Lãnh Địa Huyết Tộc

chương 560: 560: quyết tâm phục hận của thanh vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố gắng cày cấp nghĩ một ngày có thể lên cấp cho biết với ta, nhất là với hai tên khốn Long Hoàng và Sa Hoàng từng lấy cái cấp ra ức hiếp mình.

Nhưng thật không thể nào ngờ được Trần Lâm lại bị hệ thống chơi một cú đau quá đau.

Sự thật phút phàn khiến người ta chết lặng, cái cấp kia không cày lên bình thường được mà phải dùng tiền mua hoặc làm nhiệm vụ tiến cấp .

Dùng tiền thì dễ việc ít lợi nhuận cao nhưng số tiền kia lại quá khủng khiếp .

thần tệ Trần Lâm, Huyết tộc hay bất kỳ thế lực nào khác đều không có.

Thế nên muốn lên cấp Trần Lâm và gần như toàn bộ sinh vật dưới quyền quản lý của hệ thống chỉ có thể làm nhiệm vụ tiến cấp .

Quá rõ ràng tuy cho sự lựa chọn nhưng thực tế hệ thống cố tình đẩy người chơi vào nhiệm vụ tiến cấp, đồng nghĩa với đó cái nhiệm vụ tiến cấp này không đơn giản.

Trần Lâm không khỏi tò mò rất muốn xem rốt cuộc cái nhiệm vụ tiến cấp kia ra sao và đang ẩn chứa bí mật gì.

Tuy nhiên trước khi Trần Lâm quyết định kích hoạt nhiệm vụ tiến cấp thì những tiếng kêu như chó con chết đuối đã vang lên khiến Trần Lâm dừng lại.

Phía sau kia dù con chuột đen khổng lồ đã chết nhưng đàn chuột đen không vì thế mà dừng lại vẫn điên cuồng lao tên tấn công ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi tình hình còn rất là nguy cẩm.

Mặc dù không biết nhiệm vụ tiến cấp gì đó của hệ thống sẽ như thế nào, nhưng có thể chắc chắn nó không đơn giản càng không thể làm ngay được, trong khi nếu không có Trần Lâm đám nha đầu Đào Nhi xem như xanh cỏ.

- Haizzz! xem ra tạm thời chưa thể làm nhiệm vụ quỷ quái này được rồi.

Vướng bận chuyện con cháu, Trần Lâm chỉ đành bất lực thở dài thì thầm quyết định lo cho đám nha đầu Đào Nhi trước rồi mới tính chuyện tiến cấp sao.

Dù sao chuyện tiến cấp tuy khiến Trần Lâm rất nôn nóng nhưng cũng không thể bỏ mặc mạng sống của ba nha đầu ngốc mà bản thân đã cất công dạy bảo được.

Nghĩa là làm Trần Lâm đóng lại giao diện của hệ thống rồi phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật hóa thành một làn khói xanh bay đến nơi ba cô bé Đào Nhi đang chiến đấu cùng đàn chuột đen.

Bên kia dù con chuột đen khổng lồ đã bỏ mạng trong tay Trần Lâm, nhưng đàn chuột đen không vì thể mà sợ hãi càng không có ý định bỏ chạy vẫn điên lao lên tấn công ba cô bé Đào Nhi, khí thế còn vô cùng to lớn.

Trước đàn chuột đen vẫn không ngừng đánh đến, ba cô bé Đào Lan Phượng sớm đã đến giới hạn của mình nhưng vẫn phải cố cắn răng chống trả.

Khổ nhất vẫn là cô bé Phượng Nhi lúc này đã không thể duy trì được trạng thái thú hóa được nữa trở lại hình người, tâm tính theo đó cũng dần dần mất đi sự khát máu trở lại thành một tiểu nha đầu.

Thể trạng cùng tâm tính theo đó sụp đổ trước khí thế của đàn chuột khiến có bé khóc thét lên thành tiếng.

Về phần Đào Nhi và Lan Nhi dù có phần đỡ hơn một chút nhưng vẫn không mấy khả quan, tình hình rất chi là nguy cấp tứ về thọ địch mà binh lực lại dùng hết.

Lan Nhi lòng run lên bần bật muốn hét lên một lần nữa cầu cứu Trần Lâm.

Bất chợt không đợi Lan Nhi làm chuyện xấu mặt kia, một ngọn huyết hỏa từ thiên không đột nhiên lao xuống đàn chuột đen to lớn, nhiệt lượng khủng bố tỏa ra gần như thiêu đốt cả đường hầm tựa như một mặt trời huyết sắc.

Trước sức nóng của huyết hỏa quỷ dị như ma trơi kia, đàn chuột đen to lớn tưởng như rất khủng bố lại không khác gì những người rơm không chịu nổi một kích toàn bộ bị thiêu cháy thành tro bụi.

Những con may mắn chạy phía sau lúc này mới hiểu được cái gì gọi là sợ hãi lập tức quay đầu bỏ chạy, để lại đường hầm vẫn đạn bốc cháy hừng hực vô số xác chuột đen cùng ba cô bé vẫn còn đang ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt.

Đây mới chân chính là sức mạnh tuyệt đối áp đảo tất cả.

- Mấy nhóc làm ăn cũng không tệ nha…

- Không uổng công vi sư cất công đưa các ngươi đến đây… ha… ha…

Ngay lúc ba cô nhóc Đào Nhi còn đang ngây người nhìn cái lò nướng tập thể trước mặt, một âm thanh có phần cợt nhả đã vang lên bên tai các nàng.

Không biết từ lúc nào Trần Lâm đã xuất hiện sau lưng ba cô bé rồi nở nụ cười tà dị có chút thưởng thức và cũng có sự ngạc nhiên nhìn ba cô bé.

Mặc dù đoán được khả năng liều mạng của nhân loại khi bị dồn vào bước đường cùng là rất đáng sợ, nhưng biết hiện trong trận chiến này của ba cô bé Đào Lan Phượng vẫn khiến Trần Lâm không khỏi mỉm cười tự hào.

Con đường giáo dục vĩ đại của Huyết tổ đại nhân vẫn còn rất là tươi sáng.

Tuy nhiên sâu trong nụ cười tự hào kia lại là những nước mắt, khi không chỉ có những cái xác chuột bị cháy thành than đen mà những âm thanh “Bạn không thể tiến cấp” cứ vang lên bên tai Trần Lâm.

Thật là móa nó… khốn nạn.

Ngược lại nhận thấy sự trở lại và lợi hại hơn xưa của Trần Lâm, ba cô nhóc Đào Nhi, Lan Nhi và cả Phượng Nhi đều không nhịn được đưa ánh mắt trắng dã nhìn Trần Lâm trong lòng thật sự có xúc động muốn khóc lớn.

Thử hỏi nhận ra vị cao tăng đầu nhiều tóc này rõ ràng rất mạnh có thể vung tay một phát là diệt sạch cả đàn chuột, ấy vậy mà hắn lại bắt mình ra liều mạng, ai mà không muốn khóc cho được.

Những vết thương chồng chất trên cơ thể vô cùng đau đớn, cảm giác tủi thân theo đó tràn ngập trong tâm hồn nhỏ bé, nha đầu Phượng Nhi mong manh dễ vỡ không nhịn được khóc lớn thành tiến.

Hai cô bé Đào Nhi và Lan Nhi cũng không mấy vui vẻ gì híp mắt lại nhìn Trần Lâm, trong lòng thầm nguyền rũ tên khốn đầu trọc này.

Với cái nghiệp lực như thế này tóc của Huyết tổ đại nhân có mộc lại được hay không xem ra cũng là một ẩn số không lời giải.

Trông thấy những ăn mắt không mấy thiện chí kia, Trần Lâm thật sự là một bụng oan uổng tấm lòng nhỏ bé không khỏi rỉ máu.

Cất công huấn luyện cho tụi nó, nuôi dạy tụi nó đàng hoàng, còn ra tay cứu tụi nó, giờ tụi nó lại oán trách ngược lại mình, thử hỏi có vị lão sư nào khổ như Huyết tổ đại nhân không.

Tấm lòng lão sư cao đẹp vỡ nát, Trần Lâm tức giận hờn dỗi hừ lạnh một tiếng chu mỏ gầm lên:

- Hư… mấy nha đầu chết tiệt kia… các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì???

- Hay là các ngươi không muốn ta ra tay mà muốn đánh tiếp…

- Tốt được thôi, nếu đã như vậy ta gọi đàn chuột khác đến là được chưa gì…

Lang tâm cấu phế là có thật, đám nha đầu Đào Nhi chỉ oán hận nhìn một cái.

Trần Lâm lập tức trở mặt liệt các nàng vào danh sách đen cần trọng điểm huấn luyện cho biết mùi đời là thế nào.

Ngay lập tức ý thức được mình vựa chọc giận một tên tiển nhân chuyên báo tư thù, ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và cả Phượng Nhi đang khóc đều vô cùng hoảng sợ trước cái tương lai mù mịt mây đen của mình.

Vẫn là trí giả của team Lan Nhi nhanh nhất rặn ra một nụ cười xuân tiến đến làm nũng nói:

- Đâu có… đâu có…

- Chúng ta đang… đang cảm kích Trần Ca Ca đẹp trai nhất tốt bụng nhất đã ra tay cứu chúng ta mà thôi…

- Trần… Trần Ca Ca quả nhiên là một người tốt hiếm có…

- Ta là người tốt?

- Um… cái đó là dĩ nhiên rồi ai cũng nói thế… ha… ha…

Nghe được những lời nói thật lòng của cô nhóc hay nói láo Lan Nhi, Trần Lâm vô cùng khoái trá cảm thấy mình thật là tốt đẹp cười lớn nói.

Thấy thế hai cô nhóc Đào Nhi và Phượng Nhi cũng thở ra một hơi may mắn, các nàng thật sự rất sợ tên trọc này lại nổi hứng trọng điểm huấn luyện các nàng thì nguy to.

Đáng tiếc cả ba lại quên mất rằng, Lan Nhi là cô nhóc hay nói láo thì tên trọc trước mặt cũng là kẻ ghi thù rất sâu.

Đám nhóc này dám oán trách tinh thần lão sư thiên liên cao đẹp của Trần Lâm, các nàng xem như tới số rồi…

Những ngày còn lại bên dưới khu mỏ này của các cô nhóc xem ra sẽ rất dài.

Ở một diễn biến khác…

Cách khu mỏ nhỏ của Viễn Đông trăm vạn dặm, nơi tổng bộ tối cao của Huyết tộc hùng mạnh.

Bên trong Huyết điện, cạnh hiên cửa sổ nhỏ một bóng người đang lặng lẽ đứng đó nhìn ra bên ngoài…

Nàng không ai khác chính Huyết Sắc Nữ Vương Huyết Linh một thân cung trang đỏ thẫm như máu thêu hình bách điểu triều phượng nguy nghiêm mà thánh khiến che đi cơ thể thành thục mê người chỉ để cho tên nào đó xem của nàng.

Mái đầu đen dài đội phượng vũ kim quang tỏa ra khí tức cao sang quyền quý chí cao vô thượng của một đông phương hoàng hậu độc nhất vô nhị.

Nhưng không hiểu do đâu vị đông phương hoàn hậu này lạnh lùng đứng đó bên hiên cửa sổ, đối mắt phương sắc sảo khẽ nhíu mày lo lắng khiến thế gian như cũng đau lòng theo.

Khuôn tinh xảo không góc chết chứa đựng muôn vàng lo lắng, Huyết Linh lòng có chút không vui tức giận gừ lạnh nói:

- Hư… yêu nữ kia đi lâu như vậy rồi mà không thấy động tĩnh gì?

- Không lẽ chết thật rồi sao?

Giọng nói như chim hoàng yến cất lên khiến lòng người xao xuyến, dù những câu nói kia của Huyết Linh có phần cay độc nhưng ẩn ẩn trong đó là sự lo lắng hờn dỗi.

Chỉ là ở cả Huyết tộc này chỉ có một đối tượng được vinh hạnh khiến Huyết Linh dùng từ yêu nữ để hình dung, đó không ai khác chính là Thiên Không nữ vương Thanh Vân đại yêu trấn thủ bầu trời của Huyết tộc.

Đang ngồi trên ghế chủ tọa giải quyết từng công văn của các bên Huyết tộc, hết chiến trường phía tây với Thi tộc đến quyết định nam tiến của Hồng Ánh…

Nguyệt Dã nữ vương Lý Minh Nguyệt người trên cơ bản là gánh cả Huyết tộc trên vai.

Tuy nhiên dù là người uy quyền nhất Huyết tộc, nhưng trước những lời nói kia của Huyết Linh, Lý Minh Nguyệt vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng rồi ngước mặt lên có phần hài hước nhìn vị đông phương hoàng hậu trước mặt này.

Khẽ dựa lưng ra sau ghế làm lộ ra bộ ngực sữa căn tròn đầy sức sống ẩn sau lớp quân phục có phần kín cổng cao tường, Lý Minh Nguyệt cười như không cười nói:

- Không phải hai người các ngươi không ưa nhau sao?

- Ha… ha… thế nào Thanh Vân đi có mấy ngày mà ngươi đã lo rồi sao.

- Hư… ai bỏ ta lo cho con yêu nữ kia…

- Ta chỉ… ta chỉ sợ ả ta chết làm ảnh hưởng đến phụ thân đại nhân thôi…

Nghe Lý Minh Nguyệt nói thế, Huyết Linh như mèo con bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên phản bát.

Thấy thế Lý Minh Nguyệt chỉ cười cười không phản bát gì cũng không thèm vạch trần nội tâm nhỏ bé của vị Huyết Sắc nữ vương này mà tiếp tục nhìn xuống xấp báo cáo trong tay mình suy tư.

Không khí trong căn phòng một lần nữa trở lại yên lặng.

Tuy nhiên không được bao lâu Huyết Linh lại không nhịn được nhỏ giọng nói:

- Yêu nữ kia bảo là đi làm nhiệm vụ tiến cấp gì đó nhưng đã đi suốt ngày rồi…

- Ta thấy tình hình có vẻ không ổn hay là chúng ta báo cho phụ thân đại nhân biết đi…

- Biết đâu lại có cách giải quyết…

Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt cũng bỏ xắp tài liệu trong tay mình xuống rồi nhíu mày trầm ngâm…

Nhưng rất nhanh Lý Minh Nguyệt đã lắc đầu nói:

- Ta thấy cũng vô ít thôi, tên kia chỉ sợ không giúp ý được gì nhiều…

- Huống chi chiến lực của Thanh Vân rất mạnh chúng ta phải tin vào nàng ấy…

Hiển nhiên không chỉ có Trần Lâm mà ở Huyết tộc một người khác cũng đã đột phá đến giới hạn cấp và phải làm nhiệm vụ tiến cấp, đó hiển nhiên chính là đệ nhất chiến lực của Huyết tộc Thiên Không nữ vương Thanh Vân.

Sau khi đại bại trong tay lão Cốt Long trong đại sự kiện của hệ thống, dù không biểu hiện gì nhiều nhưng nội tâm của Thanh Vân cự kỳ cay.

Kẻ mạnh nhất Huyết tộc không thể bại dù bất kỳ nguyên nhân gì đi nữa, thế nên khác với tên ăn hại nào đó sau khi kết thúc sự kiện Thanh Vân mang trong mình sự uất hận đã điên cuồng cày cấp quyết một ngày sẽ trả lại mối thù xưa và với lòng quyết tâm phục thù của mình Thanh Vân đã đột phá cấp max trước cả Trần Lâm ngày.

Không vướng bận chiến con cái Thanh Vân lập tức quyết định làm nhiệm vụ tiến cấp kia xem như thế nào.

Lúc này thì không một ai có thể ngăn cản Thiên Không nữ vương cuồng bạo tuyệt luân của Huyết tộc nữa rồi.

Tuy nhiên đúng như những gì Trần Lâm từng lo lắng, ngay khi chọn xác nhận nhiệm vụ tiến cấp Thanh Vân đã biến mất tương tự như việc vào Thánh Thành, hiển nhiên nhiệm vụ tiến cấp kia không phải nhiệm vụ trên Thiên Lam tinh mà xảy ra trong một chiều không gian khác hoặc một nơi xa xôi nào đó.

Chỉ là lần đi này Thanh Vân đã hết ngày mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì khiến đối thủ miệng không ưa nhưng lòng rất nhớ của nàng là Huyết Linh cũng phải lo lắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio