Hôm nay, trường của Phương Đan tổ chức ngày hội thể thao giao lưu với các trường bạn. Vì thế không khí h sáng của trường đã đông vui nhộn nhịp.
- Chưa bắt đầu mà nhìn dưới sân náo nhiệt quá. Tại sao hai đứa mình phải ở phòng y tế mà không được ở dưới sân cổ vũ chứ Phương Đan?- Linh Nhi.
Linh Nhi là bạn học cũng là bạn thân nhất trong lớp của Phương Đan. Hôm nay Phương Đan và cô ấy được phân công trực phòng y tế để giúp sơ cứu những bạn bị thương trong lúc thi đấu.
- Thì trường đã có đội cổ vũ rồi, chúng ta phải làm đội y tế thôi. Với lại tuy là đội y tế nhưng có vai trò không nhỏ trong những ngày như thế này mà.- Phương Đan.
- Tiến Hải hôm nay có tham gia không Phương Đan?
- Sao lại hỏi tui mấy chuyện về tên đáng ghét đó! Tui không biết!
- Sao lại không biết hai người ngồi cùng bàn mà không biết nhiều cũng biết ít. Nhưng sao lại là tên đáng ghét phải là cậu bạn cùng bàn tốt bụng.
- Cậu bạn cùng bàn tốt bụng?- Phương Đan ngạc nhiên.
- Chứ sao! Hôm bữa Tiến Hải cho bà xem chung sách còn gì!
Thật ra Phương Đan chỉ ghét cái thói điềm đạm lên mặt dạy con gái của Tiến Hải thôi chứ ngoại trừ điều đó thì anh có thể coi là một người con trai tốt.
- Cậu ấy tham gia môn bóng rổ, bóng đá và bóng bàn.
- Ba môn! Tiến Hải chơi thể thao tốt lắm à?
- Điều này thì tui thật sự không biết.
CHÀO MỪNG CÁC BẠN HỌC SINH ĐÃ ĐẾN THAM DỰ NGÀY HỘI THỂ THAO CỦA TRƯỜNG HÔM NAY.
Khi tiếng loa mở đầu của trường vừa tắt là bao nhiêu tiếng reo hò không ngớt của các bạn học sinh cất lên. Tiếng reo hào hứng, tiếng reo cổ vũ tiếng reo khích lệ tinh thần cứ thế pha lẫn vào nhau.
VÀ SAU ĐÂY TRẬN ĐẤU BÓNG RỔ XIN ĐƯỢC PHÉP BẮT ĐẦU ĐỂ MỞ MÀNG NGÀY HỘI HÔM NAY.
- Phương Đan! Tiến Hải ra sân rồi kìa. Trông cậu ấy cao lãnh quá, chẳng kém gì nam thần Trung Quốc, hèn chi mấy đứa con gái lớp mình mê như điếu đổ.
- Bình thường.
- Cho tui nói lại đi, không phải là con gái trong lớp mà là toàn trường.
- Cái gì?
- Lại đây xem nè! Cánh bên phải là lớp mình và tụi Tam Tỷ, cánh bên trái là học sinh nữ toàn trường, cánh giữa là học sinh trường bạn. Bên trái, bên phải đều có Poster cổ vũ. Còn ở giữa tuy không có Poster nhưng cũng reo ầm ĩ không thua gì.
- Cũng có gì đâu! Có mấy người không cổ vũ, Poster, hay reo hò cho cậu ấy đâu. Chỉ có cái mặt đi lừa người.
Nói vậy thôi nhưng Phương Đan biết nếu có người dưới khán đài thì đã có người nồng nhiệt ủng hộ Tiến Hải. Nhưng Tiến Hải hình như không quan tâm đến những điều đó, khuôn mặt cậu vẫn một biểu cảm duy nhất đó là lạnh lùng. Thì tính cách đã như vậy thì dù có thế nào cũng vậy.
Tiến Hải thật sự rất có năng khiếu thể thao. Mới bắt đầu trận đấu mà cậu ấy đã nhẹ nhàng lướt bóng vượt qua nhiều đối thủ. Đưa bóng vào rổ.
Bóng vào rổ, tiếng hò hét vang lên toàn trường.
Nhưng có lẽ do trận đấu mới bắt đầu, mọi người chưa được làm nóng nên những lần sau cậu ấy khó có thể đưa bóng vào rổ làm bao nuối tiếc cho khán giả.
- Phương Đan ơi! Sao đội cổ động Tam Tỷ chỉ có Diễm My và Loan Anh, không thấy tăm hơi Kim Tuyền đâu hết.
- Thì chắc là ở đâu đó, có thể Kim Tuyền không thích cổ vũ Tiến Hải nên không ngồi chung với hai người họ.
HOÉT! Tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc với tỉ số : nghiên về đội Tiến Hải làm không khí cả trường nhộn nhịp lên.
TIẾN HẢI SỐ . TIẾN HẢI! TIẾN HẢI!
- Tiến Hải, Tiến Hải- Linh Nhi.
- Thôi thôi, bà im cho tui nhờ, ở dưới họ la chưa đủ hay sao. Làm lỗ tai tui muốn điếc luôn nè!- Phương Đan càu nhàu.
- Thì Tiến Hải giỏi thật mà.
phút sau trận đấu bóng đá bắt đầu, đương nhiên là cũng có Tiến Hải và tiếng hò hét tên cậu ta từ khán đài.
H..O..É..T! Trận đấu bắt đầu!
TIẾN HẢI CỐ LÊN! TIẾN HẢI! TIẾN HẢI!
- Haiz! Cứ kêu một cái tên từ sáng tới giờ họ không chán sao chứ tui nghe chán quá rồi.- Phương Đan.
- Thì cậu ấy là trung điểm chú ý của họ mà!
Môn thi đấu này, Tiến Hải cũng chơi không kém, cậu ta cướp bóng dễ dàng bằng cách đánh lừa, di chuyển bóng vượt lên trước chuẩn bị đá vào cầu môn thì...
- Phương Đan! Tiến Hải bị đá trúng chân đang quỵ dưới sân kìa!
- Hả? Tới phần chúng ta rồi, nhanh chóng đi xuống dưới thôi Linh Nhi.
Khi hai người họ đang chạy xuống sân thì Tiến Hải đã được đưa ra khỏi khu vực thi đấu.
Phương Đan: Hải cậu có sao không?
Tiến Hải: Trặc chân rồi!
- Để tôi sửa lại, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
- Đỡ chưa?
- Hết luôn rồi, cảm ơn.
Phương Đan đột nhiên cảm thấy khó chịu:" Có khi nào tới mình không? Nhức đầu quá! Mọi thứ đang xoay vòng vòng, rồi mờ ảo mờ ảo..."
Một lúc sau.
Phương Đan (tỉnh lại): Ủa đây là đâu, là phòng y tế mà, sao mình lại ở đây?
Phương Đan mệt mỏi ngồi dậy, nhìn xung quanh thì bất giác thấy Tiến Hải trên ngồi chiếc giường đối diện bên kia.
- Tiến Hải sao cậu lại ngồi ở đó, chân cậu sao sưng to lên vậy, không phải lúc nãy đã khỏi rồi sao?
- Ừ!
" Coi thường ta à"- Phương Đan nóng giận vì Tiến Hải chỉ trả lời một chữ cộc lốc nghĩ rằng hắn đang coi thường cô. Cô lại gần gường hắn với ánh mắt đầy sát khí.
" CỐP"
- Đau! Sao cô lại cốc vào chân tôi, nó bị thương rồi mà cô cũng không tha!
- Đáng đời!
Nói rồi Phương Đan tung tăng đi ra ngoài không để ý đến Tiến Hải cũng như thái độ khó chịu của cậu.
Ra ngoài Phương Đan gặp Linh Nhi ngoài hành lang.
- Linh Nhi bà đi đâu sao tui không thấy bà trong phòng?
- Mua trà đường cho bà uống nè!
- Cho tui uống?
- Ừ! Bộ bà không nhớ gì hết hả?
- Bà nhắc hình như có nhớ chút chút, tôi nhớ là tui với bà chạy xuống cầu thang sơ cứu cho tên đáng ghét đó. Rồi chuyện gì đó xảy ra. Khi tui tỉnh lại thì thấy cùng tên đáng ghét đó ở trong phòng.
- Tên đáng ghét. Trời bà còn gọi ân nhân của mình như thế à! Bà chạy mệt quá bị hạ đường huyết, xong ngất xỉu dưới sân luôn. Chính tên đáng ghét đó đã đưa bà lên đây đó. Rồi từ cái chân vừa hết trặc thành cái chân heo.
- Thật vậy hả? Vậy mà lúc nãy tui còn...
- Thôi tui không quan tâm đến chuyện của hai người nữa, uống trà đường rồi muốn làm gì thì làm, nhớ là cậu bạn cùng bàn tốt bụng chứ không phải là tên đáng ghét. Tui đi đây.
- Đi đâu?
- Xuống sân.
Tại cửa phòng y tế có một người đang lấp ló, một cái đầu thò vào, và một câu nói phát ra từ cái miệng của cái đầu đó:" Tiến Hải xin lỗi và cảm ơn cậu!".
------------- hết chap -------------
Mình sẽ đăng truyện định kì vào ngày chủ nhật cuối tuần. Các bạn tiếp tục ủng hộ truyện của mình nha. Cảm ơn!