Buổi tối Beta gặp ác mộng, mồ hôi chảy ròng ròng, bừng tỉnh trong lòng Alpha.
Alpha ôm y rất chặt, đầu y gối lên khuỷu tay hắn, Beta chỉ mới vừa trở mình thì người kia đã tỉnh.
“Đi đâu?” Người bên cạnh mở mắt, giọng lành lạnh khàn khàn, tăng thêm lực tay, không cho y rời đi.
“Quần áo bị mồ hôi thấm ướt, em đi đổi bộ khác.”
“Đừng đổi.” Alpha kéo y lại, cởi áo ngủ của y ra, ôm lấy y, đột nhiên, Beta lại lên tiếng: “Quân chủ, ngày mai em muốn tới nhà họ Lâm gặp ba.”
Thoáng chốc, cánh tay Alpha căng cứng, ngay sau đó, hắn lập tức nói: “Tôi đi với em nhé?”
“Không cần, chắc ba em cũng không muốn gặp lại anh.”
Alpha không nói gì thêm.
Tẩm cung lại một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng.
Ngay khi Beta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai bất ngờ vang lên tiếng thở dài rất khó nhận ra, người kia khe khẽ thầm thì:
“Trước kia em gọi tôi là Đốc Ninh.”
Đốc Ninh.
Đã lâu y không gọi cái tên này, đó dường như là giấc mộng đẹp vẫn còn nguyên vẹn của tuổi .
Khi đó, Beta vẫn còn là một kẻ đam mê cái đẹp, y tùy ý phóng khoáng, đã nhắm trúng cái gì thì sẽ không bao giờ lùi bước.
Cho dù lúc ấy chưa có luật bình đẳng, các Beta vẫn thường xuyên phải chịu sự kỳ thị của giới thượng lưu, nhưng do y vẫn luôn ngâm mình tại trường học, lại được các thầy cô xem trọng nhờ tài y học thiên phú, chưa kể bố mẹ y là thợ chăm hoa tại nhà họ Lâm, được dính chút hào quang từ gia tộc vợ kế của Quân chủ, nên y chưa từng chịu bất kỳ sự tủi thân nào.
Cho đến khi y gặp được hai Alpha tại Học viện Y học Ly Đô.
Bọn họ rất đẹp trai, Học viện Y không thiếu Alpha, nhưng bọn họ khiến người ta không thể ngừng cảm thán, đúng là người được ông trời thiên vị.
Beta biết một người trong số đó, hắn từng tới gặp bạn cùng bàn của y.
Beta cũng từng thấy tên người nọ trên vở của bạn cùng bàn, trang vở viết kín hai chữ Phục Việt.
Nhưng y lại vừa ý người còn lại, dường như chẳng có người hay sự vật nào có thể lọt vào tầm mắt sắc bén và lạnh lẽo của người kia.
Y cảm thấy hứng thú, tiến đến hỏi người nọ tên gì, có muốn thử quen với mình không.
Thật ra trong lòng y cũng vô cùng thấp thỏm, đây là lần đầu tiên y chủ động đến gần một Alpha đến vậy.
Nhưng y vẫn cố nở nụ cười, ra vẻ không sợ trời không sợ đất.
Ai, quả nhiên đá phải tảng đá cứng.
Y vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại Alpha kia, ngờ đâu lúc tới thực tập tại Bệnh viện Đế quốc, y lại gặp hắn.
Viện trưởng Bệnh viện Đế quốc rất tích cực ủng hộ luật bình đẳng, thầy giáo đề cử Trần Cảnh An và y cho Viện trưởng để bọn họ thực tập dưới sự hướng dẫn của ông.
Mười một giờ, Alpha bỗng xuất hiện trong văn phòng Viện trưởng.
Viện trưởng thấy hắn tới liền thở dài, hỏi: “Ông ấy lại phát bệnh sao?”
“Ừ.”
“Cậu qua đây ngồi đi, tôi gọi người đi lấy thuốc cho.” Sao Viện trưởng lại không biết mục đích hắn tới đây.
Nếu muốn lấy thuốc thì bên đó không thiếu bác sĩ, chẳng qua hắn muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi.
Sau khi Viện trưởng rời đi, Alpha ngồi đó hít thở mùi thuốc sát trùng trong không khí, lắng nghe tiếng còi xe cứu thương khi gần khi xa bên ngoài bệnh viện, lúc này, thái dương đau nhói mới dần dịu bớt.
Cũng thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn, nơi giúp hắn tĩnh tâm lại là bệnh viện.
Nơi này người đến người đi, không hề giống chỗ hắn ở, rộng mà yên tĩnh đến đáng sợ.
Trừ những lúc bệnh tâm thần của Quân hậu phát tác, dường như không bao giờ có tiếng nói chuyện.
“Thưa thầy, báo cáo ngày…”
Beta gõ cửa ba tiếng sau đó mở cửa.
Ngay khi nhận ra người đang ngồi bên trong, y liền hoảng hốt im bặt rồi lập tức hưng phấn bước vào, nói: “Là anh! Anh còn nhớ tôi không? Tôi là cái người ở Học viện Y ấy! Từng chắn đường anh!”
“Đi ra ngoài.”
Giọng điệu Alpha rất ác liệt, còn khiến người ta khó chịu hơn cả khi phải hứng chịu điều hòa ở mức lạnh nhất.
Beta dừng bước, ngượng ngùng nói: “Tôi đến đưa tài liệu.”
Xem ra tâm trạng của hắn thật sự không tốt.
Beta ngẫm nghĩ, nếu đã ngồi đây, chứng tỏ hắn có quen biết với Viện trưởng, tương lai hai người bọn họ còn nhiều dịp gặp mặt, y không cần đánh liều.
Y yên lặng để tài liệu lên bàn làm việc, xoay người định bước ra ngoài.
Nào ngờ khi đi ngang qua Alpha, y lại bị vấp, ngã thẳng lên người hắn.
“A a a!” Y hét lớn: “Tôi không cố ý…”
Beta còn chưa nói xong đã bị Alpha chán ghét đẩy ra.
Không chỉ đẩy y ra khỏi người hay tụt xuống sô pha, hắn còn để y ngã thẳng xuống đất.
Beta thê thảm hôn đất, thầm chửi Alpha: “Anh có bị bệnh không thế? Gãy tay à mà không đỡ tôi dậy?!”
Ai, cũng may, y không nói những lời này ra miệng.
Bầu không khí càng trở nên lạnh hơn, ánh mắt Alpha càng thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Beta lập tức ngậm miệng, đương nhiên không phải vì sợ, chỉ là y không thể nói nặng một câu nào khi đối diện với gương mặt như vậy.
Y hít vào một hơi, gắng gượng nở một nụ cười thật tươi: “Anh không cảm thấy mình bất lịch sự quá à? Lấy việc giúp người làm niềm vui không phải đức tính tốt đẹp của con người sao?”
Thấy hắn không nói lời nào, Beta chậm rãi tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Nhưng nếu anh bằng lòng cho tôi biết tên và phương thức liên lạc, tôi sẽ không so đo với anh nữa.”
Từng động tác của Beta tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, là hương hoa trộn với mùi thuốc sát trùng.
Alpha rất quen thuộc với hương hoa đó, đó là loài hoa Quân hậu thích nhất trước khi bị bệnh.
“Lời này hẳn là do tôi nói mới đúng.” Hắn cố kìm nén: “Nếu cậu ra ngoài ngay lập tức, tôi sẽ không so đo nữa.”
Beta thấy hắn không lạnh lùng cứng rắn như vẻ bề ngoài, trong lòng vui vẻ, đang định chớp thời cơ nói thêm mấy câu thì Viện trưởng đã quay lại.
“Ai cái thằng nhóc này.” Viện trưởng giật mình, liếc nhìn biểu cảm của Alpha, vội vàng mắng hai câu rồi đuổi Beta ra ngoài.
“Chú à, không cần lo lắng như vậy.” Alpha nhận túi thuốc từ tay ông, thản nhiên nói: “Cháu không giống cha mình.”
Hắn không thích làm tổn thương người khác.
Alpha đứng dậy định rời đi, Viện trưởng gọi hắn lại: “Tìm một Omega phù hợp đi, độ xứng đôi càng cao thì pheromone sẽ giúp giải tỏa áp lực tinh thần càng tốt.”
“Chuyện của Quân chủ và Quân hậu không phải cũng vì thế mà thành sao? Cha cháu bị hấp dẫn bởi pheromone của ba cháu, kiên quyết phải cưới ông ấy.” Nghe vậy, Alpha nở nụ cười chế giễu: “Chú cũng thấy kết cục rồi đấy.
Ba cháu phát điên, cha cháu cũng sắp rồi.”
“Ít nhất…” Viện trưởng gian nan nói tiếp: “Ít nhất cha cháu cũng trở thành một Quân chủ đủ tư cách.”
Alpha không muốn nghe thêm nữa, bước về phía cửa.
“Đốc Ninh!” Viện trưởng cố gắng thêm lần nữa: “Tình yêu xuất phát từ hai phía rất khó, ít nhất cháu có thể tìm một Omega thích…”
Alpha vặn tay nắm cửa, thấy Beta đang đứng dán vào tường rình rập.
“Hi!” Beta xấu hổ chào: “Tôi muốn nói là sắp tới giữa trưa rồi, tôi có thể vinh hạnh mời anh một bữa không?”
Y không màng đến vẻ mặt lạnh tanh của Alpha, bám theo nói: “Anh không biết đâu, đồ ăn trong canteen của chúng tôi ngon lắm, nhất là cá kho tàu! Lần đầu tiên nhìn thấy tôi còn chửi, bảo sao cá kho này không nướng trước, bên trong còn có nước, trông như cá hấp!”
“Nhưng mà ăn một lần thôi! Trời ơi cái hương vị tuyệt vời đó! Gắp một đũa cá chấm với một chút nước canh đậm đà, ôi mỹ vị cuộc… Ặc đau chết…”
Beta che phần đầu vừa đụng phải Alpha, nhịn đau, oán giận nói: “Sao tự nhiên lại dừng lại chứ…”
“Beta đều như vậy à?” Alpha nhìn y từ trên cao: “Ồn ào, da mặt dày, không có chí lớn.”
“Ôi chao, anh đừng có áp đặt lên quần thể của chúng tôi như thế.
Có nhiều Beta lắm, sao tôi đại biểu cho tất cả được…” Beta vội xua tay rồi đỏ mặt nói: “Mà thật ra, tôi cũng có chí lớn lắm đấy, anh bằng lòng thử với tôi không, tôi…”
Alpha không đủ kiên nhẫn, xoay người đi về phía thang máy.
Beta liền theo vào.
Y biết dáng vẻ hiện giờ của mình quá trơ trẽn, nhưng mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên y động tâm, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy.
“Tiến thêm một bước nữa…” Bên trong thang máy rất rộng, Alpha quay sang nhìn người định tiến lại gần mình, nói với giọng tàn nhẫn: “Thì tạm biệt chân của mình đi.”
Beta không dám động đậy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, y tin chắc người trước mặt có thể làm ra những chuyện ấy.
Thấy giả ngu ngơ không có tác dụng, y đành nghiêm mặt: “Làm gì mà hung dữ thế? Quanh anh chẳng có chút sinh khí nào.
Lần trước lúc anh tới Học viện Y, cả đống người đều dõi theo anh mà anh lại chỉ đi một vòng rồi về mất.”
“Anh đi giải khuây à? Hay muốn ngắm nhìn thế gian náo nhiệt?” Beta trộm nhìn góc mặt sắc cạnh của hắn: “Nhưng anh không bằng lòng cho người khác tới gần, thế thì có đi nhiều nơi hơn nữa cũng có ích gì đâu?”
“Câm miệng.” Alpha bất ngờ ra tay, bóp cổ Beta ép vào thang máy: “Cậu cũng xứng nói chuyện với tôi sao?”
“A a… Bỏ, bỏ ra…” Mặt Beta ửng hồng vì không thể hô hấp, y ra sức vỗ vào tay Alpha: “Cứu… Khụ khụ khụ…”
Alpha buông y ra như buông một thứ đồ bỏ đi.
Thang máy đã xuống tới tầng , hắn bước ra ngoài.
“Anh cao ngạo gì chứ?” Beta đuổi theo: “Không phải anh cũng chỉ là một Alpha thôi sao? Có gì mà cao ngạo?”
“Qua chọn lọc tự nhiên, Beta vẫn nhiều nhất trên đời.” Y ngăn Alpha lại, kiêu ngạo đứng trước mặt hắn: “Giới thượng lưu các người vẫn coi Alpha là châu, Omega là báu, chẳng phải là vì quá ít sao? Pheromone và kỳ động dục gây ra nhiều đau khổ cho các người trong chiến tranh loạn lạc, hơn nữa đây còn là nhược điểm trí mạng, sao lại dựa vào đó để phân chia cấp bậc?”
Beta nhướng mày, hăng hái nói: “Anh nói xem, sao tôi lại không xứng hả?”
Alpha không nói lời nào, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn thẳng vào y, từng bước kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
“Anh, anh muốn làm gì?” Alpha có thân hình cao lớn, che khuất ánh sáng trên đầu Beta.
Không khí xung quanh như đặc quánh lại, Beta bị ép không tự chủ lui về sau vài bước.
Alpha cúi người, đến khi chỉ còn cách chóp mũi Beta vài cm, hắn dừng lại, nói: “Đi, đi nếm thử cá hấp mà cậu nói.”.