" Choang "
Chiếc cốc cà phê đang ở trên bàn thì rơi xuống tạo ra âm thanh lớn kéo nó trở về hiện thực. Nó chợt giật mình trong giây phút rồi lại lạnh lùng như thường, nhìn các mảnh sứ bắn tứ tung trên mặt đất lúc đấy nó mới biết được trong lúc nó nhớ về cái quá khứ đau thương thì nó đã lỡ tay hất thẳng cái cốc xuống đất.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, bây giờ mới chỉ có h sáng vẫn còn kịp để nó làm một việc, chợt tiếng gõ cửa phòng nó phát ra:
" Cốc cốc "
- Thưa cô chủ! Là tôi đây! - Một giọng nói trẻ vang lên bên ngoài phòng nó.
- Vào đi! - Nó lạnh giọng tiếp.
Một người con trai có vẻ tầm chỉ có tuổi, vóc dáng cao to với vẻ mặt bảnh trai mà thật nghiêm túc đứng trước mặt nó. Hắn ta bước vào là lên tiếng:
- Chào cô chủ! - Hắn ta cúi đầu.
- Chuẩn bị xong? - Giọng nói lạnh băng của nó lại cất lên.
- Dạ thưa cô! Đồng phục, cặp sách cũng đã chuẩn bị! - Hắn ta nói.
- Uk! Lui đi mà bảo người lên dọn đi! - Nó nói xong thì bước đến phòng quần áo của nó ngay bên cạnh phòng ngủ.
Phòng thay đồ của nó rất rộng, tất cả quần áo, giày, dép đều được để đúng chỗ. Tất cả đều được phân loại ra kĩ càng, chỗ thì váy dạ hội, chỗ quần áo thường, đi chơi, giày, dép, mũ, vân vân.... Thấy bộ đồng phục được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm cùng đôi giày bánh mì thể thao màu trắng ở dưới. Sau phút chuẩn bị thì nó cũng đã xong.
Nhìn vào chiếc đồng hồ một lần nữa, bây giờ là strong rồi mà h là bắt đầu học rồi ( Mọi người biết nó làm gì rồi chứ! Hôm nay nó sẽ bắt đầu đi học, còn tại sao nó lại đi học khi đã học xong từ lâu rồi thì tác giả sẽ bật mí sau ) mà sao vẫn chưa thấy Oanh đâu cả. Bước sang phòng Oanh, nó thấy một thân thể với bộ đồ màu xanh đang nằm ngủ rất ngon trên giường, dì Năm đi theo nó từ lâu biết ý liền lấy cho nó một chiếc loa, nó cầm lấy rồi:
- Tao cho mày phút! - Nó gằn từng chữ một thật lạnh nhưng khi dùng loa thì tiếng rất to.
Oanh đang trong giấc mộng đẹp ( tg: Chả biết bà này bà mơ gì!.......Oanh: này đừng có tò mò, oánh chết bây giờ!.........tg: lại dở thói côn đồ rồi!.......Oanh: dơ nắm đấm ..........tg: chạy biến mất tiêu ) thì nghe thấy tiếng nó, liền ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào phòng tắm để VSCN.
Xong xuôi, Oanh chạy xuống thẳng xuống dưới nhà thì thấy nó đang ngồi nhâm nhi ly cà phê và...đọc báo. Ngồi đối diện bên nó, hôm nay cô cũng mặc một bộ đồng phục giống nó vì nó đã nhắc cô từ ngày hôm qua, cô hỏi tại sao thì nó không trả lời chỉ bỏ lại đúng ba từ " Đừng tò mò " nên cô cũng không dám hỏi nữa vì sẽ có một lúc nó sẽ nói cho cô biết. Nhưng đến sáng ngày hôm nay thì thói ngủ nướng của cô lại tái phát nên cô cũng quên luôn mãi đến khi nó gọi mới sực nhớ ra.
Ngồi được một lúc, thì nó chợt lên tiếng:
- Biết tại sao lại đi học không? - Nó vẫn cầm tờ báo trên tay che hết khuôn mặt nói.
- Không! Nhưng nghe nói mày định học ở trường Stars ? -Oanh hỏi.
- Đúng vậy! - Nó trả lời, giọng có phần dịu đi.
- Tại sao lại là trường của mày? - Oanh ngớ người hỏi.
- Con gái ông ta học ở đó! - Nó lạnh giọng.
- Vũ Minh Vương! Là ông ta? - Oanh nhíu mày, tay đập mạnh xuống bàn.
- Đúng! Tao sẽ tiếp cận con gái ông ta! - Nó giọng lạnh lùng.
- Nhưng còn anh trai mày! Tại sao anh ấy lại học ở đấy! - Oanh ngơ ngác nhìn nó hỏi còn nó thì vẫn tiếp tục công việc đọc báo chưa dừng lại.
- Tao không biết! - Nó trả lời xong thì đồng thời bỏ tờ báo xuống nhấp một hụm cà phê.
Oanh chợt sững người khi nhìn thấy khuôn mặt của nó bây giờ, lắp bắp nói:
- Mặt mày! Mặt mày làm sao vậy? - Oanh nhìn nó chăm chú.
- Chỉ là che dấu đi mà thôi! - Nó trả lời thản nhiên.
- Uk! Nhưng mà trông bây giờ mặt mày trông thảm lắm đấy! - Oanh cười khúc khích.
- Hừ! Mày cũng nên làm như tao đi! - Nó cau mày nhìn Oanh, hai tay đan trước ngực dựa lưng vào ghế sofa.
- Không? Tao sẽ không che đi nhan sắc ngàn vàng của tao đi đâu! - Oanh nói chắc nịch.
- Tùy mày! - Nó nói xong mang balo lên vai rồi bước ra khỏi nhà tiến đến hầm để xe.
Oanh nhìn thấy nó thì chạy ton ton theo nhưng không quên cái cặp sách. Bước đến nhà xe thì nó lấy ra hai chiếc xe đạp điện một đen, một trắng. Đưa con xe màu trắng cho Oanh rồi mình thì leo lên xe màu đen, tụi nó phóng thật nhanh đến trường của nó.
Chỉ cần có phút là tụi nó đã có mặt tại trường. Ngồi trên chiếc xe, đảo mắt xung quanh ngôi trường, cũng công nhận là trường của nó xây cũng to thiệt đó. Mặc dù là nó xây nhưng người chịu trách nhiệm thì lại là tổng giám đốc công ty nó nên cứ khi có việc gì thì chỉ cần giám đốc và thư ký riêng của nó đi là đủ.
Đi cất xe ra bãi đỗ, nó cùng Oanh bước đến sân trường, lúc này cũng đã gần đến giờ học nên sân trường cũng có rất nhiều học sinh. Bây giờ nó mới để ý rằng đồng phục trường do thư ký Kim, thư ký riêng của nó chọn cũng đẹp phết đấy chứ. Chiếc váy kẻ caro màu xanh nhạt với chiếc áo sơ mi cộc tay trắng bên trên cổ có thắt nơ cũng kẻ caro giống như chiếc váy dành cho con gái, còn con trai thì chiếc quần kẻ caro cũng màu xanh nhạt, chiếc áo sơ mi cùng chiếc caravat kẻ giống màu chiếc quần.
Đang đi thì nó và Oanh cứ nghe thấy tiếng xầm xì của mọi người, hình như là đang bàn tán về nó bởi vì tất cả đều hướng ánh mắt về nó . Bọn con trai thấy Oanh đều hét lên:
- Oa! Thiên thần! - HS
- Xinh quá! Hơn hẳn hotgirl trường mình rồi! - HS
- Đúng là mỹ nhân mà! - HS ( tác giả sởn hết da gà rồi nè)
Những ánh nhìn thèm thuồng và ngưỡng mộ, ghen tị đều hướng về Oanh của mọi người vì cô không trang điểm xấu đi như nó mà. Chợt có một tiếng nói õng ẹo vang lên khiến nó và cô sởn da gà, còn mọi người thì cười nhạo báng nó:
- Vịt bầu đi với thiên nga! Đúng là trò cười cho thiên hạ mà! Haha...- Một con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ đứng trước mọi người lên giọng.
- Hahahaha....- Cả trường dường như đều cười nó nhưng nó chẳng thèm quan tâm đúng là toàn bọn tầm thường.
Đúng thật có con vịt bầu kìa! Haha! - HS nữ .
- Xấu thế mà đi với hotgirl! Nhìn thấy ghê! - HS nam .
Tất cả mọi người cứ như lâu năm không được mở miệng nên nói rất nhiều. Đa số là nói về nó, công nhận là đúng thật, hôm nay nó trông thảm cực kì, mái tóc suôn mượt màu nâu ngày nào nay lại bị nó đánh rối lên trông thật tơi tả, làn da trắng thì thay bằng một làn da đen như than, nó còn vẽ cho đôi mắt bé lại như mắt híp chứ không to như thường. Nó còn đeo một chiếc kính cận to đùng như nobita, công nhận bây giờ nó không khác gì cô bé bốn mắt xấu xí.
Oanh tức lắm đang định cho chúng nó một trận thì nó ngăn lại. Cô đành nuốt cục tức vào trong rồi có ngày cô sẽ cho bọn này một bài học vì dám chê nó. Nó bước đi đến phòng hiệu trưởng, nó biết được các phòng nằm ở đâu vì nó có bản đồ trường trên tay. Trường nó là trường quý tộc cấp nhưng cũng dành cho các học sinh học giỏi nhận học bổng vào đây học. Trường nó không phân chia giai cấp mà
phân theo sức học sẽ được lên lớp A rồi đến lớp cuối cùng là N.
Đẩy cửa mở vào trong phòng, nó nhìn thấy ông hiệu trưởng đang ngồi đọc báo. Vừa nhìn thấy nó bước vào ông ta có hơi sững người vì khuôn mặt của nó nhưng cũng nhận ra ngay vì nó có đeo một chiếc khuyên tai màu đen rất đặc biệt, cái này chỉ có một trên thế giới bên tai trái cái này chỉ có ông và những người ở chức vụ lớn trong công ty nó mới biết. Đứng dậy nghiêm trang ông cúi chào nó:
- Chào chủ tịch! - Giọng nói ông có vẻ phúc hậu.
- Được rồi! Tôi học ở đâu? - Nó hỏi giọng lạnh khiến ông hiệu trưởng sợ sệt.
- Chủ tịch với tổng giám đốc sẽ học ở lớp A cùng với thiếu gia ạ!
- Từ lần sau đừng gọi như thế cứ coi như chúng tôi là học sinh được rồi! - Oanh từ đằng sau cất tiếng.
- Dạ! À vâng! - Ông có hơi ngạc nhiên.
Nó bước cùng Oanh đến lớp A, đây là lớp học giỏi nhất khối. Đứng chờ trước cửa lớp mà nó và Oanh phải trợn tròn mắt, đây có phải là lớp chọn không vậy trông chẳng khác gì cái chợ vỡ cả? Đây là suy nghĩ của nó và Oanh.
Một bà giáo viên nhìn trông như con quỷ, mắt xanh môi đỏ chót mặc cái váy thì ngắn cũn ngắn cỡn mà bà già rồi còn trẻ gì nữa cũng tầm gần tuổi đầu rồi còn đâu. Bà ta liếc xéo tụi nó một cái rồi cất tiếng khiến cho tụi nó sởn cả da gà:
- Chờ tôi! Tôi gọi thì hai em hãy vào! - Bà ta nói xong thì ưỡn ẹo đi vào lớp.
Hôm nay tác giả chỉ viết đến đây thôi ...mai viết tiếp
Mọi người hãy ủng hộ truyện mình nha! Suly cảm ơn nhìu.