Giả vờ bị thương nằm dựa vào bộ ngực sữa của Bích Ngọc...
Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than về độ điên cuồng của trận chiến nhỏ này.
Tuy quân số hai bên không nhiều cuộc va chạm này có thể nói là chạm nhẹ mà thôi, nhưng những đạo lão của hai phê thi đàn đông hải và pháo đài Viễn Đông gần như đều đã xuất hiện.
Phía thây ma thì Côn Khôi và Quỷ Anh hai trong số tứ đại hung ma đã xuất hiện, không chỉ thế đế vương thi đàn đông hải Thi Thế Long cũng đã đích thân tham chiến.
Ngược lại, phe nhân loại cũng không kém, không tính hai huynh đệ Trương Long, Triệu Hổ, Bích Ngọc và chính bản thân Liễu Thanh Thiên bang chủ Thiên Tuyệt bang nguồn cơn của mọi chuyện thì bốn vị đại lão từ trên trực thăng nhảy xuống kia cũng đều là những đại boss ở pháo đài Viễn Đông.
Trong đó, kẻ đi đầu là một trung niên nhân thân mặc quân phục, mặt mũi cương nghị nhưng cũng không kém phần huyết tinh, không chỉ thế lão ta có đến phần giống với Lôi Thành tại Vũng Hải.
Với ngoại hình như thế, dù chưa từng gặp mặt nhưng Trần Lâm vẫn đoán ra được lão ta không ai khác chính là Lôi Minh đại lão của Viễn Đông và cũng là kẻ thù “Sơn tinh Thủy tinh” của lão cha Trần Thiên.
Ngoài ra đứng bên cạnh lão Lôi Minh này cũng là hai trung niên chưa từng gặp qua, nhưng lại khá quen mắt với Trần Lâm.
Một người là một hán tử máu chiến cởi trần lộ ra cơ bắt cuồng cuộn, bản mặt cũng có phần giống với lão già Ngô Bình, nhưng lại nhiều hơn một chút hung ác ít đi mấy phần cương nghị...
Rất có thể trung niên này cũng là anh em gì đó với lão Ngô Bình và sự thật đúng là như vậy.
Hán tử máu chiến kia là Ngô Chiến em trai ruột của lão Ngô Bình.
Tuy nhiên khác với ông anh của mình, Ngô Chiến không hổ với cái tên của mình chiến hơn rất nhiều, không thích tham gia vào quân đội mà chạy đến pháo đài Viễn Đông thành lập một đội săn, vừa có thế tự do tự tại không bị quản thúc, vừa có thế không ngừng chém giết kẻ thù và cái đội săn kia chính là Chiến Thần bang.
Ngô Chiến cũng chính là thợ săn thứ hai đạt cấp B, nhưng cấp B này chắc chắn uy tín hơi thanh niên Liễu Thanh Thiên nhiều.
Một người khác cũng khá quen mặt là một trung niên đúng sau Lôi Minh, lão ta chính là Mạnh Hải gia chủ Mạnh gia hiện tại và cũng là con trai của lão ông Mạnh lão đã bị Trần Lâm giết tại Viễn Đông.
Tính ra kẻ thù của Huyết tổ đại nhân không ít và còn là thành phần tai to mặt lớn con ông cháu cha.
May mắn là thanh niên đi sau cùng trong số bốn viên binh nhảy trực thằng kia lại hoàn toàn lạ mặt, Trần Lâm không hề biết hắn là ai.
Tuy nhiên những quân nhân tại đây lại biết…
Trông thấy bốn người kia xuất hiện, toàn bộ quân nhân có mặt tại đây đều không khỏi vui mừng, nhất là nhất quân nhân chịu tránh nhiệm điều khiển những khẩu đại phải lúc này đã vui mừng đến phát khóc.
Không cần biết như thế nào nhưng những đại lão của Viễn Đông đã đến, họ không còn phải sự đại thây ma kia đuổi giết nữa.
Ngược lại dù nhận được ánh mắt trông mong của các quân nhân, nhưng Lôi Minh lại không hề vui vẻ gì chỉ lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thăng gia chủ Liễu gia đang trốn một bên.
Nhận được ánh mặt lạnh đến chết người của Lôi Minh, Liễu Thăng chỉ mỉm cười cúi đầu chấp nhận.
Hiển nhiên Liễu Thăng chính là kẻ đã thao túng tất cả.
Khi biết con trai mình Liễu Thanh Thiên đang bị Côn Khôi đại thây ma két tiếng nhất tại đông hải truy sát.
Với hung uy của Côn Khôi, Liễu Thăng có thể chắc chắn sẽ rất khó có sư đoàn trưởng này chấp nhận chơi lớn như vậy xuất thủ cứu Liễu Thanh Thiên.
Không chỉ thế, bằng trí tuệ của mình Liễu Thăng biết thằng con trời đánh này đã chọc phải đại phiền phức gì đó, Côn Khôi chỉ sợ mới chỉ là bắt đầu cho câu chuyện.
Thế nên để cứu con trai, Liễu Thăng buộc lòng phải đi bài lớn và còn phải là bài hiểm.
Đầu tiên Liễu Thăng giấu nhẹm đi mọi chuyện về đại hung ma Côn Khôi rồi kích đểu Lôi Phúc tên con ông cháu cha này xuất thủ ứng cứu.
Chỉ khi đại quân đã đi xa người của lão mới chạy đến “thành thật” nói hết mọi chuyện với Lôi Minh.
Biết được sự thật, Lôi Minh hiển nhiên đùng đùng nổi giận nhưng đã vô thế của Liễu Thăng lão không thể làm gì khác...
Đại quân đã đến nơi không thể gọi về càng không thể bỏ mặc thằng cháu ở chịu chết.
Dù có hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ cùng Bích Ngọc hỗ trợ, nhánh quân của Lôi Phúc hoàn toàn không sợ Côn Khôi, nhưng việc Côn Khôi chủ động truy sát đám người Liễu Thanh Thiên đã là một biến số và không có gì có thể đảm bảo những biết số khác sẽ không diễn ra.
Lão Lôi Minh không dám đem mạng của Lôi Phúc ra cược chỉ có thể kéo người đến đó ứng cứu cho chính thằng cháu của mình qua đó cũng cứu luôn cả Liễu Thanh Thiên một mạng.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Liễu Thăng và sự thật đã chứng mình những tính toán đó là hoàn toàn chính xác.
Chỉ là cái chiêu này của Liêu Thăng khá là giống đại chiêu auto win của Trần gia khiến Lôi Minh cay không thể tả.
Phen này trở về Liễu Thăng khó sống qua cái mùa trung thu này...
Mạnh mẽ rơi xuống mặt đất...
Lôi Minh và đồng bọn bị lão già Liễu Thăng bóp một cái hơi đau nhưng vẫn chơi tới bến lạnh lùng nhìn đại thây ma chưa từng gặp mặt Thi Thế Long kia.
Ngược lại Thi Thế Long cũng cảm nhận được sức ép của bốn nhân loại trước mặt kẻ hừ lành.
Hai tiểu đệ Côn Khôi và Quỷ Ảnh cũng nhận thấy sự có mặt kia lập tức bỏ qua việc chém giết các quân nhân quay lại đứng cạnh Thi Thế Long, không chút kém cạnh đối đầu cùng nhóm nhân loại.
Hiển nhiên là ba đại thây ma này không hề sợ, mặc dù ít hơn nhưng team thây ma chất hơn, một mình Thi Thế Long chấp hai thậm chí chấp ba được.
Ngược lại team nhân loại ngoài bốn người mới đến ra còn lại đều là thương bệnh binh, tuy vẫn có thể gắng gượng chiến đấu nhưng tình hình vẫn không khả quan.
Điểm sáng duy nhất cho team nhân loại chắc chỉ có việc thi triều kia không nhiều, vấn đề của phe nhân loại chỉ là giả quyết ba đại thây ma trước mặt mà thôi, còn thi triều kia thì cánh quân này vẫn tự lo được.
- Đánh đi… đm còn chờ gì nữa đánh đi.
Trông thấy hai phe nhân loại và thây ma đang gườm nhau, Trần Lâm vô cùng nhiệt tâm thầm hô trong lòng cầu cho hai bên đánh nhau.
Với Trần Lâm hai phe này đánh nhau người chết ta sống mời là có lợi nhất cho bản thân.
Đến lúc đó Trần Lâm có thể thừa lúc hổn loạn bắt Bích Ngọc đang ngay trên đầu mình đi tìm một nơi thích hợp đè ra hấp…à không đè ra trích huyết.
Thần không biết quỷ không hay vừa có thể thu được một “hero” ngon vừa có thể tiếp tục trở về Viễn Đông làm thợ săn, biết đâu lại gặp em hero nào ngon nữa thì sao.
Nhân loại đúng là tài nguyên quý gia của Huyết tộc, Huyết tổ đại nhân rất chi là yêu thương nhân loại.
Đáng tiếc trước ánh mắt chờ đợi của Trần Lâm.
Thi Thế Long chỉ lạnh lùng nhìn đội quân nhân loại một vòng rồi liếc nhìn Lôi Minh hư lạnh nói:
- Nhân loại… thù này bổ vương sẽ không quên…
- Tốt nhất đừng rơi vào tay ta…
Nói xong Thi Thế Long hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nhìn Lôi Minh một cái rồi cứ thế nghênh ngang rời đi...!Hai đại thây ma Côn Khôi và Quỷ Ảnh cũng liếc nhìn Lôi Minh một cái cảnh cáo rồi chạy theo Thi Thế Long.
Nhưng quân nhân đang đứng trên tuyến phòng thủ trông thấy ba hung vật kia tiến đến đều nhanh chân chạy đi nhường đường cho đám thây ma này.
Thi triều cũng theo đó ầm ầm kéo đi để lại một cánh đồng hoang tàn cùng những quân nhân vẫn đang cảnh giác phía sau.
- Cái lề gì thống...
- Đm sao không đánh đi...!chạy làm gì...
Trông thấy Thi Thế Long chỉ sủa được hai tiếng rồi quay người bỏ chạy, Trần Lâm không nhịn được ngồi bật dầy chửi ầm lên quên luôn cả Bích Ngọc đang đứng bên cạnh.
Tưởng đánh nhau thế nào, không ngờ chỉ bốn người chơi cao cấp của nhân loại vừa ra mặt đã khiến lão Thi Thế Long này bỏ đi.
Tình hình này có hơi bị phèn quá mức dự tính, cũng như nằm ngoài tầm hiểu biết của Trần Lâm về đám thây ma này, theo lý thuyết với độ máu chó của Thi tộc ít nhất cũng phải đánh nhau một trận chứ.
Dù sao tuy ít hơn nhưng cửa thắng của team thây ma không thấp, thậm chí còn cao hơn đại quân Viễn Đông nhiều.
Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy…
Ngược lại trông thấy thi triều kia bỏ đi, Lôi Minh mới thở ra một hơi an tâm.
Đúng như Trần Lâm nghĩ nếu đánh nhau thật, bọn họ chưa chắc ăn được đám thây ma này.
Tuy nhiên có một điều mà Trần Lâm không biết là ở vùng đồng bằng đông hải này ngoài thi đàn đông hải và pháo đài Viễn Đông của nhân loại ra còn có một đại tộc khác cùng tồn tại tạo thành thế chân vạc.
Nếu Thi Thế Long chơi quá lớn ở đây thì dù cho có giết sạch được đám người này cũng không hề có lợi cho thi đàn của hắn.
Huống chi thứ hắn muốn lấy về đã không thể lấy về được nữa, việc trả thù đám nhân loại này không sớm thì muộn mà thôi, không nhất thiết phải ngay bây giờ…
Dù sao đám nhân loại này cũng sẽ ra ngoài cái pháo đài “rùa đen” kia, đến lúc đó giết bọn chúng cũng không muộn.
Tuy nhiên dù Thi Thế Long đã chủ động kết thúc trận chiến, nhưng cái giá mà quân đội Viễn Đông lẫn Thiên Tuyệt bang phải trả cho trận chiến này vẫn là cực kỳ đắt.
Hai khẩu đại pháo bị Côn Khôi phá hủy, hai khẩu đại pháo bị Thi Thế Long phá hủy cũng ngay sau đó.
Một trận chiến qua đi Viễn Đông cứ như thế mất bốn khẩu đại pháo cực kỳ quý giá.
Còn về con người, hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ cũng bị đánh trọng thương phải nhập viện một thời gian dài, chiến lực của Viễn Đông theo đó giảm mạnh.
Không chỉ thế, dưới cuộc thảm sát của hai đại thây ma Quỷ Ảnh và Côn Khôi, gần trăm quân nhân đã bỏ mạng trên tuyết phòng thủ.
Rất may là thi triều không phải quá lớn, những quân nhân còn sót lại vẫn thành công áp chết thi triều không cho cùng tiếp cận, nếu không thương vòng chắc chắn sẽ lớn hơn.
Ngược lại đám người Thiên Tuyệt bang cũng không khá hơn là bao khi có đến gần thành viên bỏ mạng khi liều mình ứng cứu nhòm người Liễu Thanh Thiên.
Thành quả duy nhất có thể đạt được trong trận chiến chính là Liễu Thanh Thiên có thể sống tiếp.
Chính vì thế sau khi thi triều rút lui hết....
Lôi Minh một bụng lửa giận tung cước đá bay Liễu Thăng khiến lão già chỉ đạt cấp này phun máu tại chỗ bò dưới đất.
Ngược lại Liễu Thăng chỉ bò dưới đất không nói một câu nào.
Rất may sau đó gia chủ Mạnh gia Mạnh Hải người có quan hệ khá tốt với Liễu Thăng đã kịp thời đứng ra ngăn cả mỉm cười làm lành nói:
- Lần này Liễu gia chủ đúng là quá đáng...
- Tuy nhiên Thanh Thiên cũng là tài nguyên quý giá cũng Viễn Đông, không thể để đám thây ma kia dễ dàng loại trừ được...
- Huống chi cái giá phải trả cũng đâu phải quá lớn...
- Hai huynh đệ thiết nhân kia cũng chỉ bị thương, còn những khẩu đại pháo thì Phần Thiên đã bắt đầu sản xuất được rồi, tính ra cũng không phải đại thiệt hại gì...
- Mong Lôi huynh tha thứ cho lão Thăng lần này.
Nghe Mạnh Hải đứng ra cầu tình...
Lôi Minh khẽ hừng lạnh nhưng cũng không nói gì thêm xem như chấp nhận, dù sao cũng không thể đem lão già khốn kiếp kia ra xử bắng.
Còn về thiệt hại thì trừ những gì Mạnh Hảo nói và mấy trăm mạng quân nhân không thấy nhắc đến cũng đúng là chả có gì.
Bao nhiêu đó đổi lấy mạnh của Liễu Thanh Thiên cũng không phải không thể.
Huống chi sau chuyện này Liễu gia chắc chắn phải trả cái giá bù đắp gì đó.
Dĩ nhiên đó là bề ngoài, còn bên trong Lôi Minh chấp nhập tha cho lão già Liễu Thăng này tất cả chỉ vì lão ta chấp nhận làm một con gà cấp , nếu không Lôi Minh chắc chắn sẽ chặt cái đầu của lão xuống...
Ngược lại thấy đám người kia kẻ tung người hứng quên mất mấy trăm mạng quân nhân chết oan uổng, Ngô Chiến không nhịn được hừ lạnh.
Tuy nhiên liếc nhìn ngôi nhà nơi Liễu Thanh Thiên còn đang cố thủ chưa ra, lại có thứ khiến Ngô Chiến quan tâm hơn không nhịn được nghiêm giọng nói:
- Đám thây ma này liều mạng như vậy chắc chắn là có vấn đề...
- Thằng nhóc Liễu Thanh Thiên kia chỉ sợ đã gặp đại cơ duyên gì đó rồi...
Nghe Ngô Chiến nói như thế, Lôi Minh cũng khẽ gật đầu.
Đám thây ma lần này xuất động lớn như vậy chắc chắn không phải rảnh quá đi kiếm chuyện mà nhằm mục đích gì đó.
Dù không biết là gì nhưng là đối thủ một mất một còn với nhân loại, Lôi Minh không thể không điều tra đám thây ma này một phen và đám án cho tất cả rất có thể nằm trên người Liễu Thanh Thiên.
- Đi chúng ta đến xem tên kia rốt cuộc đã làm gì...
Liếc nhìn Liễu Thanh Thiên vẫn còn đang đứng trên ngôi nhà như để chờ đợi mình, Lôi Minh không khỏi tức giận với hai cha con nhà họ Liễu này nhưng vẫn lên tiếng nói rồi nhảy lên chiếc trực thăng còn đang bay trên bầu trời kia.
Nghe thấy thế mọi người cũng chỉ cười cười không nói gì nhanh chân chạy theo Lôi Minh.
Cùng lúc đó Trần Lâm cùng thanh niên Lôi Vệ đang trốn một góc phía xa lập tức phát động quỷ nhãn nhìn theo đám người Lôi Minh.
Dù đã đoán được phần nào câu chuyện rất có thể liên quan đến khối tinh thể màu tím của bọn thây ma, nhưng chuyện này vẫn còn nhiều uẩn khúc đặc biệt nhất chính là thời gian.
Một viên tinh thể màu tím nếu lấy ra khỏi người một con thây ma sẽ tồn tại không được lâu, tính toán thời gian dường như không hợp lý lắm.
Đáp án khả dĩ nhất chính là Liễu Thanh Thiên đã bắt nguyên con.
Nếu đúng là như vậy Trần Lâm thật sự muốn biết con thây ma nào đen như vậy...