Thi đàn miếu thành hoàng, hiển nhiên không hề xa lạ gì với đám người Trần Lâm.
Tuy nhiên, lúc trước nhóm người Trần Lâm là từ thành phố Thanh Thúy đến đó, còn lần này thì trực tiếp đi từ Vũng Hải chạy thẳng đến đó.
Tọa lạc tại phía tây-nam Vũng Hải và phía tây thành phố Thanh Thủy, nếu đi trực tiếp từ Vũng Hải đến đó phải mất đến - ngày đi đường.
Nghe thì có vẽ rất xa, nhưng thực tế thì cũng xa thật.
Chỉ là - ngày đường đi xe và - ngày đường đi bộ kia không làm Vũng Hải yên lòng.
Thực tế đã chứng minh, cứ điểm Minh Nhật cũng có ngày chuẩn bị những vẫn suýt bị thi đàn của Thi Hoàng cho bay màu đấy thôi.
Thế nên Vũng Hải tuyệt đối không thể để một mối nguy hiểm nằm sát bên cạnh mình như vậy.
Đây là vấn đề sống còn, cũng giống như đế quốc Nga không thể để Ukraine một nước sát biên giới với mình vào tay kẻ thù vậy.
Không có đúng hay sai, cũng không có tốt hay xấu, chỉ có lợi ích quốc gia là trên hết, gươm đã kề vào cổ rồi thì anh hùng hay chính nghĩa gì đó đều lên bàn thờ hết.
Tuy nhiên, chính bản thân huyết tộc lại đang âm thầm xâm phạm vào đại kỵ đó của Vũng Hải, khi đã nuốt lấy thành phố Thanh Thủy.
Những mũi tên của huyết tộc đã nhắm thẳng về phía Vũng Hải.
Tương lai một là liên minh còn không thì nhất định sẽ có đỗ máu.
Tuy nhiên, đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại cuộc hành trình vẫn phải tiếp tục.
Thời gian để đến được đại thi đàn kia là khoảng - ngày, tuy nhiên đó là khi cấm đầu chạy một mạch từ Vũng Hải đến đó, với đội ngủ lên đến gần bốn mươi nghìn người này thì chắc chắn sẽ phải lâu hơn...
Nguyên nhân đến từ những hung thú dọc đừng đi.
Dù sao nhân loại là một chủng tộc không loài nào ưa, lại kéo cả một đại quân đến khác nào xâm phạm lãnh thổ, các tộc đàn hung thủ chắc chắn sẽ tấn công đại quân bảo vệ lãnh thổ của mình.
Thế nên trách nhiệm của tổ trinh sát là hết sức quan trọng, hầu hết tất cả mọi người trong tổ trinh sát đều hết sức cố gắn hoặc ít nhất cũng ra dáng đang tập trung vào công việc.
Dĩ nhiên, đã gọi là hầu hết thì tất nhiên sẽ có ngoại lệ và kẻ đó không ai khác là Trần Lâm.
Khác với sự nhiệt nhìn của các tổ đôi khác, khi mọi người đều chia nhau ra hành động cảnh giới bốn phía, thì Trần Lâm hay nói đúng hơn là tổ đội của Trần Lâm lại dung túng cho cậu leo lên mui xe nằm tắm nắng, bộ dáng vô cùng nhàn nhã không mấy quan tâm đến công việc...
Thấy tên kia nằm “hút máu”, Hàn Thiên Lam không nhịn được có chút tức giận nói.
- Chúng ta đang tham gia đội chinh sát...
- Tuy không cần thiết phải nhiệt tình, nhưng ít ra phải ra dáng một chút chưa.
- Lỡ có chuyện gì thì sao?
Rõ ràng tác phong không mấy chuyên nghiệp của Trần Lâm, khiến người từng làm tổng tài như Hàn Thiên Lam vô cùng gai mắt, ngoài ra bản thân nàng cũng là dân trốn chạy nên luôn lo sợ Vũng Hải chú ý.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người chỉ bật cười không mấy ai để ý đến Trần Lâm, đơn giản vì họ đã quen với những hành động không mấy quan tâm đến sự đời của Trần Lâm rồi.
Huống chi huyết tổ đại nhân muốn làm gì không ai có quyền quản đến.
Ngồi ngay bên cạnh Hàn Thiên Lam, Phương Ngân cũng thấy được lo lắng của nàng ta nên khẽ cười nói.
- Ngươi đừng quá lo lắng, chuyện trinh sát đã có người khác lo rồi...
- Ta có thế đảm bảo trong tổ đôi trinh sát này không ai qua được nàng.
Nói xong Phương Ngân khẽ mỉm cười liếc nhìn Yến Nhi đang ngồi trước khoang lái cùng với chị mình.
Thấy thế Hàn Thiên Lam cũng khó hiểu nhìn theo...
Tuy nhiên khi trong lấy Yên Nhi nàng lại càng khó hiểu hơn.
Lúc này Yến Nhi không hề ra dáng đang làm nhiệm vụ trinh sát chút nào, thậm chí còn giống như đang ngủ nhiều hơn, khi mà Yến Nhi đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế...
Nhắm mắt thì trinh sát kiểu gì?
Tuy nhiên, khi Hàn Thiên Lam còn đang khó hiểu thì Yến Nhi đột nhiên mở mắt rồi không chút chậm trễ lấy ra bộ đàm nói.
- Alo...!alo...!chim sẻ gọi đại bàng...
- Phía trước cách đại quân trên dưới m, có một đàn trâu điên khoảng mười đến hai mươi nghìn con đang lao đến...
- Nếu không có nhu cầu ăn thị trâu thì đề nghị các vị phía sau tránh đường cho chúng...
Nói xong Yến Nhi không chút khách khí tắc máy rồi vươn vai rồi ngủ tiếp.
Trông thấy toàn bộ quá trình, Hàn Thiên Lam không nhịn được ngạc nhiên rất muốn hỏi xem Yến Nhi lấy thông tin kia ở đâu, có phải là tiên tri hay nằm mơ hay không.
Tuy nhiên Phương Tuyết đang lái xe lại không chút nghi ngờ khẽ cười rồi đánh tay lái chạy đi.
Hiển nhiên, Phương Tuyết tin tưởng lời nói của Yến Nhi và cũng không muốn đôi co với đàn trâu kia nên lập tức điều khiển chiếc xe chạy vòng lên một ngọn đồi cao phía xa...
Phía sau, đại quân đang chầm chậm di chuyển cũng nhận được thông tin của Yến Nhi báo cáo về đều không nhịn được nhìn liếc mắt nhìn nhau.
Trong con xe bọc thép khá xa hoa phục vụ cho các đại lão.
Ngô Phàm khẽ gõ gõ lên bàn cười nói.
- Đội trinh sát của tên nhóc kia cũng thật cứng nha.
- Tác phong giống y như hắn vậy không xem chúng ta ra gì.
Hiểu nhiên, tình bảo kia xuất phát từ một chiếc xe bọc thép và chỉ có đúng một tổ đôi trinh sát có nó.
Tình báo kia không cần nghĩ nhiều cũng biết là do tổ Trần Lâm gửi về, chỉ là tác phong đúng là không khác gì Trần Lâm, còn đề nghị họ tránh đường cho đàn trâu kia đi...
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại không nghĩ như vậy lắc đầu nói.
- Hình thức không quan trọng, quan trọng làm tính hiệu quả.
- Nếu thông tin kia là chính xát, chúng ta cũng nên cân nhắc đề nghị kia, thay đổi hướng đi tránh chạm trán vô ích với đàn trâu kia.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Ngô Phàm cũng thôi không cười đùa nữa khẽ gật đầu suy nghĩ.
Ra dã ngoại hành quân như thế này, tộc đàn hung thú cỡ lớn là phiền phức nhất, nếu không phải chủ đích muốn tiêu diệt hay tình huống bắt buộc thì đều tránh chạm trán với chúng, nhất là với nhưng hung thú ăn cỏ...
Xét từ một góc độ nào đó, hung thủ ăn cỏ còn khó chơi hơn hung thú ăn thịt...
Tuy là do ăn cỏ nên cấp độ trung bình của những hung thú ăn cỏ thường không cao, nhưng trời sinh chúng lại có thể chất vô cùng mạnh, lại thích sống quần cư theo đàn nên cực kỳ khó chơi.
Ác hơn là cấp độ của chúng đều không cao, nêu cố sống cố chết chém giết cũng không đem đến được bao nhiêu kinh nghiệm.
Huống chi, chúng ăn cỏ nên chỉ hoạt động qua lại giữa những đồng cỏ, không mấy nguy hiểm với Vũng Hải, quân đôi cũng lười quản thường để cho những thợ săn săn bắt chúng từ từ sẽ tốt hơn.
Thế nên cách tốt nhất chính là như Yến Nhi nói, tránh né đường di chuyển của chúng là xong.
Tuy nhiên, không phải ai cũng thấu hiểu được những việc đó, nhất là những người chưa từng ra dã ngoại như Lôi Vũ.
Nghe thấy Yến Nhi muốn đại quân tránh sang một bên cho trâu đi, Lôi Vũ không nhịn được hừ lạnh nói.
- Hư...!đúng là nữ nhân đái không qua ngọn cỏ, có mấy con trâu cũng sợ...
Tuy nhiên không một ai trả lời Lôi Vũ, chỉ có hai ánh mắt của Liễu Mộng Điệp và Lôi Hồng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy thế Ngô Bình chỉ biết vỗ đầu thầm than.
Đúng là hổ phụ sinh cẩu tử, Lôi Thành mưu mô nham hiểm bao nhiêu, thì thằng con trai lão lại ngu bấy nhiêu.
Tương lại của Vũng Hải không lẽ phải để lại cho Lôi Hồng gánh sao...
Bất chợt, khi không khí đang có phần căn thẳng thì quân nhân đang ngồi trên khoang lái phía tước chợt nói vọng xuống báo cáo.
- Ngô địa nhân, đã nhận được hai tin tình báo từ hai tổ trinh sát khác...
- Xác nhận thông tin trước đó là hoàn toàn đúng.
- Có một đàn trâu nước lớn đang di chuyển về hướng này.
Nghe thấy quân nhân kia báo cáo toàn trường đều rơi vào trầm tư.
Rõ ràng thông tin Trần Lâm gửi về trước đó là hoàn toàn chính xác, chỉ là nó nhanh hơn những nhóm trinh sát khác khá nhiều.
Ở đây ngoài Lôi Vũ ra thì đều là những người có đầu óc, đều hiểu rõ được trong chiến đấu thông tin trinh sát nhanh hơn dù chỉ một vài giây là trí mạng đến mức nào.
- Tên nhóc kia tuy có chút ngông cuồng nhưng đúng là có bản lĩnh.
Ngô Bình không nhịn được than thở nói.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp chỉ lắc đầu kéo một hơi rồi nhẹ nhàng thả ra một làn khói thuốc.
- Hắn đúng là một con trâu giỏi, nhưng cũng là một con trâu chứng.
Nhìn ra bên ngoài, Liễu Mộng Điệp có chút đâm chiêu nói.
Nghe thấy thế Ngô Bình cũng khẽ gật đầu tiếc hận, hơn ai hết lão biết rõ Vũng Hải sẽ không cho phép để một con cờ đầy tính nổi loạn như Trần Lâm có thể tồn tại.
Lắc đầu thở dài, Ngô Bình tạm gác lại chuyện Trần Lâm qua một bên trầm giọng ra lệnh.
- Lấp tức báo động cho đại quân, di chuyển về phía bên trái nơi những ngọn đồi cao.
- Tránh thoát đàn trâu đang tiến đến.
- Nhắc lại, để cho chúng đi không được phép xuất thủ.
Cứ thế dưới mệnh lệnh của Ngô Bình, đại quân cấp tốc di chuyển tránh né về phái tây.
Thậm chí còn leo lên những ngọn đồi thấp tránh thoát vùng đông bằng bên dưới, nhất là những chiếc xe tải quân dụng chuyên chở lương thực cùng vũ khí chạy tích lên đỉnh đồi.
Ngược lại, đại quân thì bao vây bên dưới cẩn thận phòng thủ, hàng nghìn quân nhân cùng tổ hổ trợ đều đồng loạt xuống xe cẩn thận nhìn xuống đồng bằng bên dưới.
Đội chỉ huy Ngô Bình, Liễu Mộng Điệp, Lôi Hồng và Lôi Vũ cũng xuống xe lặng nhìn đồng cỏ phía xa.
Tuy nhiên mỗi người lại có những biểu hiện khác nhau.
Lôi Hồng thì có chút lo lắng nhìn về nơi xa, Ngô Bình cũng vậy nhưng trong sự lo lắng đó là sự tự tin của một thống sói.
Còn Liểu Mộng Điệp thì chỉ trầm ngâm nhìn về phía Tây Nam, hiển nhiên là đang lo lắng đội trinh sát của tên nào đó có né tránh được đàn trâu không.
Chỉ có Lôi Vũ là khó hiểu liếc nhìn mọi người, trong mắt hắn đây chỉ là một đàn trâu mà thôi, số lượng của chỉ khoảng hai mươi nghìn con, có cần phải ra vẽ vậy không.
Tuy nhiên, đáp lại thắc mắc đó của Lôi Vũ, mặt đất bắt đầu run lên nhè nhẹ, tựa như một đại hung vật nào đó đang đến.
Phía xa xa, những chấm đen bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người rồi ngày một lớn dần lớn đần.
Đại địa cũng ngày một run động kịch liệc, như một trận động đất nhỏ đang kéo đến.
Đất đá đổ sụp, khói bụi bay lên mù mịch.
Nhưng chấm đen kia cũng đã xuất hiện trước mắt đại quân Vũng Hải.
Chúng hiển nhiên chính là những con trâu hay nói chính xác hơn là đàn trâu mà Yến Nhi đã nhắc đến.
Tuy nhiên, kích thức của chúng lại vô cùng khủng bố không giống một con trâu chút nào, trung bình mỗi còn đền lớn hơn một con voi bụi cỏ châu phi trưởng thành một chút, toàn thân đen như mực cùng cập sừng công lên trong vô cùng khủng bố.
Với kích thước siêu to khổng lồ của mình chúng hiển nhiên là vô cùng mạnh, mỗi bước chân của chúng đều như một quả chuỳ nặng đánh vào lòng mỗi người, nhất là với thiếu gia như Lôi Vũ đã hoảng sợ đến độ ngồi bịch xuống đất.
Tuy không sở hữu cấp độ cao, nhưng với cơ thể to lớn nhưng không kém phần lực lưỡng, khiến cho không chỉ đại quân Vũng Hải mà đến không ít hung thú cũng không muốn dây dưa với đàn trâu này.
Thử nghĩ xem một đàn trâu mấy chục nghìn con như thế này mà càng qua, đến Vũng Hải có tường thành bảo hộ mới sống nỗi.
Thế nên khi ra ngoài dã ngoại ai nấy đều tránh đám ôn thân này.
Dĩ nhiên săn bắt để lấy thịt thì vẫn có, nhưng là phục kích đánh lén từng con, chưa ai giám đối đầu với cả một tộc đàn cả.
Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, đó không ai khác chính là huyết tộc.
Đàn trâu kia nhìn chung là có thể nói là có họ hàng quen biết với Cự Ngưu hung thú to lớn mà huyết tộc từng đụng phải khi đánh lên dãy Thập Vạn Đại Sơn ngày trước.
Sau này huyết tộc đã lấy huyết mạch của chúng kết hợp huyết mạch loại rắn sáng tạo nên Thiếp Giáp Ngưu, những chiếc xe tăng chạy bằng cỏ của huyết tộc và cũng là thương hiệu nổi tiếng của huyết tộc trên chiến trường sau này.