Bên ngoài tổng bộ của Hắc Phong bang...
Chứng kiến trọc nhân Trần Đại Kê cứ như thế xông vào Hắc Phong bang một đường giết vào trong, dù ở khá xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng súng inh ỏi, tiếng kêu gào thảm thiết, cùng mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí...
Đám người Trương Thiết, Mạnh Lương và hơn trăm cảnh vệ quân đều không nhịn được nuốt nước bọt ừng ức đầy sợ hãi.
Không một ai có thể nghĩ rằng tên thiếu niên thiếu lâm tự kia lại dám đánh vào Hắc Phong bang, nhưng không hắn ta đã làm thật và còn làm một trận thật lớn chấn động cả thành đông, rất nhiều thợ săn lẫn dân thương đều chạy đến đây hóng drama.
Dù sao Hắc Phong bang cũng là một bang hội lớn của Viễn Đông và không chỉ có chữ hắc trong tên những việc làm của Hắc Phong bang cũng nhuộm không ít màu sắc đen tối khiến không ít người vừa sợ vừa hận cái tổ chức này.
Đáng tiếc Hắc Phong bang không phải hạn tép riu, đến cả chính quyền Viễn Đông nhất thời cũng chưa giản quyết được tổ chức hắn đạo này, không ít việc đều mắt nhắm mắt mở cho qua...
Giờ đây có người đánh vào Hắc Phong bang, chiến đấu còn diễn ra vô cùng ác liệt chứng minh tai kiếp này không dễ giải quyết, rất nhiều người trong tối lẫn ngoài sáng đều cười thầm trước nổi đau này của Hắc Phong bang.
Dĩ nhiên dù hả hê trước tai nạn kia của Hắc Phong bang, nhưng toàn bộ những người đang đứng vây quanh hóng drama chỉ dám đứng phía xa xa mà nhìn, không một ai dám tiến đến gần tổng bộ của Hắc Phong bang càng không ai dám bước vào trong tìm hiểu tình hình đánh nhau đến đâu rồi.
Mãi khi tiếng súng gần như không còn vang lên nữa, những người vây xem mới đưa mắt nhìn nhau chờ đợi.
Còn chờ đợi cái gì thì hiển nhiên là chờ Nhà nước giải quyết.
Đm bên kia bắn nhau đùng...!đùng...!thế kia ai mà dám vào xem, vẫn là để cán bộ đi trước mở đường dân đen nối bước theo sau.
Mọi ánh nhìn theo đó đổ dồn về phía đội cảnh vệ quân.
- Các ngươi bên ngoài giữ gìn trật tự, tuyệt đối không để phát sinh hổn loạn...
- Còn lại theo ta vào trong xem sao?
- Hắc Phong bang xem ra không ổn rồi...
Nhận thấy bản thân không thể tiếp tục làm khán giả ngồi xem phim nữa, Trương Thiết khẽ nhíu mày nhìn vào cảnh cổng đỗ nát của Hắc Phong bang trầm giọng phân phó.
Rất nhanh gần cảnh vệ quân chia ra giữ gìn trật tự đề phòng phát sinh biến cố, phần còn lại theo Trương Thiết từ li từng tí tiến vào trong khu nhà.
Tuy nhiên không vào trong thì thôi vào rồi mới biết đó là sai lầm.
Ngay khi bước vào bên trong, khung cảnh trước mắt đều khiến những cảnh vệ quân này không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.
- Cmn...!đây...!đây là do một mình tên kia làm sao?
Nhìn khung cảnh như luyện ngục trước mắt, một cảnh vệ quân trẻ tuổi gan bé không nhịn được run giọng nói.
Lúc này trên khoảng sân rộng lớn sau cảnh cổng chỉ có máu toàn là máu...
Một màu máu đỏ tươi phủ kín cả mặt đất, thi thể không trọn vẹn lẫn còn nguyên con nằm ngổn ngang khắp mặt đất, máu thịt cùng xương cốt vương vãi khắp nơi hình thành nên một con đường huyết tinh dẫn vào sâu bên trong tổng bộ của Hắc Phong bang.
Rõ ràng Trần Đại Kê đã đánh thẳng vào bên trong Hắc Phong bang một đường giết tới đánh vào sâu bên trong, tuy không rõ nguyên nhân nhưng con đường huyết tinh kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Rất may vì Trần Lâm chỉ một lòng tiến lên đánh thẳng đến chỗ giam giữ Chu Lệ Đình, những tên không biết sống chết cản đường hắn đều bị giết sạch, nhưng những tên khôn ngoan hay đúng hơn là may mắn chạy thoát khỏi con đương chết chóc kia đều tranh được một kiếp trốn đi.
Tuy nhiên đường vào bên trong chỉ có một số lượng người chết thật sự vẫn rất nhiều, có thể nói là gần % thành viên của Hắc Phong bang đều đã bỏ mạng trong trận chiến này.
Chỉ là không biết nên vui hay nên buồn khi con số kia không phải chỉ do mình Trần Lâm tạo ra.
- Đúng là do tên kia gây ra...!nhưng người không phải chỉ do mình hắn giết...
Ngồi xuống cạnh một cái xác nằm dưới mặt đất tỷ mỉ quan sát, Trương Thiết khẽ lắc đầu nói ánh mắt lẫn lộn cảm xúc phức tạp nhìn toàn trường huyết tinh này một vòng.
Bằng công tác nghiệp vụ, Trương Thiết có thể thấy được nguyên nhân dẫn đến cái chết cho những người ở đây có hai loại, một là bị chém chết còn lại là bị bắn chết.
Theo Trường Thiết biết Trần Đại Kê không dùng súng mà dùng kiếm, nhưng tên bị chém là đồi chết không toàn thây kia đều do hắn gây ra, ngược lại những kẻ bị bắn chết khả năng cao là do chính đồng bạn ngộ sát.
Mặc dù chuyện ngộ sát đồng bạn thế này không phải hiếm trong chiến đấu, nhưng số lượng này thật sự quá nhiều khiến một quân nhân như Trương Thiết cảm thấy vô cùng khó chịu...
Sinh mạnh đã mất Trương Thiết cũng không thể thay đổi gì nhiều chỉ có thể bất lực thở dài.
Có thể nói nêu muốn biết một quân đội có mạnh hay không, không phải hình vào quân đội kia đánh thắng bao nhiêu trận mà phải hình vào cái cách mà họ rút lui trước cương địch.
Rút lui bỏ chạy mà không mất một binh một tốt nào mới là đỉnh cao của nghệ thuật quân sự, Việt Long quốc có thể đánh bại không ít đế quốc hùng mạnh tuy nghe hơi kỳ nhưng một phần cũng nhờ nghệ thuật rút lui chiến lược này.
Xét cho cùng cũng chỉ có Trần Đại Kê một người một kiếm một đường giết tới, cho hắn giết thì có giết kiểu gì cũng không giết nhiều đến thế được, phần lớn những phần tử vũ trang Hắc Phong bang chết ở đây đều do chính đồng bạn trong lúc hoảng loạn bỏ chạy gây ra.
Quả đúng là một chuyện vừa bi vừa hài...
Một sự khác biệt vô cùng rõ ràng giữa quân đội chính quy và những kẻ thảo khấu cầm súng.
- Đại nhân...!bên kia...!dường như là Hoàng Phi...
Bất chợt một cảnh vệ quân như phát hiện ra gì đó sợ hãi chỉ về phía xa nhỏ giọng nói.
Nghe thấy thế Trương Thiết cũng thoáng giật mình nhanh chân chạy đến cái xác nằm lẽ lôi một mình phía xa xa ít ai để ý kia.
Rất nhanh khi nhìn rõ được khuôn mặt của cái xác kia xác nhận được nó đúng là Hoàng Phi một trong hai đại lão dưới quyền Lãnh Phong, nội tâm nhỏ bé của Trương Thiết không nhịn được run lên bần bật khẽ hít một ngụm lãnh khí.
Mặc dù địa vị của Hoàng Phi không bằng Trương Thiết lúc này nhưng thực lực của trung niên râu rậm kia không tệ, ít nhất Trương Thiết không có lòng tin có thể giết được lão ta dù đã cắn qua thuốc.
Ấy vậy mà kẻ như thế lại bỏ mạng tại đây và nhìn vào thảm trạng lồng ngực gần như bị chém làm đôi lộ ra cả nội tạng bên trong kia không cần ai nói nhiều cũng biết tác giả là ai.
Nhưng quan trọng hơn là bản thận bọn họ từng áp giải cái tên kia.
Giờ nghĩ lại thật Cmn kinh dị...
- Đại ca...!hay là mình ở đây đợi được rồi...
- Đi vào trong kia ta thấy...!không thơm...
Nhận ra kèo hơi chua, một cảnh vệ quân không nhịn được nhỏ giọng nói, ánh mắt có phần hoảng sợ len lén nhìn con đường máu kia.
Trương Thiết cũng nhận ra vấn đề nuốt nước bọt cái ực nhìn vào những tòa nhà phía xa...
Giờ nếu tiếp tục xâm nhập vào trong không may đụng phải con boss đầu trọc kia, hắn mà tốt tính thì không sao nhưng nếu xui xẻo hắn nổi điên giết sạch thì đúng là ba má nhìn không ra.
Tính ra cái kèo ở lại đây chờ thời tuy hơi nhục những vẫn là thơm hơn.
- Không ngờ Hoàng Phi cũng bỏ mạng...!Hắc Phong bang cũng bị quậy cho tan tành...
- Ha...!ha...!phen này trở về Lãnh Phong chắc chắn phát điện cho mà xem...
Bất chợt khi Trương Thiết sắp không biết phải là sao mới đúng thì một giọng nói trầm hùng đột nhiên vang lên.
Từ bên ngoài cửa, - bóng người vô cùng bá đạo cứ thế hùng hổ bước vào còn có phần vui vẻ đánh giá hoàn cảnh của Hắc Phong bang.
Ngay sau đó hàng trăm quân nhân của chạy đến thay thế những cảnh vệ quân vây kín cả Hắc Phong bang lại, những đại lão của Viễn Đông rốt cuộc cũng đã đến.
- Trương Long đại nhân...!Triệu Hổ đại nhân rốt cuộc hai người cũng đến...
Trong thấy đám người kia, Trương Thiết vô cùng vui mừng chạy đến cười nói.
Con game này rốt cuộc cũng đã có người gánh.
Hiển nhiên Trương Thiết không ngu một mình đối đầu cùng Trần Lâm...
Ngay khi Trần Lâm bỏ chạy trước đó, Trương Thiết đã phái người chạy về tổng bộ cầu viện và viện binh rốt cuộc cũng đã đến.
Đó không ai khác chính là hai huynh đệ thiết nhân Trương Long và Triệu Hổ, bộ ba thiết nhân của Viễn Đông xem như tề tựu đông đủ.
Không chỉ thể ngoài quân đội ra những thành phần có liên quan khác cũng có mặt.
Trong đó, kẻ đi đầu và cũng là tên nổi bật nhất chính là một trung niên hán tử cao lớn uy vũ khí thế bất phàm tựa như một con hung thú hình người.
Mỗi một bước chân của hắn đều tỏa ra sức mạnh nghiền ép khiến người nhìn gần như không thở nổi và ở cái Viễn Đông này ngoài Lôi Minh ra kẻ có được khí thế như thế chỉ có đúng một người...
Đó không ai khác chính là hội trưởng Chiến Thần bang Ngô Chiến em trai của lão Ngô Bình.
Ngược lại ngay bên cạnh Ngô Chiến lại là một anh tuấn thanh niên mắt sáng mày ngài, ngọc thụ lâm phong khí chất hơn người tựa như một tiên nhân hạ phàm và ở cái đất Viễn Đông này cũng chỉ có đúng một thanh niên có được cái khí chất cao xanh kia.
Đó không ai khác chính là hội trưởng của Thiên Tuyệt bang Liễu Thanh Thiên cháu trai của bà dì hút rất nhiều thuốc Liễu Mộng Điệp.
Có thể nói một hồi tai ách của Hắc Phong bang, hai đại hội trưởng của hai đại bang hội lớn nhất Viễn Đông đều không thể bỏ qua kéo nhau chạy đến góp vui.
Dần giang người ta nói giậu đổ bìm leo nó chả sai.
Nhưng không chỉ có thể chó săn số một của Lôi gia lão Mạnh Hải cũng có mặt.
Chỉ là khuôn mặt già của Mạnh Hải lúc này đã âm trầm đến cực điểm không được vui vẻ như hai người Ngô Chiến và Liễu Thanh Thiên.
Nguyên nhân hiển nhiên không phải do lão Mạnh Hải tiếc thương Hắc Phong bang gì cả mà đến từ một lão trung niên khác đang lẻo đẽo đi theo sau, lão ta không ai khác chính là Mạnh Lương.
Hiển nhiên lão Mạnh Hải đã biết được mâu thuẫn giữa Mạnh gia và tên cuồng đồ vữa dỡ nhẹ cái Hắc Phong bang kia.
Tuy không có Lãnh Phong tọa trấn thực lực của Hắc Phong bang xem như chỉ còn một nửa, nhưng với sức một người mạnh mẽ giết vào Hắc Phong bang thế này vẫn là một cường địch không thể xem thường.
Đáng nói hơn là tên cường địch kia lại có mâu thuẫn với Mạnh gia và cái mâu thuẫn kia lại là vì gái mà ra nó mới đau.
Lúc này lão Mạnh Hải chỉ muốn trở về cho thằng nghịch tử kia một trận...
...
Ở một diễn biến khác, trái ngược với cảnh đông vui nhộn nhịp bên ngoài...
Bên trong nhà kho kiêm nhà tù của Hắc Phong bang...
Một khủng cảnh thảm thiết xác chết nằm la liệt...!à nhằm không ai chết cả nên không có xác chết chỉ có những thanh niên xấu số bị chém cụt từ hai đến ba chân nằm la thiết khắp mặt đất.
Cơn đau khủng khiếp khiến những thanh niên đầu gấu này của Hắc Phong bang kẻ ngất lịm người oằn oại rên rỉ trong đau đớn.
Ngược lại những tù nhân bị giam ở đây lại vô cùng vui mừng không ngừng hò reo chờ được thả tự do.
Đáng tiếc Trần Lâm đến đây chỉ để cứu Chu Lệ Đình đâu có rảnh cứu những kẻ không quen không biết kia, một đường đi qua bỏ mặc hết tất cả nhanh chân tiến đến nhà giam của Chu Lệ Đình.
Thấy thế những tù nhân đáng thương chịu không biết bao nhiều khổ cực này lập tức gào giọng cầu khẩn:
- Tiểu...!tiểu huynh đệ xin ngươi...!cứu chúng ta đi mà...
- Xin người đó...
Đáng tiếc trước những lời cầu xin kia, Trần Lâm lại không tim không phổi không chút quan tâm.
Mạt thế hàng lâm biết bao nhiêu người phải sống trong cảnh khổ cực thậm chí còn hơn như thế này gấp trăm ngàn lần, Trần Lâm đâu phải thánh cứu thế không rảnh quan tâm đến những người này...
Huống chi bọn cai ngục kia Trần Lâm đã hạ hết rồi, muốn thoát ra tự cắn đứt mấy song sắt kia mà thoát ra thôi, không phải trong phim Châu Tinh Trì thấy người ta cũng làm được đấy thôi.
- Tiểu ca ca anh tuấn đẹp trai xin người cứu ta đi...!ngươi muốn gì ta cũng chấp nhận mà...
Bất chợt một nữ nhân tầm - tuổi bộ dáng có mấy phần từ sắc nhưng hơi tiều tụy có lẽ do thiếu ăn đột nhiên chạy đế ôm lấy chân Trần Lâm qua hai hàng song sắt gào khóc.
Nữ nhân kia có thể xem như một trong những nữ nhân ngon nhất ở đây, thế nên cũng trở thành đối tượng động bị tay động chân của toàn bộ cai ngục tại đây...
Cuộc sống không khác gì địa ngục kia nàng đã chịu đủ rồi, cơ hội trước mắt bằng bất kỳ giá nào nàng cũng muốn thoát thân.
Nghe thấy thế nhất là chân còn bị giữ lại...
Trần Lâm ngược lại có chút thú vị ngồi xuống nhìn nàng ta rồi gãi gãi mũi cười nói:
- Đại tỷ người vừa nói cái gì?
- Ta...!ta cầu xin ngươi tiểu ca ca...!xin ngươi cứu ta đi mà...
- Ta không muốn ở đây nữa xin ngươi cứu ta đi mà...!ngươi muốn cái gì cũng được...
Như thấy được tia hy vọng to lớn, nữ nhân kia lập tức gào khóc thảm thiết nói.
Đáng tiếc Trần Lâm lại chỉ lắc đầu cười nói:
- Không...!không...!không...!đại tỷ a...!ta không cần cái gì từ ngươi cả, mà ngươi nghĩ mình có gì giá trị để cho ta nào...
- He...!he...!ta chỉ thấy câu nói vùa rồi của ngươi có gì đó khá là...!dễ nghe thôi...
- Nếu không có việc gì ta xin đi trước...
Nữ nhân kia tuy đúng là có phần tư sắc, nhưng Huyết tổ đại nhân là ai, là kẻ đã bóp vú không biết bao nhiều gái đẹp chứ ai, giờ ngài chỉ thích gái lạ mà thôi sao có thể để ý một tiểu nữ nhân chỉ có chút tư sắc kia được.
- Khá...!khá là...!dễ nghe...
Nghe thấy những lời nói kia của Trần Lâm, nữ nhân đang thương kia như chết đứng người lẩm bẩm trong vô thức.
Tuy nhiên rất nhanh nàng ta đã nhận thấy gì đó ánh mắt dần dần sáng lên dịu giọng nói:
- Không...!không phải...!ta nói...
- Tiểu...!tiểu ca đẹp trai, có tài, có đức, rộng lượng tốt bụng...
- Hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm, thiên tư thông minh, ôn nhu tinh tế...
- Xin ngươi còn người tốt bụng tốt tính cứu ta đi mà...
Nghe thấy những lời nói vô cùng chân thật kia Trần Lâm cả người run run càng lúc càng cười lớn không ngừng vuốt lấy quả đầu trọc của mình cười nói:
- Hay...!đm...!hay...!ha...!ha...
- Đại tỷ ngươi đúng là một con người thành thật...!mà ta lại rất là thích những con người thành thật...
- Được, bản đại gia cứu ngươi phen này...
Nói là làm Trần Lâm lập tức rút đao một đường chém xuống, trước sức mạnh của một trang bị cam chút sắt thường gần như không là gì bị chém là đôi.
Nữ nhân kia cũng thoáng ngay người khoong ngờ vậy là mình được tự do.
Rất nhanh nàng đã mừng như điên ríu rít cảm ơn Trần Lâm rồi nhanh chân đứng dậy rời đi, những người bị giam chung với nàng ta cũng được thơm lây không ngừng đa tạ Trần Lâm rồi dẫn nhau chạy ra ngoài, sự tự do đang ở ngay trước mặt các nàng tuy không biết tương lai sẽ ra sao nhưng chắc chắn làm hơn cái hơi địa ngục này.
Không chỉ thể có người mở đường, những tù nhân này rốt cuộc cũng thấy được cái chìa khóa tự do nhau nhau tán dương Trần Lâm.
Những lời ca tụng tán dương ví von Trần Lâm không khác gì tiên nhân là phàm, Kim Thiền Tử chuyển thế không ngừng vang lên, khiến Trần Lâm vô cùng sướng khoái phê như con tê tê lập tức rút kiếm chém bay tất cả song sắt nhà giam thả hết những con người thành thật này ra...
Thả hết...!thả hết...!Huyết tổ đại nhân đã vui thì muốn gì cũng được...