Lạc Thanh Dương liếc Cổ Phi, bất đắc dĩ nói : " Nhan Nhi, Thần Nhi đã thay Thương Khởi tiếp quản Tử Giai sơn trang bao nhiêu năm nay chắc chắn tự có suy nghĩ của riêng mình, ngươi làm sao lại muốn cứng rắn ép buộc hắn từ bỏ người hắn thương yêu ? Vả lại sau này Nguyệt Nhi sinh con, đó không phải là dòng máu của Thần Nhi à ?"
Lạc Trầm Nhan trở lại bên ghế, từ tốn nhấp một ngụm trà, kiên quyết lắc đầu : " Bởi vì bao nhiêu năm qua ta không có quản hắn nên hiện tại hắn mới điên cuồng như vậy, cư nhiên sau khi đi ra ngoài một chuyến lại muốn gả cho một nữ tử !" Ánh mắt hiện lên một tia mỉa mai : " Vả lại nàng ta tam phu tứ thị như vậy ai biết đâu là giọt máu của Thần Nhi ! Nếu nàng ta thực sự yêu hắn thì phụ thân gọi nàng ta tới đây, ta để nàng làm bình thê với Uyển Nhi." Mặc dù Uyển Nhi nói xấu nữ tử kia làm nàng có chút hồ đồ nhưng chung quy Uyển Nhi ở bên nàng bao nhiêu năm như vậy, nàng làm sao có thể ủy khuất nàng ta ?
Khóe mắt Lạc Tranh Dương co giật, biết là tính tình nữ nhi của ông quật cường, muốn nàng thay đổi quyết định là không có khả năng. Dư quang trong mắt quét qua Cổ Phi, thoáng thấy Cổ Phi nhìn ra bên ngoài gật đầu thì đáy mắt hiện lên ý cười song ngoài mặt vẫn buồn bực : " Chuyện này làm sao có thể ? Nguyệt Nhi là Vương gia của Thanh Loan quốc, muốn nàng gả cho Thần Nhi đã không thể làm sao còn có chuyện lập bình thê !"
Lạc Trầm Nhàn khinh thường : " Nàng ta không thể làm bình thê với nữ tử khác sao còn muốn Thần Nhi cộng phu nhất thê với những nam tử kia ? Phụ thân, không cần phải nói nữa, ý ta đã quyết, ngươi không cần phải nói tốt cho nàng ta."
Lạc Thanh Dương thở dài, nhíu mày nói : " Ta nghe tiểu tử Tương Lí Vũ nói Thần Nhi đã năm ngày không ăn uống, lẽ nào ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy ?"
Nhắc tới chuyện này, đáy mắt Lạc Trầm Nhan xẹt qua tia u ám nhưng vẫn khoát tay, giọng nói kiên định không nhân nhượng : " Không sao, ta muốn xem xem hắn còn có thể nhịn được bao lâu ! Chuyện hôn sự mai mối đều phải do phụ mẫu làm chủ, làm gì có chuyện hắn tự ý quyết định !" Từ sau khi phu quân mất, Thần Nhi luôn nghe lời nàng, không nghĩ đến lần này hắn lại kiên quyết chống đối thậm chí lấy tính mạng ra uy hiếp.
Lạc Thanh Dương thấy Lạc Trầm Nhan ngoan cố, mâu quang có chút ảm đạm, đứng dậy nói : " Vậy được rồi, nếu ngươi đã quyết định ta cũng không thể miễn cưỡng. Ta sẽ nhanh chóng hồi Thiên Hải Lâu nói cho Nguyệt Nhi biết sự tình."
Lạc Trầm Nhan nhíu nhíu mày, không ngờ ông lại dễ dàng buông tha như vậy liền đứng dậy tiễn Lạc Thanh Dương đi ra ngoài : " Được, phụ thân nói cho nàng ta xong nhớ sớm quay lại dự hôn lễ của Thần Nhi."
Đáy mắt Lạc Thanh Dương lóe lên tinh quang, cười gật đầu : " Hôn lễ của Thần Nhi tất nhiên ta phải tham dự." Nói xong liền nhanh chóng mang theo Cổ Phi rời đi.
Đoàn người Thiên Hải Lâu rời đi chưa tới nửa canh giờ, Lạc Trầm Nhan vốn đang uống trà với Châu Uyển Nhi trong viện bỗng nhìn thấy một hộ vệ hớt hải chạy tới : " Báo, phu nhân, trang chủ mất tích !"
Lạc Trầm Nhân lập tức bật dậy, đôi mắt lộ vẻ khó tin : " Không thể nào ? Sao lại mất tích ?" Hắn đã bị nàng hạ dược mê, đừng nói là chạy trốn cho dù bước đi cũng không có khí lực ! Suy nghĩ nửa ngày, nàng trừng mắt, phẫn nộ hô : " Lập tức phái người đuổi theo đoàn người Thiên Hải Lâu !"
Châu Uyển Nhi đứng bên cạnh Lạc Trầm Nhan, cắn cắn môi, trong đôi mắt lộ sự oán hận. Nàng ta nhẹ giọng nói : " Bá mẫu, ngươi đừng lo lắng, đoàn người kia chắc chắn chạy không xa, biểu ca sẽ không có chuyện gì."
Lạc Trầm Nhan liếc nhìn Châu Uyển Nhi, đáy mắt phức tạp. Xem ra phụ thân đã chuẩn bị kỹ càng mọi sự, hiện tại muốn đuổi theo e rằng khó hơn lên trời. Nàng nhìn theo phương hướng Thanh Loan quốc, bất đắc dĩ phất tay : " Được rồi, truyền xuống không cần đuổi theo. Lâm Cẩn, ngươi chuẩn bị xe ngựa cho ta, đích thân ta sẽ tới Thanh Loan quốc xem xem nử tữ kia đến tột cùng là có cái gì tốt !"
Lâm Cẩn tức nam nhân trung niên đã mở cổng cho Lạc Thanh Dương nhanh chóng gật đầu, xoay người rời đi.
...
" Nguyệt Nhi, nàng ăn bánh điểm tâm đi, này là ta tự tay làm a."
" Ân."
"Nguyệt Nhi, nàng uống trà không ? Đây là Tạp Hương trà nổi tiếng của Bách Vân tộc ta, so sánh với Tuyết Lan trà chắc chắn không thua kém."
" Ân."
" Nguyệt Nhi, để ta mài mực cho nàng."
"Ân."
" Nguyệt Nhi..."
Tư Nguyệt phiền chán liếc Mạc Khiết Thần một cái, hắn luôn vận hồng y diễm lệ, tóc trắng như tuyết mềm mại thả sau lưng, một đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng, da trắng như ngọc, nõn nà như gầm lụa, rõ ràng là một nam nhân nhưng bạc môi kia so sánh với anh đào còn muốn mọng nước hơn, khuôn cằm tinh xảo, hoàn mỹ, dung mạo yêu nghiệt mang theo một loại thiên thành quý khí khiến người ta không nhịn được mà muốn say mê, rung động. Nàng nhìn hắn nở nụ cười tà tứ, bất đắc dĩ nói : " Cái gì ?"
Mấy ngày nay Hạ Trác không ở, Mạc Thương không ở, Hạ Lan Tích Vũ bận chữa trị, Hành Vân và Tử Giai Âu Thần còn chưa có tin tức thế nên Mạc Khiết Thần cả ngày đều bám riết nàng, chỉ hận buổi tối không thể leo lên giường nàng bồi ngủ khiến Tư Nguyệt thực sự dở khóc dở cười.
Đôi con ngươi sáng lóa trong suốt như băng ngọc tỏ vẻ vô tội, hắn ủy khuất nói : " Nàng có mệt không, nghỉ ngơi một chút đi."
Nàng day day trán, biết là hắn xảo quyệt, yêu nghiệt nhưng nàng dù lạnh nhạt đến đâu vẫn khó có khả năng chống cự lại đôi mắt hoa đào kia, nàng buông tấu chương xuống, thản niên nói : " Được rồi, uống trà thôi." Nói xong, nàng đứng dậy đi ra bàn đá bên ngoài sân viện.
Mạc Khiết Thần tươi cười như xuân phong, động thủ ôm lấy hông nàng đi theo ra bên ngoài.
Nàng vừa ngồi xuống ghế đá, ánh mắt quét qua một lượt quanh sân, mâu quang thoáng hiện một tia kinh ngạc. Nàng nhìn dàn hoa quế xen lẫn mấy dãy trúc xanh thanh nhã bên góc sân viện, không nhịn được hỏi : " Là huynh làm sao ?"
Gần đây Mạc Khiết Thần đều ở tại sân viện của nàng, hai hôm trước còn tự tay thiết kế lại một lần, hắn nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên tia sáng, môi anh đào đỏ mọng cũng cong lên nhè nhẹ, sủng nịch cười : " Ân, nàng thích không ?"
Nàng đánh giá mấy thanh trúc, quả nhiên vừa nhìn đã thấy một trận tươi mát, sảng khoái trong lòng. Mâu quang phảng phất ý cười : " Thích."
Mạc Khiết Thần ôn nhu nhìn nàng, tà tà cười : " Nàng thích là tốt rồi." Mười sáu năm hắn không thể ở bên cạnh nàng, hắn muốn từ từ bù lại chỉ cần nàng có thể nở nụ cười, hắn thực đã thỏa mãn.
Thấy trong mắt Mạc Khiết Thần tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch, đáy lòng nàng khẽ rung động. Hắn từng nói tám năm qua vào mỗi đêm trăng tròn hắn đều nhìn nàng qua mặt giếng cổ ở Bách Vân tộc, tám năm, chín mươi tám đêm, mặc dù trong lời nói hắn thực thản nhiên nhưng nàng vẫn cảm nhận được đó là sầu bi, thê lương đến cỡ nào. Nàng không phải sắt đá, nàng đã tiếp nhận hắn tất nhiên sẽ đặt hắn vào trong lòng, xa cách tuy rằng vẫn có nhưng khi đối mặt với đôi mắt dù là ôn nhu, sủng nịch, giả vờ ủy khuất hay bất cứ thứ gì của hắn không hiểu sao tim nàng cũng muốn mềm nhũn, có lẽ tám năm qua cho dù không nhìn thấy hắn nhưng tim nàng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm kia.
" Huynh nói xem, phụ thân và mẫu thân của ta là người như thế nào ?" Nàng nhìn hắn thật sâu, giọng nói mang theo chút dịu dàng, lơ đãng.
Mạc Khiết Thần thấy nàng nhắc tới phụ mẫu, trong lòng áy náy, chua xót một trận, cố gắng quan sát thấy nàng không có biểu hiện thương tâm rốt cuộc mới thả lỏng một chút, mỉm cười : " Mộ Phàm thúc thúc là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, văn võ song toàn, năm đó cho dù là minh chủ võ lâm nhìn thấy hắn cũng phải kính nể ba phần."