được Trần Lâm ôm vào lòng Hồng Ánh thấy là lạ hỏi:
- Sau ngài đi lâu thế gặp chuyện gì à!
Nghe Hồng Ánh hỏi Trần Lâm lắc đầu đau đớn nói:
- Gặp một chút chuyện không vui về huyết tộc ta sẽ nói rõ hơn!
Thấy bộ dạng đau khổ của Trần Lâm, Hồng Ánh càng cảm thấy có vấn đề nhưng Trần Lâm đã bảo về huyết tộc bàn bạc nên nàng cũng không hỏi gì thêm.
Thấy thế Trần Lâm mỉm cười dẫn theo hai nữ đi chọn thần về cho huyết tộc!