Mấy ngày triếp đó , Tư Nguyệt không rời khỏi dịch quán. Hạ Trác và Mạc Thương nhận lệnh của nàng ra ngoài làm việc. Mặc dù cả hai người họ đối với thế giới này xa lạ nhưng họ là nam nhân , võ công so với cao thủ nơi này cũng không kém thành ra không quá mức bất lợi.
Mặt trời lên cao quá ba sào , Tư Nguyệt uể oải nằm trên thụy tháp. Thân vận áo lụa trắng mỏng , tà áo trượt xuống phất phơ giữa khoảng không. Mi phượng cong vút khép hờ , một vẻ lười biếng.
“ Tiểu thư !! Tiểu thư , không xong rồi !!!”
Thái Chân mang y phục hồng đào , khuôn mặt trước nay luôn nhu mì trở nên hốt hoảng. Bước chân gấp gáp chạy như bay vào phòng.
“ Tiểu thư ! Không xong rồi !”
Khóe môi hồng đào khẽ nhếch lên , thanh âm mệt mỏi : “ Chuyện gì vậy ? Bình tĩnh đi.”
Thái Chân ngẩn người nhìn Tư Nguyệt song cắn môi , cố gắng nghiêm chỉnh nhưng giọng nói vẫn gấp gáp : “ Tiểu thư , tối qua La tướng quân dẫn binh đi tiêu diệt thổ phỉ. Không ngờ bị mai phục , La tướng quân bị thương rất nặng hiện nay vẫn đang hôn mê.”
Tư Nguyệt nhíu nhíu mày , cười xòa : “ Ta biết rồi.” Nàng trở mình quay sang một góc khác , tiếp tục lười biếng nằm. Thác tóc đen như mực rũ xuống nương theo gió lan nhè nhẹ.
Thái Chân sau nửa chung trà không nghe Tư Nguyệt nói gì thêm , lòng như lửa đốt , mím môi : “ Tiểu thư…người không đi thăm La tướng quân sao ?”
Lúc này , đôi mắt xám nhàn nhạt mở ra , nụ cười giương cao : “ Đi ? Dĩ nhiên là đi. Nếu không ngươi sẽ hận ta chết.”
Tư Nguyệt dứt lời , Thái Chân một thân thẹn thùng , nói : “ Tiểu thư ! Nô tỳ không có…”
“ Không có ? Vậy thôi , không đi nữa. Hắn việc gì cũng không liên quan.” Nàng nhướn mày , cười trêu chọc.
Thái Chân xấu hổ nhưng nghe câu nói của nàng , lòng dâng lên khẩn trương , ai oán thốt : “ Tiểu thư…lỡ chàng…”
Tư Nguyệt biết da mặt nữ tử cổ đại rất mỏng liền không trêu chọc nữa , cười trong suốt rồi phất tay đứng dậy : “ Ha ha ! Được rồi, lỡ chàng có gì ngươi sẽ thành quả phụ đúng không ?”
Tình cảm giữa Thái Chân và La Ý Diễm ban đầu nàng không hề biết cũng chưa hề nghe qua. Chỉ là hôm trước trận tiến công thành Thổ Phồn , Thái Chân lén la lén lút tặng La Ý Diễm túi thơm phù hộ bình an bị Hạ Trác bắt gặp. Mọi chuyện đổ vỡ chỉ còn chờ ngày khải hoàn đón dâu mà thôi.
“ Tiểu thư !” Thái Chân cắn môi.
Tư Nguyệt bật cười. Thân hình tựa liễu nhẹ nhàng bước đi.
Thái Chân thẹn thùng bước theo , hỏi : “ Tiểu thư không thay y phục sao ?”
“ Sao lại phải thay ? Ngươi nhớ , hôm nay tiểu thư ta không khỏe , cực kì không khỏe. Sau khi nghe La tướng quân lâm trận bị thương lòng vô cùng lo lắng , chưa kịp thay y phục đã vội đến ngay.” Nàng cười nhẹ , thanh âm như gió thoảng.
Đôi mắt tròn xoe của Thái Chân mở to , đuôi mắt co giật. Cái gì là “ lâm trận bị thương lòng vô cùng lo lắng” ? Nhưng rồi nghĩ đến hình ảnh La Ý Diễm bị thương , Thái Chân hoàn toàn không để ý , nhanh chóng bước đi.
Phòng La Ý Diễm ngập tràn mùi máu và mùi thuốc. La Ý Diễm bị trúng một mũi tên ngay bả vai phải cùng mấy nhát đao khiến thân thể hầu hết đều nhuốm máu. Đôi mắt luôn sáng như sao vằn từng tia đau đớn , mờ mịt.
Vệ Tử Minh ngồi bên bàn , chốc chốc quay sang hỏi quân y mấy câu rồi chau mày nhìn ra cửa.
Đúng lúc Tư Đồ Mạn và Tư Nguyệt đến , cả hai trông thấy cảnh tượng này chỉ biết cúi đầu. Chẳng qua lúc đó vì lười biếng nhất thời mà để La Ý Diễm thí mạng , thật sự khiến người khác phẫn nộ.
“ Tham kiến Thái tử !”
Cả hai đồng loạt quỳ xuống cầu kiến.
Vệ Tử Minh sững người. Phượng mi sâu thẳm thẳm dường như lấp lánh. Nàng theo hắn ra sa trường hơn nửa năm. Nửa năm qua nàng chưa bao giờ động vào nữ phục , hôm nay lại một thân bạch y tựa tiên nữ. Mái tóc đen như mực vẩy đổ xuống làm nàng toát lên vẻ yếu đuổi , yêu kiều. Vệ Tử Minh dao động muốn đưa tay ra song cố sức thu lại , lạnh lùng nói : “ Đứng dậy hết đi.”
Tư Nguyệt cười nhợt nhạt , chậm rãi đứng dậy. Bước chân loạng choạn suýt thì té ngã , đôi môi vì trát thêm ít phấn nên trắng bệt , từng sợi gân xanh nhỏ ẩn hiện sau làn da trắng nõn như sứ.
Vệ Tử Minh thu hết vào tầm mắt , lo lắng hỏi : “ Tư Nguyệt , nàng không khỏe sao ?”
Tư Nguyệt mím môi liếc Thái Chân một cái. Thái Chân khóe môi co giật : “ Bẩm Thái tử , tiểu thư mấy hôm nay say nắng không khỏe. Nghe tin tướng quân xảy ra chuyện vội vã chạy đi nên có lẽ đuối sức.”
Để tăng thêm hiệu quả , Tư Nguyệt cố ép nội lực khiến khuôn mặt trái xoan tái nhợt. Hơi thở phà ra vừa nóng vừa mệt mỏi.
Vệ Tử Minh nhìn nàng , bạc môi cương nghị luôn lạnh lùng cũng tái đi : “ Có cần mời quân y khám không ?”
Tư Nguyệt hiển nhiên từ chối nhưng cố tỏ ra do dự , nhẹ nhàng cười : “ Mạt tướng dù sao cũng là một tướng quân. Cho dù là nữ nhi nhưng xông pha sa trường lâu như vậy . bị say nắng liền đi gọi quân y sẽ khiến binh sĩ chê cười. Chút bệnh này nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi.”
Nàng nói , nàng là nữ nhi. Vệ Tử Minh trầm mặc hồi lâu. Đôi mắt lạnh lùng trào lên một cỗ áy náy. Vì hắn nàng mới ra sa trường , vì hắn nàng mới nhảy vực tự tử. Hắn là nợ nàng quá nhiều rồi. Vệ Tử Minh nhàn nhạt nói : “ Vậy nàng lui đi về nghỉ ngơi đi. La Ý Diễm bị thương ngoài da không có gì đáng lo.”
“ Thái tử ! Vi thân cũng lui ?” Tư Đồ Mạn giật mình hỏi. Lại tiếp : “ Vi thần dạo này đầu đau như búa bổ…”
“ Ồ ! Đầu óc thông minh lâu ngày không vận dụng nên mới đau như thế. Tư Đồ Mạn ngươi ở lại thay La Ý Diễm dẫn binh đánh thổ phỉ.” Vệ Tử Minh nheo mắt , cười lạnh.
Tư Nguyệt mỉm cười liếc Tư Đồ Mạn rồi lui xuống.
Tuy nàng nói say nắng lui về nghỉ ngơi nhưng lời nói chưa hẳn đi đôi với thực tiễn. Sau khi dụ Thái Chân đến chăm sóc La Ý Diễm , Tư Nguyệt liền thay nam phục nhảy tường ra phố.
Hôm nay không có Hạ Trác , không có Mạc Thương càng không có Thái Chân cằn nhằn. Nàng cứ thong thả bước đi , ghé xem hoa , xem quạt. Ngang qua dãy các sạp hàng lớn nhỏ , nàng dừng bên chiếc bàn lộn xộn vật phẩm của một lão già hơn sáu mươi , mái tóc hoa râm khắc khổ. Trên chiếc bàn nhỏ la liệt các thứ, nào là ngọc bội bạch huyết bị nứt, chiếc trâm hoa cũ màu, sợi dậy lụa mềm mỏng nhưng ố vàng,…Tư Nguyệt ngưng mi tại một gộp gỗ dài trông nổi bật nhất. Chiếc hộp gỗ bên trên điêu khắc những nhánh hoa tử đằng xinh đẹp hòa cùng các nét chạm trổ tinh xảo khiến nó toát lên vẻ đẹp hiếm có.
Tư Nguyệt chầm chậm ngắm nhìn , khẽ cười : “ Ông lão ! Hộp gỗ đó là đựng thứ gì ?”
Ông lão bán hàng ngước lên nhìn Tư Nguyệt trầm ngâm như đánh giá rồi cười : “ Hắc ngọc phiến.”
“ Hắc ngọc phiến ?” Tư Nguyệt nhíu mày thích thú.
Ông lão gật đầu , bàn tay chai sạn vuốt vuốt chiếc hộp gỗ còn thoang thoảng mùi hương tự nhiên song kéo chiếc nắp xuống. Cẩn thận từng chút một nâng chiếc quạt trong hộp, nhẹ nhàng xòe ra.
Hắc ngọc phiến , cốt phiến là hắc ngọc , loại ngọc đen tuyền , huyễn hoặc không chút lệch màu. Chỉ như màn đêm sâu thăm thẳm hay như đôi mắt của nàng ảm đảm , ánh mặt trời cho dù cố với cũng đành bất lực. Dưới ánh nắng mặt trời hắc ngọc tựa như xám xịt lại khẽ chuyển lên tia sáng. Mặt phiến làm bằng sa quyên màu đen , đen không như than một màu dơ bẩn mà là đen đến cao quý , thướt tha. Mặt trên quạt thêu những nhánh trúc thanh cao , ưỡn mình hiên ngang. Bên dưới là bờ hồ , hồ nước điểm xuyến vài đóa hoa sen Tịnh Đế xinh đẹp. Thế nhưng , bên trên hồ nước là một khoảng không đen vô tận , không hiểu người làm ra nó là sơ ý bỏ quên , hay cố ý đợi người thêm vào.
Tư Nguyệt kinh ngạc , đưa tay sờ lên chiếc quạt. Nó không thô ráp mà mềm mịn , lạnh lẽo.
“ Đúng là cực phẩm ! Ông lão ! Ta mua nó.”
Thanh âm vui vẻ vang lên khiến Tư Nguyệt cau mày , quay lại nhìn.
Một nam nhân vận cẩm bào màu đỏ tía , đầu mang kim quan điểm xuyến bằng bạch ngọc. Ngũ quan tinh xảo , tuấn duật. Hắn tiến đến, khóe môi cong lên rất cao.
Tư Nguyệt cười nhạt : “ Công tử thứ lỗi. Ta đã mua nó rồi.”
Hắn chầm chậm nhìn nàng , đáy mắt ngạc nhiên. Nam tử trước mặt hắn , nếu so với nam nhân thì thanh tao hơn ba phần. So với nữ nhân , đẹp đẽ hơn bảy phần. Hắn mở to mắt rồi thất thố thu lại.
“ Ta thấy ngươi chỉ mới xem hàng chưa ra giá mua bán. Sao lại nói là mua rồi ? Ông lão ! Nói giá đi.”
Tư Nguyệt nhếch môi , cười khẽ : “ Bát vương gia đường đường anh tuấn phi phàm không ngờ lại muốn cướp vật của người khác.”
Hắn nhíu mày một lần nữa đánh giá lại nam tử trước mặt. Kinh ngạc hỏi : “ Tại sao ngươi biết ta là Bát vương gia ?”
“ Nơi này chỉ là một thương thành nhỏ. Cẩm bào của Vương gia so ra chỉ dành cho hoàng thất quý tộc. Đã vậy , bên hông Vương gia đeo một chữ “Nghi”. Không phải ám chỉ Bát Vương gia Vệ Tử Nghi ư ?” Tư Nguyệt nói không cung kính , không siểm nịnh. Đôi mắt vẫn ánh lên ý cười.
Vệ Tử Nghi bĩu môi : “ Vậy ngươi biết ta là Bát vương gia mà vẫn muốn tranh giành sao ?”
Tư Nguyệt cúi đầu , cười nhẹ : “ Bát vương gia là quý tộc hoàng thất. Trân bảo quý hiếm trên đời hẳn đều đã thấy qua. Hắc ngọc phiến kia đối với ngài chỉ là hứng thú tạm thời , tươi đẹp trong nháy mắt. Còn đối với tại hạ mà nói chính là tri kỷ khó tìm. Hi vọng Bát vương gia không trách cứ.”
Vệ Tử Nghi nhíu mày , lại thấy lời lẽ của Tư Nguyệt có gì đó không đúng càng không biết chỉ ra chỗ sai. Phất tay chỉ vào ông lão bán hàng : “ Buôn bán không phải quan trọng nhất là giá cả sao ? Ngươi nói giá đi , bản vương trả cao gấp , không, lần.”
Câu nói này của Vệ Tử Nghi khiến ông lão đương nâng niu hắc ngọc phiến khó chịu. Đôi mắt lại dịu dàng nhìn Tư Nguyệt. Ông lão cười cười : “ Như vị công tử kia nói , lão bán hắc ngọc phiến này âu chỉ muốn tìm cho nó tri kỉ , không có gì hơn.” Sau đó , ngón tay gầy gò chỉ vào khoảng trống trên quạt. “ Chiếc quạt này còn một khoảng trống vốn dùng để đề thơ. Nay hai vị công tử đều muốn nó chi bằng cả hai thi tài làm thơ. Vị nào thắng sẽ điểm bút lên nó , đồng thời lão cùng tặng nó cho vị đó.”
Vệ Tử Nghi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu : “ Được.”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Được.”
“ Nhưng ai sẽ làm chứng thi thơ ?” Vệ Tử Nghi nhướn mày hỏi.
Tư Nguyệt xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay , cung kính nói : “ Bát vương gia thơ tài xuất chúng. Tin chắc cũng trọng thơ hay chứ không khăng khăng mang chiến thắng về bản thân.”
Câu này của nàng nói ra khiến Vệ Tử Nghi giật mình. Ai mà không biết Bát vương gia Vệ Quốc xét về văn thơ là đứng đầu. Nay không những muốn thắng còn muốn được hắn công nhân ? Là ngông cuồng hay quá đỗi tự tin ?
Ông lão xẹt qua tia thích thú. Lấy từ dưới bàn ra hai tờ giấy mỏng loại thường , mực cũng không chút thanh thoát mà ứ đọng. Bút lá tre thô ráp , đầu bút hơi tà ra , thỉnh thoảng rơi mấy cọng xuống. “ Mời hai vị.”