Tấn công luôn là cách phòng thủ tốt nhất...
Gần như từ hư không cấm rễ mọc ra trôi nổi trên bầu trời, trăm đóa kim liên mở đường vây kín xung quanh Lạc Thần, chớp lấy thời cơ đó hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân không cần biết đối thủ là ai chỉ cần biết là kẻ thù phải giết bắt đầu hợp lực phát động năng lực duy nhất của tuyết ngân song kiếm trong tay mình, hắc khí cuồn cuộn từ song kiếm tỏa ra ngay lập tức bao phủ lấy hai chị em dần dần hóa thành một con song đầu hắc mãng lấy thể không gì cản được trượt lên từng đóa kim liên lao đến, hai cái miệng rắn khổng lồ đen kịt hắc khí một trái một phải đồng loạt cắn tới cò trắng Lạc Thần đang vận sức trông hết sức đối nghịch.
Trước song đầu hắc mãng bất ngờ đánh úp, Lạc Thần thân cò ốm yếu hiển nhiên là không phải thiên sinh phòng thủ mạnh mẽ gì mà thuộc loại chủ công dame to máu giấy nào dám đối cứng lập tức vỗ cánh bay đi, với tốc độ khủng bố của mình Lạc Thần như phù quang lược ảnh bay ra xa dễ dàng tránh thoát một kích đánh lén của song đầu hắc mãng.
Tuy nhiên đồng nghĩa với đó khủng bố bạch quang đang trong quá trình vẫn sức cũng bị mạnh mẽ ngăn cản tiêu thất trong không khí.
...
.
- Gàooo...!là các ngươi muốn chết...
Bị những con sâu kiến trong mắt mình bất ngờ tấn công, Lạc Thần rõ ràng là rất tức giận vô cùng gầm lên một tiếng...
Sỉ nhục này sao có thể nuốt trôi, vạn đạo bạch quang theo đó cuồn cuộn tỏa ra quanh người Lạc Thần trông như một con thái dương thần điểu tỏa ra vô vàn ánh sáng bạch sắc vừa thần thánh nhưng cũng ẩn chứa sự quỷ dị đáng sợ.
Rất nhanh chỉ sau một cái vỗ cánh của Lạc Thần vạn đạo bạch quang như trăm ngàn mũi phi tiễn liên miên không dứt trút xuống song đầu cự mãng, trước sức mạnh xuyên phá gần như không gì có thể cản được của từng đạo bạch quang song đầu cự mãng như đống cát nhỏ hứng chịu trận mưa rào bị đánh cho tan tác không sức hoàn thủ, cả thân rắn to lớn tràn ngập hắc khí bị trăm đạo bạch quang xuyên qua rách nát không chịu nổi điên cuồng lăn lộn rồi rơi ầm xuống mặt biển tạo nên một trận sống lớn trước khi tiêu thất.
- Éttttt...
Chứng kiến cảnh đó Lạc Thần sướng khoái kêu lên một tiếng như muốn khẳng định sức mạnh bất khả chiến bại của mình.
Bất chợt ngay trong lúc Lạc Thần đắc ý nhất thì sau lưng nó đột nhiên xuất hiện một hư ảnh huyết sắc ma thần sáu đầu sáu tay khủng bố tuyệt luân trừng lớn đôi mắt phẫn nộ nhìn nó.
Ngay sau đó thương ảnh ánh lên vạn đạo ngân quang bất ngờ phá không lao đến ngắm ngay cái đầu to lớn của Lạc Thần đâm tới, Lâm Mỹ Anh một thần uyển chuyển thành thục mê người tóc dài tung bay theo gió đạp lên từng đóa kim liên phi người xông lên trước vung lên ngân thương bất ngờ đánh lén.
Dưới độ sắc bén của ngân thương cùng hai tầng cường hóa đến từ Cuồng Nộ Ma Thần và Hoàng Quang Chúc Phúc của Bích Ngọc phía sau, Lâm Mỹ Anh tin một thương này không giết được con có lớn trước mặt chí ít cũng có thể làm đó bị thương phục thù cho hai chị em Phương Tuyết.
.
Đáng tiếc dù vô cùng kiêu ngạo nhưng Lạc Thần vẫn biết rất rõ mình mạnh ở đâu và yếu ở điểm nào...
Sở hữu tốc độ thuộc loại cực nhanh và năng lực công kích gần như vô địch nhưng rõ ràng thể chất không phải quá mức trâu bò chính là khuyết điểm duy nhất của Lạc Thần, biết rõ điểm đó thế nên Lạc Thần sao có thể không chú ý đến những nguy hiểm có thể nhắm đến bản thân.
Ngay lúc ngân thương sắc bén sắp đâm trúng lớp lông trắng tinh trên cơ thể mình, Lạc Thần gần như không bị hiệu ứng làm chậm của cuồng nộ ma thần tác động đến kịp thời vỗ cánh phá vỡ cả định luật vật lý mạnh mẽ kéo lui cơ thể to lớn của mình tránh thoáng một kích của Lâm Mỹ Anh.
Cùng lúc đó đôi cánh to lớn mang theo cuồng phong gào thét mạnh mẽ vỗ xuống như một trận gió lốc đánh bay Lâm Mỹ Anh ngược về thiên không ốc đảo, cơ thể nhỏ bé của Lâm Mỹ Anh theo một vỗ đó của Lạc Thần nện mạnh xuống mặt đất ốc đảo phun máu nhất xỉu tại chỗ, hư ảnh ma thần khủng bố dường như cũng không khủng bố lắm trước Lạc Thần bị đánh tan hóa thành những đốm sáng dần dần biến mất.
Hai chị em Phương Tuyết liên thủ cùng Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc phối hợp phía sau đã có thể nói là chiến lực mạnh nhất của thị nữ hội có thể mang ra, ấy vậy mà lại không thể làm bị thương đến cọng lông chim của đối thủ đủ thấy được chênh giữa song phương là vô cùng lớn.
Trận chiến này rõ ràng là không thể tiếp tục...
...
.
- Chim ngu...!lão tử liều mạng với ngươi...
Bất chợt một tiếng hét trần hùng vang xa đột nhiên vang lên mang theo khát vọng không gì cản được...
Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của không chỉ là thiên không ốc đảo mà còn là những cái âm hộ yêu quý, Trần Lâm chứ không phải ai khác một lần nữa liều mình xông lên quyết sống mái một phen với đối thủ, cái đầu trọc trắng bóc đạp lên từng đóa kim liên tựa như một cao tăng đắc đạo tay cầm đồ đao lao lên giết tới trông hơi có gì đó sai sai...
Không chỉ thế nhưng hưởng ứng theo khát vọng của chủ nhân, đồ đao đen kịt một màu cũng rung lên kịch liệt rồi điên cuồng tỏa ra từng đạo hắc khí theo mỗi bước chân Trần Lâm, hắc khí cuồn cuộn tỏa ra phủ kín cả một khoảng không tựa như đang đón chào ác ma hàng lâm.
Chứng kiến cảnh đó Lạc Thần thoáng cảm nhận được một cổ hơi thở vừa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc gần như không thể tin vào mắt mình kinh nghị nhìn vào vùng trời đen kịt trước mắt quên luôn cả việc tránh né.
Rất nhanh trước ánh mắt kinh ngạc đến độ không thể tin được của Lạc Thần, từ sâu bên trong cuồn cuộn hắn khí một con cóc đen khổng lồ phá không lao ra há cái miệng to lớn cắn tới như muốn nuốt chửng con chim trăng trước mặt vào miệng.
Hiển nhiên giờ phút nguy cấp Trần Lâm đã không thể quan tâm nhiều nữa mặc kệ cảnh cáo của nữ thần bị nguyền rủa một lần nữa dùng đến năng lực của Hắc Thiềm Thừ bên trong Tà Nguyệt Đao, còn về hệ thống Trần Lâm chỉ có thể cầu may nó không phát hiện sự tương đồng giữa con cóc do hắc khí tạo ra và Hắc Thiềm Thừ.
.
Ngược lại bằng liên kết vị diệu giữa những Liên Thú, Lạc Thần rất nhanh đã nhận ra được hơi thở quen thuộc từ người anh em của mình.
Nhưng cũng chính vì như thế Lạc Thần lại càng thêm kinh ngạc vì nó không hề cảm nhận được sự chán ghét vốn phải có từ trên người vị anh em đen kịt kia, nếu không phải bản thân cũng là một Liên Thú mà còn là thế hệ F thuần chủng Lạc Thần đã tưởng bản thân mình nhận lầm.
Đáng tiếc không đợi Lạc Thần nghĩ nhiều cóc đen to lớn ngập trong hắc khí đã đánh tới, bóng đen dần dần bao phủ bầu trời cái miệng rộng to lớn đen kịt như muốn nuốt lấy tất cả đã ở ngay trước mặt, Lạc Thần đến lúc này mới kịp hoàn hồn trở lại vội vàng vỗ cánh muốn bay đi tránh thoát hố sâu hắc ám kia, nhưng lần này Lạc Thần đã chậm một bước.bg-ssp-{height:px}
Ngay lúc Lạc Thần vừa vỗ cánh muốn đào thoát, cóc đen khổng lồ đã tới nơi mạnh mẽ cắn xuống nuốt lấy Lạc Thần vào trong miệng chỉ lộ ra hai đôi cánh to lớn bên ngoài, cuồn cuộn hắc khí theo đó không ngừng tỏa ra như hàng trăm sợi xích sắt quấn quanh người Lạc Thần bất chấp nó đang điên cuồng giãy giụa.
Không chỉ thế do một pha bật nhảy đớp mồi của cóc đen không nhẹ khiến cả cóc lẫn chim vẫn tiếp tục lao về trước thoát khỏi phạm vị của vạn đóa kim liên mà rơi ầm xuống mặt biển lập tức tạo nên một trận sóng lớn.
.
Tuy nhiên Lạc Thần vẫn là Lạc Thần...
Ngay lúc mọi người đều tưởng chừng như trận chiến đã hết, Lạc Thần không bị cắn chết cũng bị đè chết dưới lòng biển sâu thì dị biến đột nhiên phát sinh…
Dường như nuốt phải gì đó không nên nuốt, cóc đen khổng lồ không còn uy phong như trước nữa mà điên cuồng vặn mình oằn quại trên mặt biển tạo nên từng cơn sóng lớn, rất nhanh cái miệng rộng to lớn dần dần phình to rồi chiếu ra những tia sáng trắng tinh nhỏ bé.
Đùng…
Bất chợt một tiếng nổ lớn vang vọng cả mặt biển…
Cái gì đến rồi cũng phải đến, Lạc Thần vốn không phải tồn tại mà chỉnh bản Hắc Thiềm Thừ có thể nuốt được nói gì đến một bản sao, trước sức mạnh của vạn đạo bạch quang cả cái đầu to lớn của cóc đen khổng lồ phát nổ tỏa ra vô vàn bạch quang, cuồn cuộn hắc khí tưởng chừng như bất bại theo đó bị vạn đạo bạch quang đánh tan không thường tiết, cả thân thể khổng lồ đang bơi trên mặt biển của cóc đen cũng theo đó tiêu thất hóa thành hư vô.
Trần Lâm một lần nữa bị đánh bay tựa như diều đứt dây vẽ một vòng cung tuyệt mỹ trên bầu trời, tuy nhiên lần này Trần Lâm lại chỉ cười lạnh một tiếng đắc ý không quên đưa ngón tay giữa về phía Lạc Thần hùng hổ nói:
- Chim ngu… lần này ta tạm tha cho ngươi, lần sau bổn Huyết tổ nhất định biết ngươi thành thịt cò bảy món…
- Nu… pa-ga-chi…
…
.
Tựa như người thắng chứ không phải kẻ bị đánh bay, Trần Lâm muốn bao nhiêu gợi đòn thì có bấy nhiêu đắc ý cười lớn, tiếng cười khốn nạn theo đó vang vang trước khi Trần Lâm cấm đầu rơi xuống mặt biển rồi như con hải cẩu lặng xuống biển trốn đi.
Huyết tổ đại nhân đánh không lại bỏ chạy nó cũng phải có phong cách như thế.
Cùng lúc đó hay đúng hơn là ngay lúc cóc đen khổng lồ vừa nuốt lấy Lạc Thần cầu giờ, thiên không ốc đảo đã biến thành tàu lặn không bay lên trời cũng không bỏ chạy mà khôn ngoan vô cùng lặn xuống mặt biển bên dưới, thẻ bài Lưu Thủy rốt cuộc cũng có đất dụng võ điên cuồng vận động rẻ nước ra tứ phía mở đường máu cho ốc đảo bỏ chạy cũng như đón lấy hai chị em Phương Tuyết và con hải cẩu Trần Lâm sau đó.
Đến khi Lạc Thần triệt để phá tan khói đen còn lại vỗ cánh bay lên bầu trời thì đối thủ đã sớm chạy hết… à không phải nói là lặn hết mới đúng…
…
.
- Khốn kiếp…
- Hết rắn rồi đến sâu...!tên nào cũng đều là một bọn hèn nhát có ngon thì lên đây đánh với ta…
- Khốn kiếp… mau cút lên đây cho ta…
Thấy một khoảng trời trong xanh chỉ còn lại từng cơn song nhỏ, Lạc Thần vô cùng tức giận kêu lên inh ỏi.
Đáng tiếc Lạc Thần là chim không có khả năng truy đuổi xuống tận đáy biển, còn đối thủ của nó cũng đâu có điên mà bơi lên trên chịu chết xem như không nghe thấy gì để mặc con chim trên bầu trời kêu la.
Đáng thương cho Lạc Thần xem ra đây không phải lần đầu và chỉ sợ cũng không phải lần cuối rơi vào tình cảnh này, nhưng ngoài tức giận bắn bừa trút xuống mặt biển từng đạo bạch quang ra thì cũng không thể làm gì.
Mãi một lúc lâu nhìn mặt biển xanh sâu thẩm Lạc Thần chỉ có thể kêu lên một tiếng chửi rủa rồi nhắm theo một hướng truy đuổi, không may hướng đó không phải hướng mà tàu ngầm của Trần Lâm đang bỏ chạy.
.
Về phần Trần Lâm và đồng bọn kèo này đúng là hơi nhục, nhưng không sao tính ra từ lúc xuất hành đến giờ có kèo nào mà Huyết tổ đại nhân không nhục đâu, bớt đi một cũng không ít mà thêm một cũng không nhiều không vấn đề gì lớn.
Quan trọng hơn là mọi người đều an toàn tránh thoát được con chim khủng bố kia, cổ nhân có câu giữ được non xanh sợ gì thiếu củi đốt, vấn đề này Trần Lâm hết sức rõ ràng sống đến cuối game mới là thắng lợi lớn nhất, thể loại anh hùng mà chợt tắc thì cũng bằng không.
Phải sống mới có cơ hội suy tính báo thù…
Ngoài ra cũng nhờ trận chiến này Trần Lâm cũng ý thức được Liên Thú rõ ràng không dễ chơi như mình nghĩ, muốn ăn được thịt cò bảy món hiển nhiên là phải cẩn trọng suy nghĩ đối sách đánh hội đồng thế nào cho hợp lý.