Đã quyết định xong chuyện binh chủng gì sẽ đóng quân tại thành phố Thanh Thủy.
Trần Lâm không nhịn được bật cười nhìn qua bốn nữ nhân đang trợ mắt há mồm kia, dù sao họ cũng là người mới chưa biết hết được sức mạnh của huyết tộc.
Khẽ lắc đầu Trần Lâm nhìn qua một lượt rồi nói.
- Các nàng ở đây canh giữ không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
- Ta đi một lác rồi về.
Nghe thấy Trần Lâm muốn đi, Thu Thảo nhìn qua huyết kén đang trôi nổi trên mặt nước cùng những cây huyết thụ đang điên cuồng sinh trưởng khẽ gật gật đầu.
Huyết kén của đóa hoa hồng sắc và những cây huyết thụ đều là những quân cờ quan trọng được Trần Lâm sắp đặt, nhưng hiện tại chúng đều chưa có khả năng tự vệ cần các nàng bảo hộ, may thay thành phố Thanh Thủy không quá nguy hiểm nên bốn người Thu Thảo vẫn lo được!
Liếc nhìn bốn người một lần nữa, Trần Lâm khẽ gật đầu rồi biến mất, hiển nhiên là đã đến Thánh Thành.
Bên kia, nhìn thấy Trần Lâm một lần nữa tiến vào Thánh Thành, bốn người Thu Thảo đều không khỏi ao ước, dù sao Thánh Thành là nguồn thông tin nổi trội nhất về hệ thống mà mọi người chơi đều biết, đến được tòa Thánh Thành huyền bí kia luôn là ước mơ của mọi người.
Đáng tiếc vì rất nhiều nguyên nhân mà cấp luôn là cột móc mà rất nhiều người không thể tiến đến.
Bạch quang lóe lên, Trần Lâm một lần nữa tiến vào Thánh Thành.
Tuy nhiên lần này không có mỹ nhân nào đoán tiếp huyết tổ đại nhân.
Nhìn căn phòng trống không Trần Lâm không khỏi cười khổ, xem ra hôm nay không gặp may.
Tuy nhiên Trần Lâm đến đây không phải để làm chuyện gái gú mà có việc quan trọng hơn phải làm.
Bước ra khỏi ngôi nhà của mình, một nữ nhân tóc hoàng kim đang nhanh chân chạy đến mỉm cười với Trần Lâm.
Trông thấy nữ nhân kia, Trần Lâm cũng vui vẻ mỉm cười với nàng nói.
- Anna đã lâu không gặp.
Mỉm cười yêu kiều tiến đến ôm lấy cánh tay Trần Lâm, Anna vui vẻ nói.
- Đại nhân ta nhớ ngài muốn chết.
- Ngài thật quá đáng, tiến vào Thánh Thành cũng không tìm ta.
Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười võ nhẹ lên cập mông to tròn của nàng nói.
- Gần đây bật chút việc, không có thời gian ở đây lâu.
- Thánh Thành có hoạt động gì mới không.
Khẽ suy nghĩ một lúc Anna lắc đầu nói.
- Hiện tại không có hoạt động gì mới.
- Nhưng tương lại sẽ có, nói cho ngài biết số lượng người có thể vào Thánh Thành đã rất nhiều, những người chơi cấp cao tiếp cận cấp cũng không ít.
- Đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra, ngài nên chuẩn bị trước đó.
Nghe thấy có chuyện thú vị, Trần Lâm không khỏi nhướng mày hỏi.
- Chuyện thú vị là chuyện gì, tiết lộ một chút được không?
Chuyện thú vị kia rất có thể là “event” gì đó của hệ thống, Anna là một người hướng dẫn có kinh nghiệm lâu năm, những chuyện như thế này chắc chắn nàng sẽ rất rõ, Trần Lâm không ngại tìm thêm chút thông tin.
Tuy nhiên Anna không dám nói cho Trần Lâm biết rõ, gợi ý đôi chút như thế đã là cực hạng của nàng, thế nên Anna chỉ có thể lắc đầu nói.
- Đại nhân Anna chỉ có thế nói đến đó, không thể nói rõ hơn.
- Tóm lại ngài chỉ cần mua thêm trang bị hay tăng cường khả năng chiến đấu là ổn.
Nghe thấy thế Trần Lâm không mấy thất vọng chỉ mỉm cười nhìn Anna, thấy thế Anna cũng mỉm cười thần bí nhìn cậu.
Câu nói kia của Anna có huyền cơ, Anna chỉ nhắc đến trang bị và khả năng chiến đấu nhưng không hề nhắc đến cấp độ.
Như thế rất có thể event trong tương lại không mấy liên quan đến cấp độ của người chơi hoặc là chia ra cho những người chơi có cùng cấp độ đối đầu với nhau.
Như thế yếu tố tiên quyết chính là trang bị và kỹ năng chiến đấu của người chơi.
Quả thật có một người hướng dẫn vô cùng có kinh nghiệm chỉ đường đúng là may mắn.
Trần Lâm ý thức được chút gợi ý kia sẽ đem đến ưu thế rất lớn cho huyết tộc mỉm cười ôm lấy Anna thì thầm.
- Hảo Anna, ta nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng, cây xúc xích trong quần ta thế nào.
Nghe thấy Trần Lâm lại muốn chơi trò kia Anna mỉm cười yêu mị nói.
- Cái đó thì phải xem ngài khi nào đột phá cấp mới được.
Hệ thống đề ra thiết luật, người chơi và người hướng dẫn không thể làm chuyện thiên kinh địa nghĩ kia khiến ai đó tiếc nuối không thôi.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là người hướng dẫn đi theo người chơi ra ngoài Thánh Thành, lúc đó hệ thống không có khả năng quản đến.
Tuy nhiên để người hướng dẫn của mình có thể ra ngoài Thánh Thành thì bắt buột người chơi cần đạt cấp , một cấp độ mà chỉ có trong mơ mới có thể thấy được.
Thể nên Trần Lâm chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói.
- Cấp quá xa rồi, chỉ sợ đến lúc đó ta đã thành một ông già lụm khụm.
Nói xong Trần Lâm lắc đầu khóc không ra nước mắt.
Thấy bộ mặt mếu máo của Trần Lâm, Anna không khỏi bật cười tiến lên hôn lên má cậu.
Cứ thế hai người ôm ấp nhau như cập tình nhân chầm chậm đi trên con đường đông đúc của Thánh Thành.
Rất nhanh họ đã đến trước một ngôi nhà.
Liếc nhìn ngôi nhà trừ số nhà ra còn lại thì không khách gì ngôi nhà của mình trước mặt.
Trần Lâm khẽ mỉm cười đê tiện nói.
- Nàng liên hệ nữ đại gia của cũng ta đi.
Nghe thấy thế Anna cũng mỉm cười đê tiện không kém gật đầu.
Anna là người hướng dẫn, mà người hướng dẫn có thể liên hệ với nhau, nàng đang thông qua người hướng dẫn để liên hệ với chủ nhân của ngôi nhà kia.
Rất nhanh cánh cửa nhà bị mở tung ra, một nữ nhân cao lớn nước da màu rám nắng khỏe mạnh cùng mái tóc mà vàng óng uốn xoăn như lò xỏ chạy ra.
Khi thấy Trần Lâm, ánh mắt nữ nhân kia sáng lên như đèn pha rồi không khách khí lao đến như hổ đối vồ mồi ôm lấy Trần Lâm nói.
- Trần tiểu đệ, đại tỷ ta nhớ ngươi muốn chết luôn!
- Sao đến bây giờ ngươi mới đến tìm lão nương, phải phạt nhất định phải phạt!
Được nữ nhân ôm dĩ nhiên là rất sướng, huống hồ nữ nhân kia lại ăn mặc vô cùng mát mẻ, hay nói trắng ra là nàng chỉ mặt một bộ bikini bên dưới chỉ quấn thêm ôm cái khăn mà thôi!
Thế nên bộ ngực bánh mật đập thẳng vào mặt Trần Lâm khiến cho nếu không phải có cấp độ cao Trần Lâm rất có thể bị ngạt chết.
Tuy nhiên nữ nhân kia lại là một hung thú hóa hình, nàng chính là Bạch Sa đại gia người chơi thích cờ bạc đã đốt không biết bao nhiều tiền cho trò chơi đỏ đen, cũng là người chơi đầu tiên mà Trần Lâm quen biết thông qua Thánh Thành.
Thế nên Bạch Sa cũng sở hữu đặc trưng của một hung thú hóa hình đó là kích thức cơ thể to lớn, Bạch Sa có thể thuộc diện là “nhỏ con” nên chỉ cao tầm! , m!
Nhờ thế mà Trần Lâm có thể đứng tới ngực của nàng, nếu đụng phải những thể lại như Tiểu Thanh hiện tại đã cao đến m quả thật là đứng dưới háng người ta.
Tuy nhiên, bị một nữ nhân cao ,m ôm lên nhấc hổng đất như ôm em bé, khiến Trần Lâm dù sướng thì có sướng thật nhưng cảm giác chơi vơi giữa đời vẫn làm cậu thấy khó chịu cố gắng thoát khỏi ma trảo kia.
Một lần nữa trở lại mặt đất mình yên, Trần Lâm liếc nhìn Bạch Sa đang nhìn mình cười ngây thơ còn chảy cả nước miếng không nhịn được bật cười nói.
- Đại tỷ à!
- Người nhớ ta hay là nhớ rượu của ta đây.
Nghe thấy thế Bạch Sa chính khí lẫm liệt nói.
- Đương nhiên là ta nhớ! rượu của người rồi!
Nhận được câu trả lời vô cùng cương quyết kia, Trần Lâm triệt để trợn mắt há mồm, vị đại tỷ này cũng thật trực tiếp quá đi, chắc chắn hai từ “khách sáo” không hề tồn tại trong đầu của nàng.
Biết rõ tính tình của Bạch Sa, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói.
- Không mời ta vào nhà sao?
Nghe thấy thế Bạch Sa vổ đầu cười hì hì rồi kéo Trần Lâm vào nhà khiến cho lần thứ n Trần Lâm cảm thấy may mắn khi có nhục thân khá cứng, nếu không rất có thể sẽ bị nữ nhân to sát không não kia kéo chết.
Tiến vào trong nhà vô số các trang bị từ trắng đến lam thậm chí cả một ít trang bị tím nằm ngốn ngang trên mặt đất không khác gì đống rác khiến Trần Lâm lắc đầu xít so, đại gia quả nhiên là đại gia.
Không khách khí ném Trần Lâm lên ghế như ném con gà, Bạch Sa vô cùng nôn nóng nói.
- Thế nào rượu của ta đâu!
- Lão nương mua hết mau lấy ra đi.
Nhìn con ma men trước mặt Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ!
Ngày xưa Bạch Sa là một con ma cờ bạc, thế nên “bạn tốt” Trần Lâm quyết tâm loại bỏ thói hư tật xấu của nàng bằng cách giời thiệu cho nàng rượu ngon của huyết tộc, thế là Bạch Sa từ một con mà cờ bạc biến thành một con ma men!
Quả thật hảo bằng hữu!
Khẽ vung tay bình Hải Hồn Huyết Tửu xuất hiện trên bàn, thấy rượu ngon trước mắt Bạch Sa ánh mắt sáng lên vội vàng lao đến muốn “nóc” luôn lại chổ.
Tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh tay hơn ngăn cảnh nàng ta lại.
Thấy thế Bạch Sa nhíu mày nói.
- Tiểu Trần đưa ta một bình trước đi, đã hai ngày ta chưa muốn giọt nào rồi!
- Ngươi biết tính khí của ta rồi mà tiền bạc không thành vấn đề.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ lắc đầu nói.
- Ta không cần thần tệ!
- Ta đang tìm một trang bị có thể giúp tăng việc hấp thụ năng lương từ thiên địa hoặc là tăng cường năng lượng của thiên địa trong một khu vực.
- Không biết tỷ có hay không?
Nghe Trần Lâm muốn tìm một trang bị liên quan đến việc hấp thu năng lượng, Bạch Sa không khỏi nhíu mày.
Dĩ nhiên là nhíu mày suy nghĩ xem mình có hay không, chứ người Bạch Sa không hề quan tâm đến việc Trần Lâm dung nó làm việc gì.
Nhìn bình rượu trước mặt, Bạch Sa đã gấp đến sắp khóc rồi nào quan tâm đến việc khác.
Chỉ là nữ đại gia Bạch Sa, người chơi có thể xem như có nhiều trang bị tạp nham nhất hệ thống vẫn không có thứ Trần Lâm cần.
Tiếc nuối lắc đầu Bạch Sa nước mắt lưng tròng nói.
- Không có, thứ giúp tăng năng lượng hay liên quan ta đều không có!
- Đệ đệ thân ái có thể xem xét!
Thấy Bạch Sa sắp khóc đến nơi, Trần Lâm cũng cảm thấy tội cho con ma men này đành lắc đầu nói.
- Được rồi không có cũng không sao!
- Ta kiếm cái khác đổi vậy.
Nghe thấy thế Bạch Sa vui mừng hớn hở nhanh tay chợp lấy một bình rượu một hơi uống cạng.
Hải Hồn Huyết Tửu loại rượu cực mạnh của huyết tộc, đến cá Trần Lâm chỉ có thế uống từng ngụm nhỏ, vậy mà Bạch Sa một hơi ực hết nguyên bình khiến nàng phê như con tê tê nằm dài trên ghế bộ dạng không màng đến thế sự!
Làn da bánh mật cũng vì chất cồn mà ửng hồng khiến Bạch Sa lúc này trong vô cùng lộng lẫy quyến rũ!
Tuy nhiên Trần Lâm có mười lá gan cũng không dám dính đến Bạch Sa, bởi vì lúc này nàng đã cầm lên một bình rượu khác uống tiếp.
Thu con bợm nhậu này về nhà, chắc huyết tộc không có nổi một bình rượu để bán, huống hồ độ ăn chơi của vị đại tỷ này huyết tộc gánh không nổi.
Mặc dù biết rõ Bạch Sa liên quan đến một loài hung thú nào đó dưới đại dương, nhưng Trần Lâm thật sự rất muốn biết cũng tộc nào đủ sức gánh nàng ta như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, Trần Lâm lắc đầu tiến lên lầu trên.
Tuy Bạch Sa có chút hàm hồ, nhưng thuộc hạ của nàng chắc chắn không như vậy khi vẫn biến cất giữ những trang bị tím độc nhất ở phòng trữ đồ, đám rác lăn lóc dưới nhà chỉ là những trang bị phổ thông Bạch Sa vô tình có được tiện tay ném đó mà thôi.
Tiểu đại gia như Trần Lâm cũng không cần đến.
Chỉ là để một số lực như Beclin vương triều hay Nhật quốc biết được, Bạch Sa tiện tay ném những trang bị lam hay thậm chí cả tím phổ thông mà họ cất công đi mua, không biết sẽ có cảm tưởng gì!
Đúng là cuộc số chó má, trên lệch xã hội cũng quá lớn đi.