Bên ngoài hẻm núi...
Vương Triết vẫn đứng đó nhìn vào khe núi tràn ngập sương mù kỳ bí kia, đến khi hoàn toàn không còn cảm nhận được nhóm người Trần Lâm đâu nữa lão mới lắc đầu thở dài.
- Vậy là một nhóm người nữa đã biến mất trong cái khe núi thần bí kia.
Đứng ngay bên cạnh, lão Mã Hán vẫn không nhịn được lắc đầu thầm than.
Một nhóm mất tích từ trước, một nhóm đi tìm rồi cũng biệt tâm theo, giờ lại thêm một nhóm người nữa bước vào nơi kỳ bí kia, sơ sơ đại quân đã mất đi gần quân nhân.
Dù con số đó chả đáng là bao nếu so với những trận chiến với thây ma hay hung thú, nhưng gần con người cứ như thế biến mất như chưa hề tồn tại, Mã Hán vẫn không nhịn được có chút đau lòng.
- Yên tâm đi không phải có tên nhóc kia rồi sao, dù hắn có chút máu chó nhưng không dễ chết đâu...
- Biết đâu hắn lại phá được không gian kia cứu bản thân và mọi người ra ngoài thì sao...
Nghe tiếng than ngắn thở dài của Mã Hán, Vương Triều thoáng cười cười nói.
Dù chưa gặp nhiều nhưng Vương Triều có thể khẳng định Trần Đại Kê không phải thành phần liều mạng lao đầu vào chỗ chết, hắn muốn vào đó chắc chắn đã phát hiện gì đó khá thơm ngon rời mới chơi liều như vậy.
Mã Hán cũng hiểu được ý của Vương Triều thoáng gật gật đầu.
- Vương đoàn trưởng...!Mã đoàn trưởng...
- Nhận...!nhận được tín hiệu của tổ trinh sát rồi...
Bất chợt một quân nhân hớt ha hớt hải vừa chạy đến vừa hét lớn.
Nghe thấy thế Vương Triều không khỏi ngạc nhiên nói:
- Cái gì...!nhận được tín hiệu của tổ trinh sát...
- Mau nói rõ tình hình cho ta nghe...
Đội trinh sát ở đây không phải đổi thám thính nhỏ của Trần Lâm vừa mới vào, mà là đội ngũ đã vào không gian kia trước đó, chỉ là sau một lần may mắn báo về thì đội thám thính này đều bạt vô âm tính, không ngờ lần này lại bắt được tín hiệu của họ.
Thở ra những hơi khó nhọc, vị quân nhân kia có chút khó khăn lắc đầu nói:
- Vừa...!vừa mới nhận được tín hiệu của họ...
- Họ nói bên trong không an toàn, rất...!rất nguy hiểm...
- Cái gì bên trong rất nguy hiểm, không phải trước đó báo về khá an toàn không thấy gì nguy hiểm sao.
- Nói mau bên trong rốt cuộc có nguy hiểm gì?
Nghe quân nhân kia nói, Mã Hán không nhịn được kinh nghị hét lên.
Tuy nhiên quân nhân kia chỉ lắc đầu nói:
- Tín hiệu...!tín hiệu không ổn định chỉ nhận được như thế...
- Cmn...
Nghe thấy thế lão Mã Hán không nhịn được thầm mắng một câu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vào khe núi sương mù trước mặt.
Bên trong đại quân, Lôi Phúc cũng nhận được thông báo mới nhất mà đại quân đã bắt được từ đội trinh sát trước đó không nhịn được cười lớn thành tiếng, ánh mắt đầy hả hê hình vào ngọn núi phía xa.
...
Ngược lại bên trong không gian thí luyện...
Trước không gian vô cùng quỷ dị hiện ra ngay trước mặt, nhóm người Trương Thiết không nhịn được ngây người kinh ngạc.
Cả không gian xung quanh toàn bộ đều là rừng cây trụi lá rộng lớn vô tận không thấy bến bờ, ngược lại hẻm núi hay đúng hơn là cả ngọn núi lại như một hòn đảo nhỏ giữa biển rừng cây trụi lá này.
Không gian quỷ dị này tuyệt đối không phải ngọn núi mà đám người Trương Thiết từng đóng quân, lúc này Trương Thiết và những quân nhân khác mới tin họ đã thực sự bước vào một không gian hoàn toàn khác và cửa vào chính là cái khe núi kỳ lạ sau lưng...
Đáng tiếc kể từ lúc nhận được thông báo từ hệ thống họ đã không thể quay đầu, nhóm người Trần Lâm không phải đã quay về đường cũ đó sao, kết quả họ vẫn đứng tại đây đã minh chứng tất cả.
Muốn ra được đây chỉ có một cách đó là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ gì thì hệ thống hoàn toàn không nói đến.
Bên kia Trần Lâm không nghĩ nhiều như Trương Thiết chỉ có chút thú vị nhìn vào hẻm núi sau lưng.
Sớm đã nhận thấy cái hẻm núi kia có vấn đề nên Trần Lâm đã đề nghị chia ra mà đi, thật không ngờ nhóm người Trần Lâm và nhóm của Trương Thiết trên cơ bản là đi hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau vậy mà lại ra cùng một cửa khe núi, cơ chế không gian này đúng là cực kỳ thú vị.
- Trương Thiết...!ngươi là Trương Thiết phải không?
Bất chợt một tiếng hét lớn vang lên khiến mọi người được một phen giật mình.
Từ bên sườn núi, năm bóng người nhanh chân chạy đến chỗ đám người Trương Thiết, giọng nói kia cũng là đến từ nhóm người này.
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Thiết thoáng giật mình quay đầu lại.
- Phương Tuấn...!ha...!ha...!thì ra là ngươi...
Nhìn thấy được đôi phương, Trương Thiết lập tức vui cười hét lớn rồi dẫn theo đội của mình chạy đến.
Trần Lâm cũng liếc nhìn qua thầm đánh giá năm người mới đến kia, họ không ai khác là năm quân nhân tuy quần áo có chút lam lũ nhưng Trần Lâm vẫn nhận ra được.
Hiển nhiên năm người kia chính là những thành viên của đôi trinh sát đã vào không gian này trước đây.
Tính ra cũng thật khôi hài nhóm người Trương Thiết chưa tìm được người ta, đối thương đã tìm được họ trước.
Tuy nhiên gặp được đám người Trương Thiết...
Nhóm quân nhân Phương Tuấn dù rất vui mừng khi đã được gặp lại đồng đội nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẽ lo lắng xen lần tiết nuối.
Liếc nhìn mặt trời đỏ trên cao đang chầm chậm khuất dần phía chân trời.
Phương Tuấn lòng nặng trĩu lắc đầu nói:
- Tại sao các ngươi lại vào cái nơi quái quỷ này...!haizzz
- Đi nhanh theo ta về hơi trú ẩn, nơi đây không thích hợp ở lâu.
Nói xong Phương Tuấn không đợi Trương Thiết kịp phản ứng đã lập tức kéo hắn rời đi...
Những người khác dù không hiểu chuyện gì nhưng dù sao cũng đã tìm được người của mình không chút dị nghị chạy theo.
Liếc nhìn mặt trời đỏ đang dần dần lặng xuống đường chân trời...
Trần Lâm đột nhận có linh cảm không lành nhỏ giọng nói:
- Chú ý cẩn thận một chút, không gian này xem ra không đơn giản...
- Ngài an tâm ta nhất định sẽ bảo vệ ngài thật tốt...
Cầm lấy ngân thương, Lâm Mỹ Anh bắt đầu máu vô cùng tự tin vỗ lên bộ ngực sữa cũng mình rồi nói.
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng mỉm cười nhưng vẫn ra dáng bĩu môi khinh thường nói.
- Ta cũng chống con mắt lên chờ ngày đó...
Nói xong Trần Lâm thoáng cười đểu nhanh chân chạy theo đoàn người Trương Thiết...
Lâm Mỹ Anh vô cùng tức giận chu mỏ lên làm mặt quỷ với Trần Lâm rồi cũng nhanh chân chạy theo sao.
Rất nhanh dưới sự dẫn đường của đám người Phương Tuấn không ngờ lại đi ngược lên đỉnh ngọn núi này, một cái hàng rào to lớn được làm từ những thân cây và đá tản cũng đã xuất hiện trước mắt nhóm người Trương Thiết, Trần Lâm.
Thật không ngờ tổ đội trinh sát trước đó lại chọn nơi trú ngụ trên đỉnh ngọn núi này và còn dựng lệ một hàng rào nhìn khá tốt để phòng thủ, xem ra ý định an cư lạc nghiệp tại đây khá là rõ ràng.
Chỉ là có phòng thủ thì rất yếu cũng sẽ có nguy hiểm và nhìn cái cách xây dựng chỗ trú ẩn thế này xem ra nguy hiểm kia không đơn giản.
Cả khu trú ẩn được xây dựng trên một vách đá địa thế khá là cheo leo dễ thủ khó công, chỉ có một lối vào duy nhất và cái lối vào kia cũng được hàng rào từ những thân cây gỗ lớn ngăn lại, phía trên hàng rào gỗ còn có thể thấp thoáng trông thấy bốn năm quân nhân đang phòng thủ.
Ngược lại người phía trên hàng rào cũng đã trông thấy đám người Trương Thiết.
Ngay lập thức một cái bốn năm chiếc thang gỗ được thả xuống cho nhóm người Trương Thiết trèo lên.
Tuy nhiên, trông thấy những cái thang kia đồng nghĩ với việc hàng rào này không hề có cửa, ánh mắt Trần Lâm đột nhiên trầm xuống.
Đây không phải là do nhóm quân nhân này chơi khó không làm cửa mà chỉ sợ là do có thứ gì đó khiến họ không dám làm một cánh cửa sợ sẽ trở thành điểm yếu trên hàng rào gỗ.
Ngay lập tức như ý thức được gì đó Trần Lâm vội vàng phát động quỷ nhãn nhìn toàn bộ không gian xung quanh.
Rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện ra không gian này rất giống một chiến trường, xung quanh đây toàn bộ đều là rừng cây trụi lá chỉ có đúng một ngọn núi dưới chân là khác loài trông như một hòn đảo giữa biển hay đúng hơn là như một pháo đài cô độc giữa chốn địa ngục.
- Trời sắp tối rồi mau vào trong đi...
Từ trên hàng rào một quân nhân có phần lớn tuổi hét lên một tiếng thúc giục, ánh mắt đầy lo lắng nhìn mặt trời phía xa...
- Nhanh nhau leo lên.
Phương Tuấn cũng nhận thấy những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang biến mất, cấp tốc hét lên.
Gàooo...
Bất chợt một tiếng rống kinh thiên đột nhiên vang lên khiến lòng người vô thức run sợ.
Phía xa xa hơi ánh mặt trời đang khuất dần chỉ còn một màu đen tối, những đóm sáng đỏ tươi như màu máu đột nhiên xuất hiện nổi bật trên nên đen.
Dần dần những đóm sáng kia cũng lớn dần hay đúng hơn là chúng đang đến gần, Trần Lâm mới có thể nhìn thấy được những đóm sáng đỏ tươi như những ngọn đèn kia rồi cuộc là cái gì.
- Cmn cái lề gì thốn...
Tuy nhiên khi vừa trông thấy chúng Trần Lâm lại không nhịn được trợn tròn mắt chửi thề một câu.
Thứ kia là đom đóm, hành ngàn hàng vạn con đom đóm đang phát ra những tia sáng đỏ tươi như một biển máu lấy thế phô thiên cải địa ầm ầm lao đến như muốn nuốt chửng tất cả.
Chỉ là Trần Lâm lại không hề quan tâm cũng không leo lên hàng rào trốn vào trong, mà chỉ kinh nghị đến ngay người đứng đó nhìn đàn đom đóm đang bay đến...
Bởi lẽ chúng cmn chính là Huyết Trích Đom Đóm đại boss đã ban cho Trần Lâm tất cả.