Trở lại với đại quân Viễn Đông!
Rất đáng tiếc là không một ai biết rằng chỉ suýt một chút nữa thôi thì gần như toàn bộ đại boss của thi đàn đông hải đều sẽ bay màu.
Nhân loại sống tại đây cũng nhờ thế mà sẽ dễ dàng hơn trong công cuộc đánh bại thi đàn khủng bố đang trấn giữ phương nam kia.
Mọi thứ rất có thể sẽ rẽ sang một nhánh hoàn toàn khác mà không ai có thể tưởng tượng được.
Đáng tiếc chuyện suýt chút nữa kia lại không diễn ra!
Trừ việc gần như toàn bộ thây ma trong thành phố Hải Nam bị tiêu diệt, ngoài ra thi đàn đông hải không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Dĩ nhiên các đại boss tuy còn chưa mất mạng nhưng vẫn phải tốn một khoảng thời gian dưỡng thương không hề ngắn, pháo đài Viễn Đông cũng nhờ thế mà may mắn có được một khoảng thời gian thở lấy hơi trước khi đại quân Huyết tộc chân chính kéo đến.
Dĩ nhiên đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại sao khi chôn cất các quân nhân không may bỏ mạng, đại quân lại tiếp tục lên đường đông tiến.
Trần Lâm lại tiếp tục nhàm chán ngồi trong xe nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây.
Đáng tiếc do khoảng cách quá xa, Trần Lâm không thể thấy được một trận chiến cực kỳ khủng bố giữ một con rắn bốn chân màu xanh biếc bay và một con cò trắng đang diễn ra trên thiên không!
Cứ thế cả đoàn xe tiếp tục lên đường không gặp thêm chút trở ngại nào!
Mãi đến chiều khi mặt trời lên bắt đầu xuống núi, một tuyến phòng thủ dần dần xuất hiện phía xa.
Trước ánh mắt kinh dị của Trần Lâm một hẻm núi lớn tràn ngập sương mù kỳ dị dần dần hiện ra, ngay bên cạnh hẻm núi kia một khu lô cốt quân sự to lớn cũng được dựng lên dựa lưng vào vạch núi, bên trong có không ít quân nhân đang cảnh giới nhưng không biết là cảnh giới những nguy hiểm bên ngoài hay cảnh giới khe núi sương mù kia.
Vượt qua một chặng đường dài còn bị phục kích chết không ít người.
Đoàn xe đều tương đối mệt mỏi nhanh chóng chạy vào trong khu lô cốt phòng thủ kia cũng là đích đến của nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ vận tiêu này xem như đến đây kết thúc.
Từ trong các quân nhân đang thủ tại khu lô cốt!
Một quân nhân lớn tuổi vui cười tiến đến muốn chào hỏi, tuy nhiên khi trông thấy những chiếc xe vẫn còn bê bết máu, lão không nhịn được lo lắng cúi đầu hỏi.
- Mã đại nhân, Vương đại nhân các ngài rốt cuộc cũng đã đến!
- Đoàn xe! trên đường đụng phải thứ gì sao?
Từ trong xe bước ra trông thấy vị quân nhân kia tiến đến!
Hai người Vương Triều, Mã Hán đều khẽ nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ.
Khẽ suy nghĩ một lúc, lão Vương Triều cố làm ra vẻ bình thản nhất có thể lắc đầu cười nói.
- Đụng phải chút phiền phức mà thôi, may thay vẫn đến được đây!
Tuy nhiên vẽ bình thản kia vẫn không tránh được ánh mắt tinh từng của lão quân nhân.
Bằng vào kinh nghiệm của mình, lão quân nhân này biết chút phiền phức kia trong miệng Vương Triều không nhỏ một chút nào.
Khẽ thở dài một tiếng, lão quân nhân cố thủ tại đây không nhịn được lắc đầu nói:
- Viễn Đông đã tìm ra được đối sách gì chưa?
- Nếu thấy không được hay chúng ta tạm gác lại chuyện này lại!
Từ lúc đội do thám vào không gian kỳ dị cũng chính là hẻm núi tràn ngập sương mù kia rồi mất tích luôn trong đó đã được một tháng.
Ngoài việc người bên trong chủ động báo tin ra ngoài thông qua bộ đàm ra, thì bên ngoài không thể làm gì được.
Cực chẳng đã Viễn Đông mới dựng nên khu phòng thủ này, vừa làm nơi trú ngụ phòng thủ hung thú hay thây ma bên ngoài, vừa tạo điều kiện để nghiên cứu cái không gian quỷ dị kia.
Đáng tiếc một tháng trôi quan, đám quân nhân kẹt bên trong sắp sinh con đẻ cái hết rồi nhưng bên ngoài lại không có tiến triển gì.
Dần dần trước tình hình ngày một khó khăn, ý tứ rút lui bắt đầu xuất hiện.
- Đối sách thì không có nhưng ta tìm được một người chơi có năng lực dạng nhãn!
- Biết đâu lại có thể nhờ hắn mà tìm hiểu được không gian kỳ dị kia.
Khẽ suy nghĩ một lúc vẫn là người bài đầu lão Mã Hán đứng ra cười nói.
Về tình lẫn về lý Viễn Đông không thể bỏ mặc đám quân nhân bị kẹt lại bên trong kia, càn không thể để một thứ không biết rõ tồn tại ngay bên cạnh mình như vậy được.
Đáng tiếc cái hẻm núi sương mù kia lại không dễ chơi, họ đã thử rất nhiều cách từ thả dây cho đến thả chó vào hẻm núi kia, tất cả đều có thể dễ dàng đi vào rồi đi ra, chỉ có những quân nhân hay đúng hơn là nhân loại mới một đi không trở lại kẹt hết bên trong đó.
Rất may tín hiệu bộ đàm vẫn còn dùng được và theo những người “may mắn” bị kẹt bên trong kia báo lại, hẻm núi kia là một không gian của hệ thống tương tự như Thánh Thành, chỉ là phải làm một nhiệm vụ gì đó mới ra được không thì nằm trong đó dưỡng già.
Đáng tiếc không hiểu do sương mù dày đặc hay một thế lực siêu nhiên nào đó mà tín hiệu truyền ra cũng không được rõ ràng, người bên ngoài chỉ đại khái hiểu được như vậy mà thôi.
Cái tên gọi không gian kỳ bí cũng có từ đó.
Chỉ là người gánh team mà lão Mã Hán mời đến đã sớm biến mất, kèo này không thơm Huyết tổ đại nhân chạy trước rồi!
Khó khăn lắm mới tìm được một người chơi có năng lực dạng nhìn khiến lão Mã Hán lập tức nghĩ ra được giải pháp cho bài toán không gian sương mù kia.
Đánh tiếc vừa xuống xe nói chuyện được vào câu, giải pháp của lão Mã Hán đã sớm biến đâu mất dạng.
- Cái thằng mặt L này chạy đâu rồi!
Nhận thấy sự biết mất của Trần Lâm, lão Mã Hán không nhịn được tức giận chửi ầm lên.
Những quân nhân tham gia chuyến đi này cũng ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, rõ ràng tên nhóc kia ngồi chung xe với Mã Hán không ngờ thoáng cái đã biến mất gần như trước mặt mọi người.
- Không cần lo lắng, tên nhóc kia cũng nữ nhân của hắn đang đứng trước hẻm núi!
- Xem ra còn xót ruột hơn cả chúng ta.
Rất may trước khi mọi người sắp tản ra tìm trẻ lạc thì lão Vương Triều đã nhếch mép cười nói, ánh mắt ánh lên tia sáng màu xanh lục ma mị nhìn về hẻm núi phía xa.
Hiển nhiên lão Vương Triều này cũng có năng lực dạng nhãn.
Trong đó, năng lực dạng nhãn hiểu đơn giản chính là cách gọi những loại năng lực liên quan đến khả năng nhìn, tính ra nếu đúng bài năng lực này là một năng lực phụ trợ khá tốt!
Tuy nhiên cái game thì không dễ ăn như vậy!
Năng lực liên quang đến khả năng nhìn có thể nói là thuộc dạng cực hiếm, triệu người mới có được một người sở hữu loại năng lực này.
Không chỉ thế, trong cái số ít đến đáng thương kia, phần lớn đề là những năng lực không hề ngon gần như chả giúp ý được gì cho việc chiến đấu hay thậm chí cả phụ trợ.
Đơn cử như Thất Tình Lục Dục Nhãn của cô giáo dâm đãng Thu Thảo có khả năng nhìn thấy được cảm xúc của người đối diện, đáng tiếc đánh lộn thì nhìn được cảm xúc chả giúp ý được gì nhiều, thậm chí năng lực kia còn chả được tác dụng gì với thây ma cấp thấp hay hung thú cấp thấp.
Nói chung nếu tính đến chuyện đánh nhau Thu Thảo đã chấp năng lực của mình với đối thủ.
Rất may nhãn của lão Vương Triều lại thực dụng hơn một chút, nó gọi là Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn mắt của trời cái tên đã nói lên tất cả, năng lực này nhìn chung khá giống máy radar giúp lão Vương Triều có thể phát hiện những kẻ thu, đồng bạn hay bất cứ gì xung quanh mình.
Dĩ nhiên nó không bá được như góc nhìn thị quỷ của Quỷ Nhãn trên mắt Trần Lâm, lão Vương Triều chỉ có thể thấy được đại khái những đối tương xung quanh bản thân dưới dạng từ trên trời nhìn xuống, phần lớn đều phải do lão phán đoán.
Rất nhiều những kẻ có năng lực ẩn tàng đều có thể phá được năng lực này, thậm chí không cần đến năng lực thì “những cái cây biết nói hay những bụi cỏ biết chửi” sở trường của Việt Long quốc cũng có thể che giấu được trước năng lực này.
Như bù lại phạm vị của Thiên Nhãn lại rất rộng lớn, ngoài ra thi triều thì không biết giấu mình.
Cũng nhờ Thiên Nhãn của Vương Triều mà đại quân đã phát hiện thi triều của Cự Phách đang kéo đến mà chuẩn bị trước.
Chính vì thế không một ai nghi ngờ lời nói của lão Vương Triều chỉ thoáng ngạc nhiên nhìn về khe núi nằm sau tuyền phòng thủ.
Thật không ngờ người của lão Mã Hán mời đến lần này tuy hơi trễ giờ nhưng lại nhiệt tìm đến vậy.
!
Bên kia sâu bên trong tuyến phòng thủ!
Khác với suy nghĩ của mọi người, Trần Lâm không hề bỏ trốn gì cả mà chủ động chạy đến cái khe núi tràn ngập sương mù trọng điểm của nhiệm vụ lần này.
Tính ra khe núi này nhìn khá giống cái âm hộ, kích thước cũng không lớn hay đúng hơn là cả ngọn núi này đều không lớn, với sức lực trâu bò của mình Trần Lâm hoàn toàn có thể chạy vòng quanh cả ngọn núi này chỉ chưa đến một buổi sáng.
Ấy vậy mà nó lại có thể nhốt được đôi quân thám thính của Viễn Đông bên trong, thậm chí đến cả Quỷ Nhãn của Trần Lâm cũng không cảm nhận được bên trong có bất kỳ sinh vật sống nào.
Khe núi kia chỉ đơn thuần làm một hẻm núi đá không có cái gì hot, có chăng chắc chỉ có sương mù nhiều đến phi lý mà thôi.
Nếu không phải tin tưởng lão Mã Hán không rảnh háng nói chơi, Trần Lâm thật sự đang nghi ngờ đám người này bày kế chơi mình.
- Đại nhân ngài có phát hiện được gì không?
Xem gót Trần Lâm tham gia nhiệm vụ này, Lâm Mỹ Anh cũng rất ra dáng làm việc đứng đó nghiên cứu, đáng tiệc không nghiên cứu được gì còn quay lại hỏi Trần Lâm.
Đáng tiếc hơn là Trần Lâm cũng không phát hiện ra điều gì bất thường lắc đầu nói:
- Ta cũng không phát hiện ra cái gì hot xem ra phải vào đó mới biết được!
- Đã có hơn quân nhân vào trong thám thính, tất cả đều một đi không trở lại!
- Tuy theo bộ đàm báo về là còn sống nhưng không ai dám vào đó nữa!
Bất chợt không biết từ lúc này thanh niên Lôi Triết đã hiện hình bên cạnh Trần Lâm lạnh giọng nói.
Chỉ là đáng thương cho thanh niên Lôi Triết, thấy hắn đột nhiên xuất hiện Lâm Mỹ Anh khẽ giật mình nhíu mày nhìn chằm chằm vào hắn đề phòng cảnh giác, bắt đầu có chút ra dáng tiểu thị nữ kiêm vệ sĩ riêng kiêm bồn chứa!
Ngược lại cảm nhận được địch ý kia, thanh niên Lôi Triết khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh một cái ánh mắt ẩn ẩn có tia khó chịu không nói nên lời rồi lắc đầu nhìn lại hẻm núi sương mù kia nói:
- Ta cũng có ý định vào trong, nếu được chúng ta cùng đi!
- Không được!
Không đợi Trần Lâm trả lời lão Vương Triều đã hùng hổ tiến đến lạnh giọng hét lên.
Ba người Mã Hán, Lôi Phúc và cả Bích Ngọc cũng nhanh chân chạy theo.
Liếc nhìn Trần Lâm đang đứng một bên rồi nhìn lại Lôi Triết, lão Vương Triều giọng nói lạnh đến kết băng lắc đầu nói:
- Tình hình bên trong không biết như thế nào, có nguy hiểm hay không cũng chưa xác định được!
- Thân là đại thiếu gia Viễn Đông thân phân tôn quý trách nhiệm của cậu chỉ là thủ hộ ở đây!
- Chuyện vào đó thám thính để chúng ta được rồi!
- Hư!
Nghe Vương Triều nói thế, Lôi Triết cũng không nói gì thêm chỉ lành lùng hừ một cái rồi khoanh tay đứng đó.
Lôi Phúc thấy thế lập tức mỉm cười nịnh nọt chạy đến khuyên nhủ ông anh nuôi này của mình.
Tuy xét vào huyết thống Lôi Phúc chắc chắn ăn Lôi Triết nhưng đây lại là Viễn Đông là đất của Lôi Minh, Lôi Phúc dù muốn hay không cũng phải lấy lòng ông anh này.
Ngược lại lão Mã Hán cũng khẽ tiến đến cạnh Trần Lâm nhỏ giọng nói:
- Kê Kê người nhìn nãy giờ rồi có phát hiện gì không!
Tuy nhiệm vụ chính mà Mã Hán muốn Trần Lâm theo là gánh team, như người cũng đã đến lão cũng có chút hy vọng tên Trần Đại Kê này sẽ phát hiện gì đó.
Bích Ngọc đang đứng cạnh Lôi Phúc cũng khẽ lắng tai nghe ngóng xem tên này có phát hiện gì hay không.
Nếu tên Trần Đạo Kê này thật sự phát hiện được gì đó, với chiến tích trước đó chắc chắn sẽ đương đường chính chính chen một chân vào quân đội, dù phong quan vô hạn nhưng Bích Ngọc biết thân phật thật của mình chỉ là một công cụ buff sức mạnh.
Việc làm quen kết thân với người có thế lực nhất định đã ăn vào máu của Bích Ngọc rồi và nhờ nó nàng mới tôn tại một cách tốt đẹp nhất đến ngày nay.
Đánh tiếc cả hai thất vọng, Trần Lâm cũng không có đầu mối gì lắc đầu nói.
- Ta có thể đảm bảo cái khe núi kia trừ sương mù và đá ra thì ta chả có gì khác!
- Đừng nói là quân nhân đến cả một con ruồi cũng không có!
- Nè các ngươi có chơi ta không đó?
Rõ ràng nếu không nghe đám người Vương Triều nói mà chỉ tình cờ đi ngang qua, Trần Lâm chắc chắn sẽ không tin cái khe núi như cái khe âm hộ này có gì đó huyền bí mà chỉ nghĩ như như những khe núi khác.
Nhìn kiểu gì cũng chả thấy được cái khe núi kia có gì hot!
Ngược lại nghe Trần Lâm nói thế, lão Vương Triều cũng thoáng thở dài bản thân lão cũng không hề cảm nhận được bất kỳ một sinh vật sống nào bên trong hẻm núi kia.
Nếu nói những quân nhân thám thính trước đó còn sống vậy bọn họ đang ở đâu?