Ngồi vắt chân trên ghế Trần Lâm không hề hay biết hành động vô ý của mình đã đem đến sự chú ý của rất nhiều người chỉ biết ngồi đó chờ thức ăn đem lên, dù sao sáng giờ chỉ mới ăn một chén cháo loãng nên có chút đói.
Bất chợt một trung niên mập mạp béo tốt như một con heo ngồi gần bàn của Trần Lâm chợt đứng dậy rồi đi đến bàn Trần Lâm không khách khí ngồi xuống.
Thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày, tuy nhiên đối phương đã mỉm cười thiện chí chắp tay nói.
- Tiểu huynh đề đừng nóng...!Ta gọi là Tiền Đa Đa.
- Ta thấy cậu rất có phong thái trí giả nên không nhịn được muốn đến đây trò chuyện mà thôi.
- Nếu cậu không thích ta sẽ đi ngay...
Đứng một bên trung niên Vạn Thông nghe tên béo kia nói không nhịn được khóe miệng co giật, Trần Lâm toàn thân một bồ đồ đen, bên hông lại đeo một thanh đại đao còn bị mù một mắt, nhìn kiểu gì cũng không ra được cái “trí giả” chỗ nào mà giống lục lâm thảo khấu nhiều hơn, tên béo kia muốn vỗ mông ngựa có cần dối lòng đến thế không...
Tuy nhiên Trần Lâm lại không cho là vậy, vuốt lấy mái tóc trắng bạc của mình ra sau rồi cười tươi như hoa nói.
- Ha...!ha...
- Tiền lão ca thật có mắt nhìn, ai cũng nói ta như vậy...
Lần này đến lượt Tiền Đa Đa khóe miệng co giật, bản thân hắn chỉ xã giao một câu mà thôi, ngươi tin thì thôi có cần phải dối lòng như vậy không.
Tuy nhiên Tiền Đa Đa cũng đã thành công bắt chuyện với Trần Lâm kéo gần quan hệ đôi bên nên cũng mặt dày ngồi đó không chịu đi.
Ngược lại Trần Lâm cũng không muốn đuổi hắn đi, tuy không ai nói rõ nhưng Tiền Đa Đa cơ thể béo không khác gì con heo, quần áo sạch sẽ gọn gàng tất cả đều chứng minh một điều lão ta làm một kẻ không đơn giản thậm chia rất có thể là người trong nội thành ra chơi.
Có thể nói Tiền Đa Đa muốn tiếp cận Trần Lâm nhằm đạt được mục đích gì đó thì Trần Lâm cũng tương tự, cả hai đều là sói cả chỉ có điều một con sói mập và một con sói lông bạch mà thôi.
.
Rất nhanh thức ăn đã được đem lên, dĩ nhiên nó thể hiện đặc trưng của thời mạt thế khi đa phần đều là thịt hung thú và bánh mì được làm từ bột Chuối Ngô, tuy trong mắt Trần Lâm chỉ có thể coi là ăn cho qua ngày nhưng đã là đại tiệc trong mắt rất nhiều người...
Ngồi một bên Yến Nhi như một nữ hầu ôm lấy cánh tay Trần Lâm, bộ ngực sữa ép lên cánh tay cậu chầm chậm rót rượu vào ly cho Trần Lâm ánh mắt tình tứ chỉ muốn hành sự tại chỗ.
Ngược lại Tiền Đa Đa cũng không mặt dày đến độ ăn chực rồi còn uống chực, nên cũng lấy bình rượu của mình qua và dĩ nhiên dẫn theo cả một em phục vụ của mình qua ngồi uống cùng Trần Lâm, chỉ có trung niên Vạn Thông vẫn là khổ nhất không dám ngồi cùng Trần Lâm.
Liếc mắt nhìn lão một cái Trần Lâm mỉm cười không mấy quan tâm nói.
- Lão cũng ngồi đi...
Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông vui mừng hớn hở ngồi xuống, tuy không có gái phục vụ cho như Trần Lâm và Tiền Đa Đa nhưng đối với lão được ăn thịt nhìn gái múa cột đã là hạnh phúc lắm rồi.
Tuy nhiên lão cũng không dám lơ là, mặc dùng nhìn vẻ bề ngoài Trần Lâm có chút thần kinh nhưng thực tế cậu ta là gì cũng có nguyên nhân của nó, để lão đi theo chính là lợi dụng sự hiểu biết của lão với những kẻ ở ngoại thành này mà nhắc nhở Trần Lâm khi cần và Tiền Đa Đa chủ động đến bắt chuyện chính là đối tượng đó.
Cầm lấy ly rượu nhỏ trong tay Trần Lâm không khỏi cẩn thận đánh giá nó, dù sao nó cũng là mặt hàng đụng hàng với huyết tộc, nó gọi là Rượu Gạo nhưng không hề được làm từ gạo mà được làm từ Chuối Ngô lên men, chất rượu khá trong suốt trông cũng không tệ.
Tuy nhiên khi uống một ngụm Trần Lâm không khỏi nhíu mày rồi mỉm cười, rượu có vị đắng nhẹ nhưng độ nồng thì không được là bao, nói chung uống chơi thì được chứ thua xa rượu của huyết tộc...
Thế nên sau khi uống một ly Trần Lâm không hề uống thêm mà để nó qua một bên tập trung ăn thịt, quả thật về mặt ẩm thực nhân loại vẫn là số một, thịt này rất ngon và mềm nước thịt ngọt ngào mà đậm đà, rất có thể là thịt thỏ...
Liếc nhìn hơn mười bàn ăn xung quanh Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị thầm nghĩ.
- Xem ra Vũng Hải cũng đã bắt đầu nuôi hung thủ nhỏ yếu để lấy thịt...
- Nếu có cơ hội bắt một vài con đem về cho chị Đại mới được.
Rõ ràng không chỉ bàn ăn của Trần Lâm mà tất cả các bàn ăn khác đều phục vụ thịt thỏ, điều đó chứng tỏa Vũng Hải đã bắt đầu nuôi thỏ để làm lương thực, tuy nhiên chắc chắn không nhiều nếu không thịt thỏ đã tràng ngập khấp ngoại thành chứ không phải chỉ phục vui riêng cho nơi này.
Ngồi một bên cạnh thấy Trần Lâm không hề đụng đến rượu nữa, Tiền Đa Đa không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Trần tiểu huynh đệ không thích uống rượu sao...
Nghe lão nói thế Trần Lâm chỉ lắc đầu nói.
- Ta chỉ nghiện rượu thôi chứ không thích uống rượu lắm...
Mỉm cười khoái chí Trần Lâm đẫy bình Rượu Gạo của Vũng Hải qua một bên rồi đặt một bình gốm trông rất tinh xảo lên bàn nói.
- Đây là rượu của ta ngài cũng thử xem.
- Yến Nhi rót cho mỗi người một ly đi...
Nghe thấy Trần Lâm cũng có rượu tất cả mọi người đang ngồi đều khẽ giật mình.
Yến Nhi liếc nhìn bình rượu khá tinh xảo kia rồi nhẹ nhàng cầm lên chầm chậm rót vào ly của Trần Lâm rồi đến Tiền Đa Đa và kể cả trung niên Vạn Thông cũng có phần.
Nhìn chất rượu trong suốt màu đỏ hổ phách ánh lên tia sánh đỏ hồng như những viên huyết pha lê chứ không phải rượu, ánh mắt Tiền Đa Đa không khỏi sáng lên.
Nếu thứ nước kia thật sự là rượu thì chỉ mặt thị giác thôi nó cũng đủ ăn đứt Rượu Gạo của Vũng Hải rồi.
Nhìn ly rượu đỏ trong tay Tiền Đa Đa không hề khách khí một hơi uống cạn, chất rượu đỏ chảy vào cuống họng như một ngọn lửa muốn thiêu dạ dày làm mặt của lão cũng vì thế mà đỏ lên, tuy nhiên nó lại làm Tiền Đa Đa sướng khoái à ra một tiếng...
Hải Hồn Huyết Tửu...!mạnh mẽ và nồng cháy chính là đặc tính của nó...
Cảm nhận được nhiệt khí tỏa ra từ trong người Tiền Đa Đa không nhịn được liếp mép môi, ánh mắt không giấu nổi khát vọng nhìn bình rượu của Trần Lâm, hiển nhiên là muốn uống nữa.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ mời một ly sau đó thì đừng có mơ...
Thấy thế Tiều Đa Đa gượng cười hỏi.
- Trần tiểu huynh đệ, rượu kia của ngươi không biết bán thế nào?
- Yên tâm ta sẽ mua hết.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ liếc nhìn Tiền Đa Đa một cái rồi lắc đầu.
- Ta chỉ may mắn mua được một bình, Tiều lão bản muốn mua cũng vô dụng...
Nghe thấy thế Tiền Đa Đa không khỏi tiếc nuối lắc đầu, tuy nhiên rất nhanh lão ta đã ý thức được vấn đền ánh mắt kích động nhìn Trần Lâm.
- Cậu nói mua được...
- Như vậy cậu mua nó ở đâu...
Thấy Tiền Đa Đa kích động đến muốn nhảy lên nóc nhà Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi “thành thật” nói.
- Đây là Hải Hồn Huyết Tửu, ta mua được ở một thôn trang của vùng hoang nguyên...
- Gọi là cái gì...!Đại Ca thôn, phải Đại Ca thôn...
- Nếu muốn mua Tiền lão bản chắc chỉ có thể đến đó mà thôi...
Nghe thấy thế Tiền Đa Đa không khỏi trầm nhâm, Hải Hồn Huyết Tửu kia quả thật có sức hút mê người, chỉ riêng về chất lượng đã hơn Rượu Gạo của Vũng Hải rồi, là một người kinh doanh Tiền Đa Đa nhanh chống nhận thấy lợi nhuận to lớn từ nó.
Tuy nhiên Rượu Gạo chính là mặt hàng của chính quyền Vũng Hải đem thứ rượu khác về đây không khác nào đối đầu với Vũng Hải...
Nhưng sau một lúc suy nghĩ Tiều Đa Đa vẫn quyết định đến cái Đại Ca thôn của vùng hoang nguyên kia một chuyến, hoang nguyên nằm sát bên Vũng Hải mà thôi nếu lão không ăn miếng bánh này thì Vũng Hải cũng sẽ không bỏ qua, thế thì sao còn phải sợ.
Chỉ là Tiền Đa Đa không hề biết rằng đây sẽ là quyết định sáng suốt nhất đời lão, khi là người đầu tiên phổ biến Hải Hồn Huyết Tửu đến nhân loại...
Không chỉ có tính chất cay nóng đặc trưng cực kỳ thích hợp cho các thợ săn những kẻ sống nay chết may mà còn có tính tăng phúc nhẹ, thần tệ bỏ ra để học nghề không phải chỉ để tạo ra một thức uống cho ngon.
Hải Hồn Huyết Tửu không khi không có chữ “hồn” trong tên của mình mà thực tế nó có tác động nhất định đến thần hồn, giúp kích cơ thể khiến đố tượng uống phải trở nên cực kỳ máu chó, thậm chí là quên cả đau đớn trong một khoảng thời nhất định, khá giống một loại dược tề giúp tăng phúc...
Nhờ thế huyết tửu trở thành thức uống không thể thiếu của những thợ săn và cả quân nhân, thậm chỉ có người còn mang nó theo khi ra ngoài đi săn...
Dĩ nhiên người được lợi nhiều nhất ngoài chính chủ huyết tộc ra thì chính là kẻ đi đầu.
Ngồi một bên Trần Lâm vừa ôm ấp Yến Nhi vừa lặng nhìn Tiền Đa Đa rồi khẽ mỉm cười nói.
- Tiền lão bản không biết có việc gì không, nếu không ta cùng tiểu Yến Nhi đi giải quyết tý công việc nhé...
Nghe Trần Lâm nói thế Tiều Đa Đa thoáng giật mình rồi ngượng ngừng cười trừ, chuyện của rượu đã làm lão quên mất mục đích ban đầu mình đến đây.
Ngượng ngùng cười một tiếng Tiền Đa Đa chắp tay nói.
- Trần tiểu huynh đệ đúng là liệu sự như thần, ta tiếp cận cậu đúng là có việc...
- Có lẽ cậu đã biết Vũng Hải sử dụng lôi tệ như một đồng tiền chung, tuy một túi lương thực đồng giá một lôi tệ nhưng cậu sử dụng như vậy đúng là không tiện.
- Đúng lúc ta cũng đang cần lương thực hay là cậu đổi với ta đi.
- Một túi lương thực đổi một lôi tệ, cậu vừa tiện tiêu xài ta vừa có lương thực để dùng.
Nghe Tiều Đa Đa nói thế Trần Lâm chưa nói gì thì trung niên Vạn Thông đang ngồi liếm từng miếng rượu không khỏi nhảy dụng lên.
- Tên mập gian thương kia, ngươi nghĩ sao mà đòi đổi một lôi tệ lấy một túi lương thực...
- Tuy Vũng Hải đúng là quy định đồng giá, nhưng thực tế lương thực vẫn quý hơn...
- Huống hồ nghe nói đang thiếu lương thực, một túi lương thực bây giờ có thế đổi , lôi tệ thậm chí là - lôi tệ...
- Lão đừng thấy đại nhân của ta không hiểu chuyện mà bày trò...
Quả thật về mặt lý thuyết thì Vũng Hải quy định một lôi tệ tương đường với một túi lương thực dạng kg, nhưng trên thực tế lương thực vẫn có giá hơn rất nhiều, chỉ là khi trao đổi người ta vẫn sẽ tính theo giá Vũng Hải quy định nhờ thế mà Đông Xưởng đã ăn lời rất lớn từ túi lương thực của Trần Lâm và Tiền Đa Đa cũng muốn ké chén canh này...
Tuy nhiên nhìn vào trung niên Vạn Thông râu tóc dựng ngược lên Trần Lâm vẫn không khỏi buồn cười...
Liếc nhìn Tiền Đa Đa, Trần Lâm không khách khí lắc đầu nói.
- Ta không cần lôi tệ, nếu lão muốn đổi lương thực với ta có thể dùng thứ khác...