Long Tiếu điện. Nhưng mà, lúc ý thức nàng tỉnh táo vội vàng dùng sức đẩy Tiêu Mặc, lại bị Tiêu Mặc trở tay bắt được. Cả người hắn che kín Hạ Lan Phiêu, bức nàng đến góc tường, sau lưng tràn đầy lạnh lẽo.
Tiêu Mặc hôn cuồng dã mà bá đạo, mang theo trừng phạt và tâm trạng trả thù. Hắn hung hăng hôn nàng, giày xéo nàng. Bàn tay đang bóp cổ nàng thả lỏng ra, phân ra hai bên kiềm chế hai tay đang giãy giụa của nàng….
Nếu như nói lúc trước không giết nàng vì ổn định Hạ Lan Thụy, nhưng tại sao hiện tại Trẫm cũng không có ý định giết nàng? Là bởi vì Thủy Lưu Ly, hay là vì Trẫm mềm lòng….
Thật ra thì, Trẫm đã sớm biết Hạ Lan Phiêu làm như vậy chỉ vì muốn chọc giận Trẫm, làm cho Trẫm giết nàng, hoặc là dứt khoát phế hậu để cho nàng cách xa phân tranh. Hạ Lan Thụy cũng biết.
Cho dù đau khổ giãy giụa như thế nào, không muốn lựa chọn giữa Trẫm và Hạ Lan Thụy, nhưng ngươi lại trốn không thoát đấy. Ngươi vốn là quân cờ Tiên đế tự tay chọn, tại sao có thể không dùng cho đúng tác dụng?
Ngươi làm tất cả, hoặc nhiều hoặc ít đều ảnh hưởng đến thanh danh Hạ Lan gia, cũng làm cho lúc Trẫm biên tài sản không gặp bất kỳ sóng gió gì. Nên thật cảm tạ sự phối hợp của ngươi, Hạ Lan Phiêu.
Không phải không biết rõ vị trí của ngươi trong lòng Trẫm, nhưng so với giang sơn mà nói, thật sự là ngươi quá nhẹ, quá nhẹ. Nhưng Trẫm lại không ngờ tới, thế nhưng ngươi lại thay đổi. Mặc dù vẫn là dung mạo đó, nhưng nàng đã không còn là ngươi.
Trong lúc vô tình Trẫm biết được nàng đến từ một thế giới khác, mà điều nàng muốn nhất lại là về nhà. Chẳng lẽ làm Hoàng Hậu của Trẫm thật sự làm nàng chán ghét như vậy sao?
Lúc Thục phi nói với Trẫm nàng đi Lãnh Tuyền điện, thật ra thì Trẫm chỉ làm cho có lệ thôi, chưa bao giờ muốn truy cứu đến cùng. Dù sao, nàng có thể đi vào Lãnh Tuyền điện cũng là do Trẫm tìm người dụ ám thị đi. Nhưng khi Thục phi nói với Trẫm hôm nay nàng và hoàng thúc ước hẹn gặp mặt, lúc nhìn thấy nàng yểu điệu ôm A Nhiên, nhưng chưa bao giờ đối xử như vậy với Trẫm, Trẫm nổi giận.
Trẫm cảm thấy một thứ gì đó của mình sẽ bị hoàng thúc đoạt mất, Trẫm giống như đứa trẻ nổi giận, mà đối tượng lại là hoàng thúc – người lớn lên cùng Trẫm. Hoàng thúc hỏi Trẫm về cái ước định kia, hắn lại không biết lúc ấy Trẫm đã sinh ra sát ý với hắn.
Ước định sao? Vậy đương nhiên sẽ không giữ lời. Lúc trước Trẫm muốn đưa nàng cho ngươi, cũng là đoán chắc ngươi không dám muốn, lại không nghĩ đến ngươi lại mở miệng nói với Trẫm đòi hỏi nàng….
“Hoàng Hậu, Trẫm tức giận.” Tiêu Mặc nghiêm túc nhìn Hạ Lan Phiêu: “Kể từ sau khi Trẫm tám tuổi, Trẫm đã không còn cảm xúc tức giận, hôm nay ngươi lại có thể làm cho Trẫm tức giận đến mức có xúc động muốn giết người. Thật nên cảm tạ ngươi.”
Ha ha…. Tiêu Mặc tức giận.
Tại sao tên cẩu Hoàng đế này lại tức giận? Là bởi vì ta mắng hắn, hay là vì ta lại một lần nữa cho hắn đội nón xanh ()? Khác với lúc trước là, chuyện lần này chính là ta – Hạ Lan Phiêu làm, hơn nữa, ta cũng không hối hận.
() đội nón xanh: ý chỉ việc ngoại tình.
“Hạ Lan, ngươi sợ Trẫm, đúng không?”
Hạ Lan Phiêu ngậm chặt miệng không nói gì.
“Ngươi hận Trẫm?” Tiêu Mặc lại tiếp tục hỏi.
Hạ Lan Phiêu cúi đầu không nói.
“Trả lời. Ở trước mặt Trẫm, thu hồi kiêu ngạo buồn cười của ngươi. Hay là nói, những lời này phải do hoàng thúc hỏi ngươi mới tốt? Dù sao chuyện gì ngươi cũng nguyện ý nói với hắn.”
Tiêu Mặc nói xong, lạnh lùng cười, một tay dùng sức bóp cằm Hạ Lan Phiêu. Đáy mắt Hạ Lan Phiêu xông lên một tầng sương mù, cằm bị đau, nhưng nàng vẫn ép buộc nhìn nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi. Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, gằn từng chữ: “Phải, ta hận ngươi.”
“Tại sao? Bởi vì Trẫm hạ độc ngươi, đưa ngươi cho người khác?” Tiêu Mặc nhíu mày: “Trẫm cho rằng những chuyện này đều được giải quyết tốt đẹp.”
“Đối với ngươi mà nói đúng là thật tốt đẹp, nhưng ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không? Ta trúng độc sắp chết, mà ngươi vẫn lừa ta, là muốn ta ngu ngốc trung thành vô điều kiện với ngươi, là muốn để ta giống như Tử Vi chết thảm như vậy sao? Tiêu Mặc, ngươi thật nhẫn tâm! Từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một người bị quyền lực chó má kia che mắt thôi!”