Tiêu Mặc cổ quái cười một tiếng. Nàng hả hê cưỡi trên người Tiêu Mặc, cao giọng tuyên bố: "Không phải chỉ có ngươi mới biết hôn môi, ta cũng biết! Ta muốn làm ngươi!"
. . . . . .
"Tốt." Tiêu Mặc mỉm cười, nhưng có chút tiếc nuối nhìn nàng: "Chỉ là, ngươi xác nhận ngươi hiểu được như thế nào ‘làm’ sao?"
"Đương nhiên hiểu! Ngươi khinh thường ta?"
Tiểu tử, ngươi cứ giả vờ đi! Rõ ràng mình không được còn đẩy trách nhiệm đến trên người ta, hừ!
"A. . . . . ."
Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, sau đó nói với Hạ Lan Phiêu: "Tốt, vậy ngươi ‘làm’ ta thôi."
. . . . . .
Ai có thể nói cho ta biết phải làm như thế nào không?
Hạ Lan Phiêu nhìn mặt mũi có chút mong đợi của Tiêu Mặc, theo bản năng nuốt nước miếng, quyết định trước tiên cởi y phục của hắn ra rồi nói. Nàng vụng về cởi nút áo của Tiêu Mặc, nhưng cánh tay đau nhức còn chưa cởi nút áo ra, không khỏi tức giận hất tay: "Khó cởi như vậy, lão tử không làm!"
"Ta giúp ngươi."
Tiêu Mặc nắm tay Hạ Lan Phiêu, dạy nàng nhẹ nhàng cởi nút áo của mình ra, mà thân thể cường tráng của hắn cũng bại lộ ở trước mặt Hạ Lan Phiêu. Nhìn thân thể cường tráng của Tiêu Mặc, dũng khí vừa có của Hạ Lan Phiêu đã sớm bay đến ngoài chín tầng mây, rượu tỉnh một nửa. Trực giác của nàng nói cho nàng biết nguy hiểm đang tiến tới gần nàng, ngượng ngùng cười, chân chó () cầm chăn đắp kín người Tiêu Mặc, lấy lòng nói: "Coi chừng bị lạnh. . . . . ."
() chân chó: chỉ sự nịnh nọt.
"Thế nào không tiếp tục nữa? Ngươi không dám sao?" Tiêu Mặc cười khẽ.
"Ta không dám? Thật là chuyện cười! Ngươi chờ, đến lúc xem là ai khóc!"
"Ta chờ."
Trên mặt Tiêu Mặc là mỉm cười thản nhiên, mà Hạ Lan Phiêu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau khi ở trước ngực hắn sờ lung tung mấy cái liền không biết nên làm cái gì. Tiêu Mặc thấy thế, tốt bụng nhắc nhở: "Muốn tiếp tục, có phải hay không nên hôn ta rồi hả?"
"Đúng, kế tiếp là hôn môi. . . . . . Ngươi câm miệng cho ta! Ta có kinh nghiệm như vậy không cần người dạy?"
Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, rất đắc ý cưỡi ở trên người Tiêu Mặc giống như cưỡi ngựa, dùng thân thể đè ép hắn. Nàng không có chú ý tới thân thể khác thường của nam tử ở dưới thân nàng, nhắm mắt lại, dùng một bộ dạng làm việc nghĩa chủ động đi hôn môi Tiêu Mặc. Qua thật lâu, nàng giống như Tiêu Mặc lúc nãy nhẹ nhàng điểm lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng thoát đi. Nàng đắc ý nhìn Tiêu Mặc, kiêu ngạo tuyên bố: "Kỹ thuật hôn không tệ chứ. . . . ."
"Xoạt!"
Hạ Lan Phiêu đột nhiên bị Tiêu Mặc áp xuống dưới thân. Nụ hôn của Tiêu Mặc giống như trận mưa to giữa trưa hè (lee: quá mãnh liệt ~ ), chiếu nghiêng xuống, làm cho mắt của nàng cũng không mở ra được, căn bản không còn kịp phản ứng nữa. Hắn dùng một tay tách ra hai chân của Hạ Lan Phiêu, nghiêng hạ thân liền bắt đầu công thành chiếm đất.
Trên đùi là bàn tay thô ráp nhiệt độ cao xâm nhập giống như in dấu ấn, cần cổ là môi lưỡi khiêu khích, tiếp nhận một trận khoái cảm tê dại như điện giật khiếp người, gương mặt và vành tai bị in dấu ấn nóng bừng lên, Tiêu Mặc giam cầm nàng không cho phép phản kháng. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác thân thể của mình trong nháy mắt mở ra về phía người đàn ông này, mà nàng cũng nhạy cảm cảm thấy một vật cứng đang chống đỡ lấy thân thể của nàng. Là vật gì nóng rực như thế, nóng bỏng như thế, giống như dục vọng của hắn. . . . . .
Chẳng lẽ hắn. . . . . . Không phải không được.?
Không, điều này sao có thể! Nhất định là ảo giác!
Vào lúc này Hạ Lan Phiêu còn nghĩ vấn đề quan trọng " rốt cuộc Tiêu Mặc có được hay không", mà tay Tiêu Mặc đã lướt qua nàng quần xoa nắn da thịt trần trụi của nàng, làm cho nàng run rẩy như bị chạm điện. Bàn tay của hắn ở trên bộ ngực tròn của nàng, từ vùng bụng bằng phẳng dần đi xuống phía dưới, cuối cùng xuyên thấu qua váy lót của nàng thẳng đến hạ thân của nàng. Hạ Lan Phiêu thét một tiếng kinh hãi, vội vàng đánh tay Tiêu Mặc, ở phía dưới hắn theo bản năng giãy dụa thân thể phản kháng. Nhưng nàng không ngờ chính là, vốn là ý đồ tránh thoát động tác lại làm cho hắn giam cầm chặt chẽ hơn. Một tay Tiêu Mặc bắt hai tay của Hạ Lan Phiêu giơ qua đỉnh đầu của nàng, hôn khắp cơ thể nàng, không để cho nàng phản kháng.
"Không cần. . . . . . Buông tay. . . . . ." Hạ Lan Phiêu giãy dụa thân thể, nhẹ giọng than, chân mày nhíu thật chặt.
Rốt cuộc là hy vọng phát sinh mấy chuyện đó hay là sợ hãi? Vẫn là sợ chiếm đa số thôi. . . . . . Ta thật sự chưa từng nghĩ nam nhân có thể đáng sợ như vậy!
"Muốn buông tay sao? Chẳng lẽ ngươi nhận thua?"
"Ta nhận thua."
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. . . . . .
Nghe được câu trả lời của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc đột nhiên dừng động tác lại, đứng dậy. Hạ Lan Phiêu cho là mình giãy giụa có hiệu quả, cho là Tiêu Mặc rốt cuộc cũng buông tha mình, vội vàng đứng dậy.
Nhưng mà, nàng sai lầm rồi.
Một tay Tiêu Mặc lau trán của mình, ánh mắt giống như lửa cháy thiêu đốt bừng bừng xuyên thấu qua giữa những ngón tay ngăn trở ánh mắt hắn thẳng tắp bắn phá càn quét về phía nàng. Mà hình như hắn rất nhức đầu. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, bất đắc dĩ nói: "Hạ Lan. . . . . . Có người nào nói cho ngươi biết, phản kháng như vậy sẽ đưa đến chỉ là hiệu quả ngược hay không? Tối nay, ngươi đừng mong chạy thoát."
Hạ Lan Phiêu sững sờ nghe, đột nhiên bị Tiêu Mặc đè xuống dưới thân một lần nữa. Hôn, ùn ùn kéo đến đột nhiên đánh tới Hạ Lan Phiêu.
Lời nói của hồ ly: mệt quá à, rốt cuộc cũng được ăn. . . . . . Hồ ly một người phân sức làm hai thật mệt mỏi. . . . . .