.
“Khăn lụa của ta….”
Nhìn theo khăn lụa bay múa trong gió, Hạ Lan Phiêu theo bản năng đuổi theo.
…………
“Vương gia hình như rất thích quần áo màu trắng, rất xứng với người đấy.”
“Tạ nương nương.”
…………
Được rồi, đánh chết ta cũng không nghĩ ra đề tài mới! Nào có người không phối hợp như vậy?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, quệt mồm vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên một cái, mà Tiêu Nhiên thế nhưng cười khẽ một tiếng. Nụ cười của hắn, giống như một đóa hoa mùa xuân tươi đẹp, làm cho Hạ Lan Phiêu nhìn choáng váng. Có lẽ ý thức được mình luống cuống, Tiêu Nhiên lập tức thu lại tươi cười, nghiêm túc nói với Hạ Lan Phiêu: “Nương nương, ngày mai…. Xin bảo trọng.”
“Ta biết rõ.” Hạ Lan Phiêu tâm đột nhiên trầm xuống: “Đều đã sắp xếp xong rồi sao?”
“Ừ.” Tiêu Mặc khẽ gật đầu: “Tuy nói như thế, nhưng cũng không phải là chắc chắn không có sơ hở nào. Nếu như…. Nếu như hắn phát hiện cái gì, kính xin nương nương cố gắng kéo dài. Cũng không phải sợ phát sinh sóng gió gì, hai bên đều là con dân Đại Chu, bên nào thương vong, đều là tổn thất của Đại Chu. Nếu như có thể, Hoàng Thượng hi vọng dùng rượu để tước đoạt binh quyền ().
() dùng rượu để tước đoạt binh quyền: lấy tước cao lộc hậu để làm điều kiện tước đoạt quyền lực.
“…. Đã biết. Ta sẽ cố hết sức giữ chân hắn. Dù sao, cũng chỉ là hai canh giờ….”
Hạ Lan Phiêu nhẹ nói, nhưng trên mặt tràn đầy cô đơn. Nàng yên lặng nhìn mẫu đơn nở rộ nơi xa, nhìn dương liễu lẳng lặng rủ xuống bên hồ, nhìn kì hoa dị thảo cả vườn, chỉ cảm thấy tâm bắt đầu đau đớn từng tấc một.
Tại sao sẽ như vậy? Rõ ràng là không có tình cảm, ‘phụ thân’ nhẫn tâm hạ độc mình, rõ ràng đã định trước là bại tướng dưới tay, tại sao lúc phản bội, tâm vẫn thật đau…. Hạ Lan Phiêu, ngươi chính là bởi vì không muốn chịu đựng lựa chọn khó khăn này nên mới rời đi sao? Thật giảo hoạt….
Đừng nói là ngươi từ nhỏ được hắn nuôi dưỡng lớn lên, ngay cả ta vừa gặp đã khổ sở bị tính toán, cũng vẫn không đành lòng. Bởi vì chúng ta đến cùng vẫn là người – đến cùng vẫn là có tình cảm máu mủ ruột thịt sao? Nhưng mà, muốn sống sót, phải hung ác quyết tâm…. Ha ha….
“Ngươi…. Khóc?” Tiêu Nhiên không xác định nhìn Hạ Lan Phiêu.
“Có sao?”
Hạ Lan Phiêu theo bản năng lau hai gò má, phát hiện trên mặt thật sự tràn đầy nước mắt. Ta lúc nào thì khóc? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có? Mà ruốt cuộc tại sao ta khóc, ở trước mặt người này khóc….
“Nô tỳ cáo từ.”
Hạ Lan Phiêu vội vàng phúc thân với Tiêu Nhiên, gần như là chạy trối chết, Tử Vi cũng là vội vã chạy theo. Khi các nàng vừa đến Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng lớn tiếng khóc. Nàng ôm chặt lấy Tử Vi không biết chuyện gì, nói từng câu: “ Ta không sai, tất cả đều sẽ tốt hơn. Ta không sai….”
Trong ngự hoa viên, Tiêu Nhiên cũng là tâm loạn như ma. Vốn chỉ muốn đi dạo trong vườn, nhưng không nghĩ tới lại thấy một cảnh làm hắn cả đời không quên.
Lúc các phi tần ác độc, không chút kiêng kỵ nghị luận đương kim Hoàng hậu, thiếu nữ thanh lệ kia cười dịu dàng xuất hiện. Nàng cười uống trà, cười trừng phạt các phi tần xúc phạm nàng, thủ đoạn gọn gàng. Đầu tiên nàng dùng lý lẽ nói rõ, sau đó phạt họ quỳ tạo uy tín, cuối cùng còn dặn dò cung nữ sau khi trừng phạt đưa lên điểm tâm ngon ngọt, làm cho các nàng vừa kính vừa sợ nàng (HLP). Trước đây không lâu, nàng, vẫn là thuận theo như vậy, mảnh mai như vậy, cái gì làm cho nàng thay đổi nhiều như vậy? Là bởi vì, bị A Mặc đưa đến Kim quốc sao….
Ta không hiểu tại sao A Mặc đã quyết định đổi nàng lấy Thủy Lưu Ly, lại còn đón nàng trở về - là vì kế hoạch diệt trừ Hạ Lan Thụy sao? Coi như không có nàng, kế hoạch cũng có thể tiến hành thuận lợi, A Mặc tại sao lại ép nàng phản bội phụ thân? Ta có chút không đành lòng nói để cho nàng không đếm xỉa là tốt rồi, mà A Mặc lắc đầu. Hắn nói, chỉ có như vậy, mới có thể bẻ gãy cánh chim của nàng, để cho hắn trở thành người duy nhất nàng có thể dựa vào. Đáp án như vậy, mới đúng là phong cách của A Mặc…. Chỉ có người luôn tỉnh táo thông minh như hắn, mới thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế này.
Nhưng ta thật không ngờ nàng sẽ khóc.
Lúc trừng phạt phi tần, còn là dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng nàng đột nhiên khóc. Nhìn dáng vẻ nàng thút thít nỉ non, lòng của ta, đột nhiên rối loạn. Ta rất muốn nói không cần dính vào, có ta là tốt rồi, nhưng ta có lập trường gì nói những lời này chứ?
Hạ Lan Phiêu…. Đúng là một cô gái kỳ lạ. Khăn lụa của ngươi, tại sao lại là cái lần trước ta cho ngươi băng bó tay? Chẳng lẽ ngươi một mực cất kỹ sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, dấu riêng đồ của nam nhân là một tội danh lớn sao? Hay là nói, ngươi căn bản là không quan tâm….
Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng Hạ Lan Phiêu đi xa, sâu kín thở dài, tâm cũng rối loạn. Hắn không biết, trong Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu nắm chắc khăn lụa không ngừng lau nước mắt, lúc này mới phát hiện trên khăn tay có thêu một chữ ‘Nhiên’ nho nhỏ.
Cái gì Nhiên? Thản nhiên? Im lặng? Tiêu…. Tiêu Nhiên? A a a a! Hôm nay nhìn cái khăn này màu sắc không tệ liền thuận tay cầm, làm sao ta lại không nhận ra đó là cái khăn tay Tiêu Nhiên đưa cho ta băng bó! Mà ta, còn lấy nó lau mồ hôi, lau nước mắt…. Có thể không cần cẩu huyết như vậy, mập mờ như vậy hay không? Không trách được hôm nay vẻ mặt hắn là lạ! Hắn nhất định cho rằng ta thầm mến hắn a a a! Thật là mất mặt!
Hạ Lan Phiêu phiền não nhìn khăn tay đáng ghét trong tay, ném đau khổ sang một bên, trong lòng có, chỉ là vô tận ảo não cùng ngượng ngùng. Tử Vi nhìn chủ nhân mình một hồi khóc thút thít, một hồi cau mày, một hồi vỗ ngực liên tục, trong lòng thầm nghĩ có lẽ nên tìm một bà đồng vì nương nương đuổi quỷ. Mà một giây sau, Hạ Lan Phiêu tiện tay ném khăn tay sang một bên, lẳng lặng nói với Tử Vi: “Bản cung cùng lão gia có chuyện quan trọng cần thương lượng. Ngươi đi nói là Bản cung thân thể bệnh nhẹ, làm cho phụ thân bí mật vào cung. Chuyện này ngàn vạn không thể để cho người khác biết.”
“Dạ, nương nương.”
. .