Cách đây hàng trăm năm về trước...
Khi Viễn Đông và cả vùng duyên hải vẫn còn là một vùng rừng núi hoang sơ, dân cư chỉ gồm những bản làng nhỏ sống ven biển.
Dĩ nhiên dù hoang sơ là như thế vẫn không giấu được vẻ đẹp tựa như tranh vẻ của vùng đất này, sơn thanh thủy tú có núi có rừng lại hướng mặt ra biển, quả là một vùng đất lý tưởng để đi phượt...
Chính vì thế trong một lần rảnh rỗi sinh nông nổi...
Đương kim hoàng đế của Việt Long quốc lúc bấy giờ đã quyết định lên đường đến đây, trước là để khảo sát địa nhìn địa chất tình hình dân cư sau là để ăn chơi.
Tuy nhiên khi đi đến Viễn Đông lúc đó chỉ là một thôn trang nhỏ, trời bất chợt đổ cơn mưa lớn...
Không còn cách nào khác vị hoàng đế trẻ kia quyết định bày một bàn tiệc ra nhậu sương sương chờ khi tạnh mưa lại đi chơi tiếp.
Tuy không biết do hoàng cảnh mọi trường hay rượu trong bình hơi nặng đô, đang ngồi nhậu vui vẻ thì một tiếng khóc ai oán thúc tha thút thít vang lên giữ trời đêm mưa gió.
Sấm động giữa trời mưa...
Không có cái khốn nạn nào bằng cái khốn nạn ngồi nhậu đêm khuya mà nghe tiếng khóc ma mị văng vẳng bên tai thế này, vị hoàng đế đáng thương biết mình gặp “thính” rồi suýt chút nữa đái ra máu lên cơ đột quỵ ngất tại chỗ.
Rất may thân là đương kim hoàng đế gặp cảnh này sao mà ngất được lập tức gọi thị vệ vào hội giá và như một sự vi diệu thường thấy của những truyền thuyết, không biết có phải do sức mạnh của anh em thị vệ đội dương khí đại thịnh hay do vị hoàng đế này đã tỉnh rượu mà tiếng khóc ma mị kia cũng lập tức biến mất.
Tuy nhiên dù là thế vị hoàng đế trẻ này vẫn cảm thấy hơi “rén” nên thôi không nhậu nữa mà quyết định đi ngủ cho lành...
Đáng tiếc như một định luật của tạo hóa, nhậu nhiều mà không đi đái kiểu gì cũng sẽ gặp ma...
Trong giấc mộng đẹp vị hoàng đế đáng thương mơ mơ màng màng bước vào cơn ác mộng kinh hoàng của bao nhiên thanh niên trai trẻ, những tiếng khóc ai oán nũng nịu một lần nếu nữa vang lên bên tai, trong bóng đen vô tận một bóng trắng ma mị hiện lên trước mặt vị hoàng để trẻ.
Đó là một nữ nhân nhìn khá trẻ tuổi chứ không phải máy bay, mái tóc đen dài như thác nước che đi gần như toàn bộ khuôn mặt chỉ để lộ là chiếc cằm cong mềm mại, trên người lại mặc một bộ áo trắng tinh ôm sát cơ thể vô hình chung làm lộ ra những phần thân thể lồi lõm ma mị đến rợn người, nhất là bờ mông to tròn phì mỹ và hai cặp ngực đồ sộ đầy gợi dục nổi bật giữa màn đen...
Quả là một con ma hết sức đang sợ...
Lần đầu tiên trong đời thấy ma, vị hoàng để trẻ không ngờ ma lại ngon...!à không đáng sợ đến vậy.
Với tấm lòng hiệp nghĩa chưa từng có, vị hoàng để trẻ quyết tâm trấn áp con yêu vật này.
Chỉ là trong giấc mơ kia không một ai biết vị hoàng để trẻ đã trấn áp con yêu ma kia thế nào, có người nói là chiến hiệp bất phân thắng bại, nhưng cũng có người nói vị hoàng đế trẻ kia trụ được phút.
Không một ai biết rõ sự thật, chỉ có số ít thị nữ vô tình trông thấy khi ánh mặt trời còn chưa ló dạng vị hoàng đế trẻ kia đã lẻo đẽo đi thay quần.
Quả là một tình tiết liêu trai đáng sợ khiến người ta không biết đâu mà lần, nhưng dù thế nào cũng có thể chắc chắn nơi này có ma còn là một con ma nữ rất chi là đáng sợ hại nước hại dân, ít là vị hoàng đế kia nói thế còn thằng nào không tin lập tức bị lôi ra ngoài chém.
Chính vì như thế, vị hoàng đế trẻ đáng kính mới quyết định lập một ngôi miếu nhằm trấn áp hung vật kia, ba món bảo vật mà Bích Ngọc nhắc đến thật là cũng là đồ của vị hoàng đế này mang theo bên mình.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại sau cái sự kiện kinh hoàng kia, vị hoàng đế trẻ đổi tính quyết tâm bỏ nhậu mà sống có ít chăm lo triều chính trở thành một minh quân.
Đúng như bà bất ta có câu đi một ngày đàng học một sàn khôn...
Một lần gặp ma nữ vị hoàng đế trẻ đã hiểu được cái gì gọi là triết lý nhân sinh giờ đây không mê nhậu nữa mà chuyển qua mê gái.
Dĩ nhiên vị hoàng đế kia mê cái gì Trần Lâm không hề quan tâm.
Nhưng khi nghe cái câu chuyện thần bí có một không hai này, Trần Lâm thật sự không biết nói gì cho phải chỉ biết ngu người chết lặng, lòng luôn cảm thấy chuyện này có gì đó “cấn cấn” nhưng lại không biết là cấn ở đâu.
Quả là một cái truyền thuyết kỳ lại khiến cả người nghe cũng cảm thấy lạ kỳ.
Tuy nhiên dù vị hoàng đế trẻ kia đã thật sự gặp cái gì và mục đích của hắn có thật sự là trấn áp yên ma hay không đã không còn nữa.
Việc quan trọng nhất là hắn đã để lại ba bảo vật thân cận bên mình trong ngôi miến kia, nhờ thế ba thứ đồ kia đều khá nguyên vẹn, không chỉ thế còn trải qua trăm năm thờ cúng khả năng những thứ kia trở thành trang bị cam là cực cao.
Chỉ đáng tiếc một điều, ngôi miếu kia tuy không phải trọng điểm quân sự gì nhưng lại nằm sâu bên trong bắc thành nơi các đại lão Viễn Đông trú ngụ, cảnh vệ không cần phải nói cũng biết là rất là nghiên ngặt, dân cu đen như Trần Lâm khó lòng có thể tự do đi lại nói gì đến việc loot đồ, thế nên phải để Bích Ngọc đi chuyến này.
Ngược lại Trần Lâm cũng có nhiệm vụ của riêng mình một lần nữa trở về Viễn Đông, nhưng lần này là để loot người.
Rất nhanh trước mã lực đến từ đôi chân, đại pháo đại Viễn Đông vẫn sừng sững đứng đó trấn giữ một khung trời một lẫn nữa hiện ra trước mắt Trần Lâm.
Bên dưới cổng thành vẫn là cảnh người qua kẻ lại vô cùng tấp nập và quan trọng hơn là vào công thành lại phải tốn tiền.
Dĩ nhiên với chút lôi tệ kia Trần Lâm không mấy quan tâm...
Trần Lâm chỉ sợ lại đụng phải phiền phức gì đó ngoài cổng thành như lần trước đụng phải thanh niên Lãnh Ngạo của Hắc Phong bang, rất may lần này không có sao quả tạ Lâm Mỹ Anh đi cũng Trần Lâm an an ổn ổn thành công tính tiền trong êm đẹp rồi bước vào cổng thành Viễn Đông một lần nữa trở về chốn phồn hoa của nhân loại.
Khủng cảnh đường phố đông đúc với hàng nghìn người không ngừng đi qua đi lại vô cùng tấp nập lập tức hiện ra trước mắt khiến Trần Lâm phải lắc đầu suýt xoa.
Nhìn chung Trần Lâm vẫn thích cái không khí này hơn là sống tự do tự tại gì đó ngoài dã, nói chúng là đông đông mới vui.
Tuy nhiên đắng lòng thay, bên ngoài Trần Lâm đúng không gặp phiền phức gì như bước vào bên trong thành lại có mới đau.
Như một trò đùa của tạo hóa...
Trong cái khủng cảnh đông đúc kia, một nhóm khoảng - người hùng hổ tiến đến rồi lạnh lùng lướt qua người Trần Lâm nhanh chân đi đến công thành như đang muốn ra ngoài.
Ngược lại Trần Lâm cũng không mấy quan tâm vẫn nhanh chân đi vào trong muốn về quán trọ của Chu Lệ Đình ăn trưa, song phương tựa như hai đường thẳng song song không có ngày gặp mặt mỗi người một ngả.
Đáng tiếc ngay khi vừa lướt qua đời nhau....
Đang đi bên trong đoàn người kia, một tên thanh niên nhìn khá trẻ tuổi khuôn mặt góc cạnh mắt sáng mày ngài đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhíu mày nhìn tên đầu trọc kia.
Tuy chưa bao giờ tiếp xúc với hoà thượng nhưng tên thanh niên này lại cảm thấy cái bản mặt của tên đầu trọc kia nhìn khá là quen mắt dường như đã gặp ở đâu rồi.
- Mạnh Cường...!còn không mau đi chúng ta không có nhiều thời gian đâu...
Nhận thấy tên thanh niên kia đột nhiên đứng lại, một lão trung niên nhân dường như là người dẫn đoàn không nhịn được nhíu máy nói.
Nghe thấy thế thanh niên gọi là Mạnh Cương kia cũng thoáng gật đầu định quay người rời đi, nhưng một lần nữa hắn ta đột nhiên dừng lại ánh mắt kinh nghị nhìn vế phía tên đầu trọc đang đi xa dần kia.
Ngay lập tức Mạnh Cường kia rống lên một tiếng đầy tức giận nhưng cũng không kém phần hưng phấn rồi bạo phát ra tốc độ cực mạnh lao người đến anh đầu trọc Trần Lâm.
Rốt cuộc Mạnh Cường cũng nhận ra tên đầu trọc kia là ai và nhìn biểu hiện của hắn thế này chắc chắn là kẻ thù.
Đúng là oan gia ngõ hẹp...
Thanh niên này không ai khác chính là thanh niên Mạng Cường, con trai của Mạnh Hải gia chủ Mạnh Gia, cháu trai của Mạnh lão người bị Trần Lâm đưa lên bảng đếm số và cũng là thanh niên không biết sống chết dám so chim với Trần Lâm.
Kết quả hiển nhiên là tên Mạnh Cường này không được cường cho lắm bị con chim mạnh mẽ của Trần Lâm đánh bại phải đội quần bỏ đi, danh tiếng của Mạnh đại thiếu gia từ đó xem như mất hết sống trong tủi nhục, sự oán hận của hắn với Trần Lâm vì thế mà sâu nặn vô cùng không thua gì mối thù giết ông nội với vị Huyết tổ của Huyết tộc kia.
Chỉ đáng tiếc lúc Mạnh Cường muốn trả thù thì Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh sớm đã theo Mã Hán thực hiện nhiệm vụ bí mật rời khỏi Viễn Đông biệt tâm biệt tích mất rồi.
Nhưng giờ đây thù xưa gặp lại chỉ có “huyết” mới có thể rứa được nổi uất hận chim bé ngày xưa, đáng tiếc cái huyết kia lại không phải của Trần Lâm mà là huyết của chính Mạnh Cường hắn.
- À...!chó...!ó...!ó...!o...!o...
Đang vui vẻ trở về con đường xưa thì bất chợt năng lực phản ứng nhanh được kích hoạt, biết người tập kích mình Trần Lâm lập tức xoay người tung ra một chiêu “lý một cước” cực kỳ uy lực, mồm không quên hú lên vài tiến cho ra dáng...
Ngược lại đánh lén không thành còn bị đối phương bất ngờ đánh trả, Mạnh Cường làm sau có khả năng né tránh cước pháp thành danh của Lý Minh Nguyệt truyền lại cho thằng đệ tử bại hoại kia, bị một cước như sắm sét cuồng phong của Trần Lâm đá bay rồi đập mạnh vào bức tường thành phía sau, miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Huyết tổ đại nhân trên cơ bản lại tiếp tục gây chuyện...
Sự việc diễn ra quá nhanh và đột ngột khiến gần như không ai kịp phản ứng...
Mãi đến khi Mạnh Cường đập mạnh vào bức tường thành phun máu thì mọi người mới kịp giật mình ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay lập tức trung niên nhân dẫn đầu đoàn người Mạnh gia không ai khác cũng là người quen lão Mạnh Lương lập tức lao người đến cạnh Mạnh Cường xem tên này chết chưa.
Rất may cho Mạnh Cường dù ăn một cước của Trần Lâm, nhưng hắn chỉ bị gãy gần như toàn bộ xương sườn, nội tạng cũng chỉ bị chấn động thổ huyết nhẹ nhẹ, tình hình nó cũng chỉ gần mất mạng chứ chưa mất còn ngáp ngáp được một thời gian.
Nhờ thế Mạnh Lương kịp thời nóc cho Mạnh Cường một bình hồi phục dược tề cầm hơi giữ mạng, nhưng thương thế này không phải nói lành là lành ngay được, thậm chí có di chứng hay không cũng không ai biết.
Tuy nhiên đó không phải chuyện mà Mạnh Lương quan tâm nhất lúc này.
Chầm chậm đứng dậy, Mạnh Lương ánh mắt như lâm đại địch lạnh như băng nhìn Trần Lâm nói:
- Ra tay tàng độc như vậy...!các hạ không nghĩ nên cho Mạnh gia ta một lời giải thích sao?
Dù lời nói rất nhẹ nhàng như khí thế của Mạnh Lương không hề nhẹ một chút này, các khối cơ nổi lên cuồng cuộn khí thế tựa như một mãnh thú cuồng nộ lan ra bốn phía khiến những kẻ đứng gần không thở nổi vô thức lui về phía sau.
Không chỉ thế hai chữ Mạnh gia cũng đã được đem ra, đây là chuyện của Mạnh gia và là câu trả lời cho Mạnh gia chứ không phải chuyện riêng của Mạnh Lương hắn.
Phải biết đây là đất của Lôi gia và Mạnh gia là chó của Lôi gia, đánh chó phải nể mặt chủ.
Chứng kiến mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, các quân nhân đang gác cổng thành cũng chỉ biết thầm hộ một tiếng Đm cuộc đời...!rồi nhanh chân chạy đi báo cho cấp trên...
Mâu thuẫn cấp độ này không phải việc mà lính quèn gác cổng có tư cách xem vào.
Ngược lại trước khí thế của Mạnh Lương, Trần Lâm thật ra cũng chỉ vừa nhận ra đám người này họ Mạnh và bản thân lại rơi vào phiền phức không đáng có.
Nhưng đánh cũng đã đánh rồi sợ cc gì nữa, Trần Lâm không chút sợ hãi chỉ nhếch mép cười lạnh nói:
- Lão già ông bị ngu hay không vậy...
- Hư...!Mạnh gia hay Mã gia thì sao chứ...!tên kia muốn đánh lén ta cái này mọi người ở đây đều thấy...
- Ta chỉ tử vệ chính đáng mà thôi nha, không lẽ họ Mạnh muốn đánh ai thì người đó phải đưa mặt ra cho các ngươi đánh sao...
Với độ chiến của các lão bà càng ngày càng lên cao, đừng nói một cái Mạnh gia gì đó cho dù là Lôi gia thậm chí cả nhân loại Trần Lâm còn không xem ra gì ở đó mà sủa sủa trước mặt Huyết tổ đại nhân.
Huống chi chuyện này Trần Lâm không hề làm gì sai.
Nguyên bản đang vui vẻ đi trên đường thì bị người khác tập kích, tính ra tên Mạnh Cường này đã rất may khi Trần Lâm là người ra tay, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong thị nữ độ Mạnh Cường sớm đã mua quan tài rồi, còn để Thanh Vân mà biết được thì mua quan tài cho cả Viễn Đông là vừa.
Thế mới thấy được Huyết tổ đại nhân thiện lành tốt tính biết bao, chỉ cho tên ngu kia một bài học nho nhỏ như thế đã là ân đức trời ban rồi còn đòi cái gì nữa.
Ngược lại nghe thấy những lời nói hùng hồn của tên đầu trọc trước mặt...
Mạnh Lương mặt mo thoáng đỏ lên không nói nên lời rơi vào thế vô cùng khó xử, quả thật về tình lẫn về lý đối phương đều hoàn toàn đúng cãi thế nào cho được.
Tuy không biết do đâu nhưng rõ ràng Mạnh Cường chủ động tập kích người ta trước, kết quả tài không bằng người bị người ta đánh trả trọng thương thì trách ai được.
Ở đây có hàng trăm người nhìn thấy Mạnh Lương sao dám làm loạn, đừng quên Mạnh gia chỉ là chó, chó của Lôi gia.
Dĩ nhiên đó không phải vấn đề quan trọng nhất khiến Mạnh Lương kiêng kỵ.
Thứ khiến Mạnh Lương không ra tay không phải đạo nghĩa giang hồ hay lý lẽ gì cả mà đơn giản chỉ là...!đánh không lại.
Dùng không trực tiếp đối đầu và đứng khá xa, nhưng Mạnh Lương vẫn có thể cảm nhận được cước pháp sắc bén vô cùng có một không ai kia, bằng kinh nghiệm của mình Mạnh Lương biết nếu đổi lại là mình cũng sẽ không khác gì Mạnh Cương bị đá bay.
Trước một đối thủ nói trắng ra là đánh không lại như thế, Mạnh Lương không dám làm ẩu.
Dĩ nhiên nếu đổi lại là một tên khác yếu kém hơn, Mạnh Lương đã sớm nhảy lên bẻ đầu hắn rồi lý do lý trấu gì đó tính sau.
Có thể nói thời đại nào cũng vậy và bất kỳ nơi nào cũng vậy, thực lực mới là thứ quyết định đúng sai...